Nữ Thần Thú Vị
Lỡ như con thích con gái
Không có La Y ở bên thì thời gian trôi qua vừa chậm lại vừa nhanh, chậm ở đây là khi tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi sẽ nghĩ đến chị ấy, mà một khi nghĩ tới chị ấy nhưng không thể liên lạc được với chị thì sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn quạnh quẽ, mà quãng thời gian cô đơn quạnh quẽ thì luôn bị kéo dài liên tục, còn nhanh thì có thể hiểu rằng khi có việc làm thì thời gian sẽ trôi qua rất mau, La Y nói đây chính là sinh hoạt phong phú.
Một đứa sinh hoạt phong phú như tôi đây hiếm lắm mới được mẹ già gọi điện thoại kêu về nhà vào cuối tuần, hiếm lắm bà mới nhớ tới mình còn có con gái đang lang thang ở bên ngoài, tôi xin bày tỏ mình rất vui mừng, tuy rằng bà ấy vẫn thường xuyên gọi điện thoại quan tâm hỏi han tôi, nhưng không thể không nói, trong lúc gọi luôn luôn đính kém với những tin đồn của giới giải trí, hỏi tôi chuyện này là thật sao, bọn họ có thật là đang hẹn hò với nhau không? Cô ta có thật là người thứ ba dan díu với ông ta không? Chàng trai kia có thật là có tình một đêm không?
Tôi vô cùng hoài nghi phải chăng bà đã cài báo thức ở trong điện thoại, cứ cách một đoạn thời gian sẽ vang lên một lần, danh mục là "Hãy quan tâm con gái một chút đi a."
Hôm nay bà ấy phá lệ bảo tôi về nhà, đúng lúc tôi được nghỉ một ngày, dứt khoác liền về nhà cho xong, mấy ngày nghỉ ở chỗ La Y hầu như đều gọi đồ ăn ngoài, mà đồ ăn ngoài cũng chỉ từ vài cửa tiệm ít ỏi, vừa đắt lại vừa khó ăn.
Sau khi về nhà thì đã nhìn thấy ngay cha mẹ ngồi trên ghế sô pha xem TV, ngoài ra còn có ba người khác ngồi ở bên cạnh, một đứa bé đang ngồi trên đầu gối của một người phụ nữ, còn có một chàng trai, nhìn có chút quen nhưng không nhớ tên.
Tôi đem tình huống lúc này lý giải thành có khách tới nhà chơi, nhưng mẹ lại không nói cho tôi biết trước làm cho tôi không biết hiện tại mình nên sắm vai hình tượng gì.
Bọn họ thấy tôi thì cùng nhau quay đầu nhìn tôi cười, mẹ bỗng nhiên đứng lên, hơn nữa thoạt nhìn là muốn nghênh đón tôi, để cho tôi vô cùng sợ hãi.
Quả nhiên bà ấy tới nhận túi đồ trong tay tôi, trong lúc tôi vẫn còn đang lo sợ bất an thì nắm tay tôi, kéo tôi lại phòng khách, chắn tầm mắt xem đá bóng của cha tôi một cách hoàn hảo.
Cha tôi giận mà không dám nói gì, chỉ đành phải im lặng di chuyển sang một bên.
Mẹ của tôi cười chỉ vào người phụ nữ kia hỏi: "Nhất Nhất còn nhớ chị đó không?"
Câu hỏi này, tôi nên trả lời là không nhớ hay nhớ đây.
Thế là tôi cười ha ha. . Truyện hay luôn có tại [ trumtr uyen. O RG ]
Mẹ mỉm cười nhìn tôi, rồi lại mỉm cười nhìn phụ nữ kia, vẻ mặt đúng kiểu của người mẹ hiền: "Đây là chị Nam Nam của con a, hồi bé còn cùng nhau chơi chung đấy, nhớ chưa?"
À, chị Nam Nam đó hả, trước khi chuyển nhà có cùng chị Nam Nam chơi trò gia đình, chị Nam Nam thích chơi mấy trò cũ xưa như hoàng tử công chúa cô bé lọ lem.
Tôi vô cùng ngọt ngào gọi theo: "Chị Nam Nam."
Chị Nam Nam cười vô cùng sáng lạn: "Nhất Nhất lớn thế này rồi a, đã lâu không gặp."
Chị ta nói xong thì gấu con ở bên cạnh, tạm thời hiểu rằng là con của chị, bỗng nhiên cầm điều khiển từ xa lên nhét vào trong miệng.
