Nữ Thần Thú Vị
Công được chưa?
Lần này khi đưa tiễn La Y đi sân bay tôi có chuyện muốn nói. Suy cho cùng là do tôi cảm thấy rất chán ghét, mà con người càng ghét thứ gì đó thì trong đầu sẽ càng nhớ đến thứ đó, kết quả lặp đi lặp lại nhiều lần rồi cũng sẽ cảm thấy hoá ra mọi chuyện cũng chỉ có như vậy, nhưng mà dù đã trải qua nhiều lần tôi vẫn cảm thấy chuyện này chỉ có thể khiến cho người ta cảm thấy chán ghét thêm thôi, thế là cuối cùng tôi quyết định phải hất đổ bát canh gà (kể ra chuyện trong lòng) này đi.
Trước khi tách ra, La Y nói cho tôi biết vừa nãy ở trên xe chị ấy lướt Weibo, hình như nhìn thấy người mới dưới tay của tôi lòi ra chuyện xấu.
Tôi kích động, đang cầm hành lý giúp chị ấy thiếu chút nữa trượt chân, tôi hỏi chị ấy tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn.
Chị ấy bảo: "Nói cho em biết sớm, nửa đường em trở về thì làm sao bây giờ, hành lý của chị ai cầm."
Tôi kiễng chân ôm lấy cổ của chị ấy nói: "Sao vậy được, thế giới của em cũng chỉ có chị a, ai có thể so với chị quan trọng hơn chứ, em muốn làm người kéo hành lý cho chị cả đời này."
Giờ đây La Y đối với những lời thổ lộ tâm tình của tôi đã miễn dịch đi rất nhiều, ít nhất không còn xuất hiện mặt đỏ tim đập, chỉ liếc nhìn hành động của tôi.
Nhưng có vẻ như chị ấy không để ý đến cũng chẳng phải là biểu hiện tốt.
Trên đường quay về tôi lập tức mở ra Weibo, nhưng không may, chỉ khoảng chừng một tiếng đồng hồ, nhiệt độ tin tức của Chân Khả đã bị áp xuống, xếp hạng chỉ còn khoảng 20 mấy, xem tình hình này rất nhanh sẽ là 30, thậm chí cái dòng tin được xếp ở trên Chân Khả lại là "Làm sao để trở thành trà xanh biểu".
Điều này khiến cho tôi cảm thấy lo lắng, bây giờ ngay cả trà xanh biểu thì Chân Khả cũng không sánh bằng rồi sao, cho nên dựa theo các cuộc chiến trong lịch sử giữa ngốc bạch ngọt cùng trà xanh biểu, ngốc bạch ngọt phải thua đúng không, thật sự là quá đáng tiếc.
Từ khoá tìm kiếm liên quan tới Chân Khả là "Bạn trai của Chân Khả".
Với tư cách là người đại diện, tôi đương nhiên phải nhấp vào để coi rồi, quả nhiên là mấy tấm ảnh chụp mơ hồ về cô ta và người bạn trai, kỹ thuật của ảnh chụp rõ kém, vừa nhìn là đã biết từ một tay chó săn không có kinh nghiệm, ngay cả tiêu cự cũng chẳng biết cách điều chỉnh sao cho tốt. Nằm trong dự kiến, bình luận hàng đầu viết là "Chẳng lẽ chỉ có mình tui là không biết Chân Khả là người nào thôi ư?"
Tôi cảm thấy sốt ruột thay cho người mới của mình, suýt chút nữa kích động tung ra nhiều tin nóng bạo tạc hơn, để cho Chân Khả nổi thêm chút, dù sao đây cũng là một loại thủ đoạn.
Sau khi đến công ty đã nhìn thấy khuôn mặt khóc tang của Chân Khả ngay trước mắt, cô nàng sốt ruột cầm điện thoại trong tay, nói với tôi: "Chị Linh Nhất, chị nhìn thấy chưa, làm sao đây làm sao đây, hiện tại có rất nhiều người đang hỏi em chuyện đó có phải là thật hay không."
Tôi vỗ vỗ tay lên vai của cô ta: "Bình tĩnh nào, cô không cần phải làm gì cả, tin tôi đi, chuyện này rất nhanh mọi người đều sẽ quên, cô coi thử bảng xếp hạng hiện tại của cô trong điện thoại xem?"
Chân Khả tìm tòi trong điện thoại: "45."
Tôi cười cười: "So với dự đoán của tôi còn biến mất nhanh hơn." Thế thì tôi không cần phải đả kích cô ta làm gì, như này thì công ty cũng lười dùng quan hệ xã hội: "Không phải hôm nay cô còn có tiết mục nữa sao, mau sửa soạn lại chút đi, tôi còn phải tập huấn cho cả tổ nữa, chuyện này tôi sẽ theo dõi giúp cô, nếu có gì tôi sẽ xử lý cho."
Quả nhiên Chân Khả nghe xong thì dùng ánh mắt yên tâm để nhìn tôi, ngốc bạch ngọt chính là dễ dàng bị thuyết phục và an ủi như vậy đấy, chuyện gian khổ cũng chỉ như mây khói thoảng qua, nháy cái liền tan biến, sau đó tự cố gắng động viên trong lòng là đã ổn hết rồi.
Trong lúc giải lao đến phòng giải khát thì chạm mặt Hứa Hoa, cậu ta đang đùa giỡn với một thực tập sinh mới tới thuộc bộ phận thiết kế, thấy tôi đến thì lập tức dừng lại lời nói trong miệng, đi về phía tôi.
Trên mặt cậu ta biểu hiện có chút lúng túng, có lẽ là bởi vì bị tôi bắt gặp vẻ mặt khác của cậu ta.
Con người có rất nhiều mặt, với cha mẹ thì là một mặt, với bạn bè thân thiết thì là một mặt, với người yêu thì là một mặt, với những người nửa lạ nửa quen hay với người hoàn toàn xa lạ cũng là một mặt khác tuốt, những vẻ mặt này có thể không giống nhau, như thể bị nhân cách phân liệt vậy, nhiều khi, hai người cùng bàn tán về một người, cả hai đều cảm thấy, cái người tôi kể chính là cái người mà cậu đang kể đó ư?
Vẻ mặt Hứa Hoa khi tán tỉnh cô em gái đem so với khi ở cùng tôi là hoàn toàn khác biệt, điều này làm cho cậu ta cảm thấy xấu hổ, y như lúc bạn nói chuyện bậy bạ với người bạn thân nhất của mình khi đang lái xe, vô tình bị ba mẹ bắt gặp.
Cậu ta đứng ở bên cạnh trố mắt nhìn tôi rót ly nước, dựa vào cái bàn nói: "Chào người bận rộn, đã lâu không gặp a."
Tôi liếc nhìn cậu ta: "Không chạy theo tình yêu à?"
Cậu ta bật cười: "Chẳng lẽ có thể vì đàn bà mà bỏ rơi bạn thân được hay sao?"
Tôi ghét bỏ nhìn thoáng qua, bĩu môi về phía cô em gái kia: "Người ta đi rồi kìa, còn không đuổi theo mau, đừng để đến lúc đó lại trách tôi cản trở số đào hoa của cậu."
Cậu ta nói: "Cái đó không phải nghiêm túc, cứ từ từ thong thả là được rồi." Cậu ta cũng rót cho mình một ly nước: "Còn nghiêm túc mà nói, sinh nhật của cậu sắp đến rồi, năm trước là do bố nghèo, chưa cho cậu đồ gì tốt, năm nay muốn gì, bố đây chiều tất."
Tôi chạm ly mình vào ly của cậu ta một cái, không thể nhịn cười được, nói: "Không cần cậu lo đâu, tôi đi tìm La Y đây."
Hứa Hoa liếc tôi, ánh mắt xem thường của cậu ta trông thật khó coi, sau đó thì quăng một câu: "Đồ vô lương tâm, đúng là có dâu quên cha."
Câu này sao nghe quen thế nhỉ, chẳng lẽ Trần Linh cũng đã từng nói như vậy với tôi?
Nhắc tới Trần Linh làm cho tôi bỗng dưng nhớ tới một chuyện, vì vậy tôi lấy điện thoại ra mở email, quả nhiên nhìn thấy Trần Linh gửi vài thứ cho tôi.
Không biết là do cô ấy ở bên đó quá rảnh rỗi hay là nhớ tôi không sao kể xiết, tóm lại những thứ này cũng đều là do nhàm chán tạo thành, bởi vậy cô ấy mới có tâm trạng để đi vơ vét các tài liệu, chủ đề là, làm sao để trở thành một công tốt.
Trần Linh thật sự là có niềm đam mê bất diệt trong chuyện tôi làm công.
Kỳ thật tôi rất muốn nói, tôi không hề để tâm đến công thụ, chuyện giường chiếu ấy, nói chung chỉ cần dễ chịu là được rồi, tôi thấy La Y cũng rất thoải mái, tuy rằng không nói ra, nhưng tôi có thể từ vẻ mặt hài lòng của chị ấy đoán được, còn về phần tôi thì không cần phải nói thêm làm gì.
Bằng không thì cứ để cho tôi gáy chút đi, quạc quạc quạc.
Bên trong hòm thư điện tử có tập tin tài liệu văn bản, có video, có manga, khiến cho tôi bội phục sâu sắc năng lực của Trần Linh, cho dù ở nước ngoài xa xôi, cũng có thể có bản lĩnh như vậy.
Điều này làm cho tôi nhớ lại hồi năm nhất đại học, mọi người đang đứng ở độ tuổi lưng chừng giữa thẹn thùng và ham muốn xem phim, vì vậy chúng tôi đều xấu hổ, tôi đùn bạn, bạn nhường tôi, thế là đành đi tìm Trần Linh, lời đề nghị ban đầu của bọn tôi là muốn được đề cử một bộ phim tình yêu hành động, kết quả Trần Linh vô cùng hiểu rõ, hào phóng gửi mười bộ tới, còn bảo xem xong hết rồi thì nhắn với cô ấy để lấy thêm, mà dung lượng của mười bộ đó đã trực tiếp làm máy tính tôi chết máy.