Kế đó tôi lặng lẽ lui xa, bởi vì bọn họ đều đặt sự chú ý vào việc làm thế nào để giáo dục gấu con.
Mẹ nói chị Nam Nam đã dọn tới tiểu khu này rồi, chị Nam Nam chỉ hơn con có ba tuổi thôi, vậy mà nhìn con trai người ta đã lớn như vậy rồi, à, thiếu chút nữa đã quên, đây là em trai của chị Nam Nam, tên là Vương Tử (tên nghĩa là hoàng tử).
Nghe thấy tên đó, tôi phốc một tiếng, bị mẹ liếc mắt.
Tôi nói: "Chào cậu, Vương Tử."
Vương Tử gật đầu với tôi, vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng.
Trong lòng của tôi âm thầm xem thường, cậu cao ngạo, lạnh lùng thì tới đây làm quen chi dzậy!
Sau này mới biết được, cậu ta cũng là bị ép buộc, cậu ta nói là do bị chị uy hiếp, lúc ấy tôi suy luận một hồi, cậu con trai như thế này thì có gì để bị chị mình uy hiếp? Nhìn ánh mắt của cậu ta đối với chị mình dịu dàng như thế kia, chẳng lẽ lại...? Cấm kỵ a! Thật kích thích!
Được rồi, thật sự là quá nhàm chán cho nên mới có thể suy nghĩ lung tung, nếu biết sẽ rơi vào tình cảnh này thì còn lâu mới về, ở nhà chờ La Y rảnh thì gọi điện cho chị ấy thì thật tốt biết bao, nghe chị ấy mắng tôi ngu ngốc mắng tôi bệnh tâm thần cũng là một loại hưởng thụ.
Trong lúc tâm trạng nhàm chán đi vào cõi tiên, mẹ bỗng nhiên tag tôi vào, vỗ một cái lên vai tôi bằng hết sức mình: "Chuyện này Nhất Nhất biết rõ a, con có thể hỏi nó."
Tôi phục hồi tinh thần lại: "Chuyện gì?"
Vương Tử rất có lòng tốt mà nhắc lại cho tôi: "Tin đồn vợ chồng Vương Thị bất hòa có phải là thật hay không."
Tôi làm sao mà biết được! Tôi là người đại diện, chứ có phải là phóng viên nhiều chuyện đâu, những tin tức mà tôi nghe được cũng giống như phần lớn của cư dân mạng, đều là do mọi người ở sau màn đoán mò nói chuyện phiếm thôi, không đáng kể đến.
Buổi sáng trong quá trình nói chuyện phiếm khiến cho tôi vô cùng khó xử, mẹ và chị Nam Nam luôn bày ra bộ dáng tác hợp, nhường hai người chúng tôi nói chuyện, cuối cùng đối thoại kết thúc khi tới giờ ăn cơm, mẹ và chị Nam Nam đưa đẩy lẫn nhau, cuối cùng mẹ mới thả ba người bọn họ về.
Mà kết cục của tôi và Vương Tử chính là kết bạn WeChat với nhau dưới sự giám sát của hai nhà phụ huynh, chúng tôi đều hiểu ngầm mà lén bỏ đối phương vào danh sách đen, đừng hỏi tại sao tôi lại biết, lúc cậu ta đứng trước gương ở ngưỡng cửa và kéo tôi vào danh sách đen thì bị tôi thấy được.
Thật là một chàng trai hiểu chuyện.
Tôi chúc cậu ta hạnh phúc, tìm được cô công chúa của mình.
Sau khi đưa mắt nhìn bọn họ rời đi mẹ của tôi đóng cửa, dễ như trở bàn tay vỗ lên đầu tôi, một chút cũng không có phong phạm của một vị giáo sư đại học.
Bà ấy nói: "Sao con lại không biết cố gắng thế này, đã lớn như vầy rồi cũng không tìm một anh bạn trai, mà hồi trung học phổ thông hay lên đại học vẫn chẳng nghe tai tiếng con có bạn trai gì hết."
Tôi, ha ha ha.
Bà ấy nói: "Mẹ thấy Vương Tử rất tốt, hãy tiến tới đi a."
Tôi, ha ha ha.
Lứa tuổi này phiền toái nhất chính là việc người trong nhà giới thiệu đối tượng, chuyện này đặc biệt được người lớn ưa thích, dù cho bà ta không hề hiểu biết gì về bạn, nhưng hễ khi nghe thấy bạn độc thân lại đến tuổi kết hôn, lập tức có thể liệt kê ra một tờ danh sách những người khác giới độc thân ở xung quanh, còn có thể nắm rõ tình cảnh hiện tại của người đó.
Lúc mẹ nấu cơm tôi ở bên cạnh trợ thủ, bà ấy vẫn nhắc tới chuyện này, không biết có phải là vì thời mãn kinh tới rồi hay không, tôi có ảo giác rằng gần đây bà ấy nói mấy lời lảm nhảm vô nghĩa rất nhiều.
Lát nữa phải đi hỏi cha mới được.
Mẹ nói, con gái a, đến ba mươi tuổi liền mất giá, bây giờ là con chọn người, đến sau này thì người sẽ chọn con, con là dư lại đó có biết không, dư lại.
Mẹ nói, con cũng đừng có mà nói với mẹ có những người không cần kết hôn, mấy người đó không kết hôn là chuyện của họ, chẳng lẽ con còn muốn học theo, đàn bà con gái phải có chốn về, lỡ như sau này già rồi, ai chăm sóc con, con sống một mình mà sinh bệnh hay gì đó thì làm sao bây giờ.
Mẹ nói, hiện tại bắt đầu yêu đương, hai năm sau kết hôn, một năm thì sinh con, con xem hợp lý biết bao, đừng buông thả nữa, đến khi tuổi lớn, sinh con đau đến chết cho biết mặt bây giờ.
Mẹ nói, với lại đừng có nói với mẹ cái gì mà con không muốn kết hôn không thích con nít nên không sinh con, con không như vậy thì con muốn như thế nào?
Tôi không nhịn được chen vào một câu: "Con chính là không kết hôn không sinh con, không thích con nít, không thích con trai."
Mẹ của tôi kêu lên giời ạ, bỏ đồ ăn vào trong nồi: "Ngay cả con trai cũng không thích, chẳng lẽ con muốn làm đồng tính luyến ái hay sao? Biến thái a."
Lúc mẹ nói hai chữ biến thái thì tay của tôi co rút, cá trong tay trơn trượt nên rớt xuống đất.
Tôi nhặt cá lên, dùng giọng điệu hay nói giỡn: "Lỡ như con thích con gái." Tôi cười hì hì rồi quay đầu nhìn mẹ: "Con là đồng tính luyến ái... thì sẽ như thế nào?"
Mẹ tôi biểu hiện ghét bỏ: "Có thấy ghê tởm không, đừng nói những lời này với mẹ, mau chuẩn bị cá đi, mẹ rót dầu rồi."
Kể từ khi biết mình là cong, một khi trong nhà hoặc TV xuất hiện các loại chủ đề liên quan tới đồng tính, tôi đều sẽ tự động né ra, dù sao trong lòng vẫn có chột dạ, hôm nay là lần đầu tiên nhắc tới chuyện này, tuy rằng thái độ của mẹ nằm trong dự kiến, nhưng tôi vẫn cảm thấy mất mát.
Từ lúc hẹn hò với La Y tôi đã nghĩ cùng chị ấy bên nhau cả đời, nhưng đó chỉ ý nghĩa đại khái, không nghĩ tới chuyện có người phản đối, không nghĩ tới thái độ của người nhà, không nghĩ tới bất cứ chuyện gì khác.
Nhưng bây giờ ngẫm lại dường như có hơi khó khăn, đừng nhìn ba mẹ bình thường không quan tâm tới tôi, thực ra tôi biết bọn họ rất thương tôi, tôi cũng thương bọn họ, tôi không có cách nào tưởng tượng đến ngày công khai, bọn họ sẽ tan vỡ thành cái dạng gì.
Buổi tối sau khi về nhà tôi kể toàn bộ chuyện ngày hôm nay cho La Y nghe, trong lúc tôi đang bi thương ngược dòng thành sông vì lo lắng cho tương lai không thôi, La Y bỗng nhiên nói: "Trước hết em xóa WeChat của cậu con trai kia đi."
Tôi đứng hình, miễn cưỡng thu lại nỗi ưu thương của mình, hỏi: "Tại sao? Đã kéo đen rồi, tương đương với không có thêm."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trên tay đã nhấp vào WeChat, tìm thấy Vương Tử WeChat rồi xóa khỏi bạn tốt.
Sao tôi lại nghe lời thế này.
La Y nói: "Miễn cho phiền toái không cần thiết."
Rồi chị ấy nói: "Về chuyện công khai."
Tôi ngừng thở, đợi chị ấy nói tiếp.
Chị ấy bảo: "Đi tới đâu tính tới đó a."
Tôi: "Ơ?"
Trong ấn tượng của tôi La Y là một người rất có kế hoạch, chị ấy thích lập kế hoạch cho mọi thứ, thậm chí khi thực tế và kế hoạch của chị ấy là hai hướng đi khác nhau, chị ấy cũng có thể nhẹ nhàng rời khỏi kế hoạch và ứng đối một cách linh hoạt, chị ấy nói cho tôi biết như vậy là làm ít công to.
Tôi vẫn còn nhớ thời học đại học, chúng tôi cùng đi xem một bộ phim, có cảnh nữ nhân vật chính lộ eo lộ cơ bụng, lúc ấy tôi kêu lên một tiếng kinh ngạc, trước tiên sờ bụng mình, sau đó đưa tay ra nghĩ muốn sờ bụng chị ấy, đáng tiếc bị chị ấy vỗ mu bàn tay cản lại.
Tôi hỏi chị ấy có cơ bụng không, cơ bụng rất đẹp a, có thì cho em kiểm tra thử nha, chị ấy bình thản nói không có.
Không nghĩ tới hơn một tháng sau trong một lần ăn cơm, chúng tôi tán dóc, sau khi một đề tài kết thúc thì chị ấy bỗng dưng nói một câu xa xăm: "Tiết Linh Nhất, chị có cơ bụng rồi."
Khi ấy tôi sững sờ, kích động đưa tay qua sờ, đã có cơ bụng rồi thì La Y chính là đặc biệt hào phóng, để cho tôi sờ thỏa thích.
Nhưng mà vẫn phải công nhận, sờ vào cơ bụng không được đã cho lắm, bây giờ chị ấy vẫn còn giữ cơ bụng, mỗi lần nhìn thấy chị ấy tôi đều muốn kiểm tra.
Sau này bạn cùng phòng của chị ấy nói cho tôi biết, ở trên bàn trong phòng ký túc xá của La Y có dán bảng kế hoạch, nội dung chính là cách luyện tập để trong một tháng có cơ bụng, kết quả chị ấy thật đúng là đã làm được.
Hôm nay cũng ở trên Weibo thường xuyên nhìn thấy mấy cái Weibo về một tháng có cơ bụng, làm tôi liên tưởng tới La Y, cảm thấy chị ấy vô cùng có nghị lực.
Đối với cái đề tài công khai chúng tôi cũng không có thảo luận ra kết quả gì, dù sao chuyện này còn chưa xảy ra, không có cách nào giả thiết, hơn nữa có một sự thật không thể cãi được, tuy rằng bạn hiểu cha mẹ mình, nhưng bạn không thể lường được thái độ của bọn họ lúc đó sẽ như thế nào.
Dường như cũng chỉ có cách nói kia, đi tới đâu tính tới đó.
Haizz, sao cái đề tài này lại nặng nề như vậy, nặng đến nỗi lúc tôi nói chuyện với La Y thì giọng điệu cũng thay đổi, vì vậy đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển, lăn một vòng trên giường: "Cuối tuần là sinh nhật của em đó, chị có chuẩn bị quà đặc biệt lớn cho em không?"
Chị ấy nói: "Lần đầu tiên trên đời mới thấy có người đòi quà sinh nhật đấy."
Tôi cười ha hả: "Đây chẳng phải là để cho chị mở mang kiến thức hay sao, đừng chuyển đề tài, chị nhất định phải chuẩn bị món quà đặc biệt lớn cho em, đây là sinh nhật đầu tiên sau khi chúng ta làm hòa, hồi đại học, lúc sinh nhật em thì chị không phải ở bên ngoài quay phim thì lại là có việc không thể ở bên em, lần này bằng mọi giá phải bù đắp lại."
La Y: "Có lẽ là không đúng lúc rồi, lần này sinh nhật chị cũng không thể ở cạnh em, đến lúc đó chỉ có thể gửi quà cho em thôi."
Dù biết là như vậy, nhưng tôi vẫn giận dữ hừ một tiếng với microphone.
La Y cười ở bên kia, "Được rồi mau đi ngủ đi, đừng có mà lại nhớ thương sinh nhật."
Sau đó chị ấy vô cùng dứt khoác mà cúp điện thoại của tôi rồi.