Thái độ cởi mở của cô ấy đã làm cho tôi và bạn cùng phòng hoàn toàn bội phục, vì vậy dưới tình huống mà Trần Linh không biết, chúng tôi đã bị cô ấy ảnh hưởng dẫn tới phóng túng sa đoạ, mức độ bàn chuyện chủ đề đêm khuya bắt đầu từ hôn môi, bỏ qua giai đoạn nắm tay rồi bay thẳng đến tư thế ưa thích, nhưng mà tất cả mọi người chỉ là tưởng tượng mà thôi, chuyện tưởng tượng này là quá gây nghiện rồi.
Có lẽ là vào lúc ấy, tôi phát hiện đối với chuyện nam nữ, tôi tuyệt đối không có hứng thú, thậm chí còn cảm thấy có chút chán ghét.
Sau khi 9 giờ tối tan làm trở về, tôi liền mở ra nội dung ở trong email.
Nói vậy thì phải chăng thể hiện rằng tôi không thể chờ đợi nổi, thế thì sửa lại vậy, sau khi 9 giờ tối tan làm, tôi đánh xe trở về, ở trên xe nói với bác tài vài câu không đầu không đuôi, lúc đến cửa nhà thì nhận được cuộc gọi từ mẹ, mẹ của tôi dặn dò vài câu, nôm na là dạo này bận rộn như vậy thì cũng phải nhớ giữ gìn sức khoẻ các thứ, sau đó rửa mặt một hồi, vừa lau tóc vừa xem email.
Trước tiên mở video, là dạng hoạt hình, có hai cô gái giống nhau như đúc chỉ có kiểu tóc là không giống, tiến độ mới tới một phút thì đã bắt đầu làm rồi.
Tôi:...
Có lẽ là do lần đầu tiếp xúc với dạng này, tôi đây thẹn thùng, khẩn trương lại sợ hãi, chỉ xem hết trong một lần duy nhất mà không có gián đoạn nào, xem xong chỉ có một cảm xúc, hai người họ thật sự rất hợp nhau.
Thế là tôi nhắn tin cho Trần Linh qua WeChat, bảo là tôi xem xong rồi, đồng thời gửi cảm nhận một trăm chữ của mình, chủ yếu là mắng hai nhân vật chính quá kịch liệt và giả.
Trần Linh nhận tin xong thì đề nghị trò chuyện bằng giọng nói, câu mở miệng đầu tiên của cô ấy là: "Không phải để cho cậu chú ý đến những điểm đó, mà là để tăng lượng kiến thức đấy!"
Tôi cười ha ha: "Tăng rồi tăng rồi."
Trần Linh hỏi: "Có thể công được chưa?"
Tôi nói: "Có thể rồi có thể rồi."
Sau đó tôi hỏi: "Vì sao cậu lại cố chấp trong chuyện tớ có thể công hay không vậy?"
Trần Linh nói: "Bởi vì muốn tưởng tượng đến cảnh cậu đè La Y đó nha, nếu chỉ có La Y đè cậu thì chẳng có gì thú vị cả, tớ đã tưởng tượng nhiều lần nên riết nhàm rồi."
Tôi giật giật khoé miệng: "Cậu, tưởng tượng?"
Trần Linh: "Đúng vậy, bị hai người ảnh hưởng, tớ cảm thấy mình sắp cong luôn rồi, buổi tối ngủ không được thì tưởng tượng đến bộ dáng lúc hai người làm a, tưởng tượng đến các tư thế, nghĩ vài lần thì đã mệt, liền ngủ mất rồi, rất có hiệu quả đấy."
Tôi:...
Trần Linh nói thêm: "Cho nên Nhị Tiết à, cậu nhất định phải công một lần, để cho tớ biết cậu công rồi thì tớ mới suy nghĩ nội dung được, oa, nghĩ đến La Y thở gấp dưới người cậu, rất kích thích rất kích thích!"
Tôi:...
Trần Linh nói tiếp: "Cậu hãy đáp ứng nguyện vọng của người hâm mộ nhỏ bé này đi, huống hồ chẳng lẽ cả đời này cậu đều là thụ, ít nhất phải công một lần trong đời, có đúng hay không."
Tôi hỏi: "Mấy câu này ở đâu ra vậy, tại sao tớ chưa nghe qua bao giờ."
Trần Linh: "Vậy là không có chăm xem phim rồi a, chính là trong tập thụ phản công của một bộ phim hoạt hình, lời tường thuật nằm ở cuối phim ấy."
Thời buổi bây giờ, còn có người xem phần tường thuật cuối phim ư, mấy phần mềm không phải đều rất chu đáo mà tự động chạy lướt qua rồi sao.
Đoạn đối thoại này của Trần Linh khiến cho tôi vô cùng sợ hãi, trước đó tôi chỉ biết cô ấy ưa thích tôi và La Y thành đôi thôi, không nghĩ tới đến mức độ này, có thể sánh ngang ngửa với biến thái.
Nhưng Trần Linh mà tôi quen từ trước đến nay là cái dạng này, đoạn thời gian trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tôi từng mất ngủ vài ngày, cô ấy nói cho tôi biết, trước khi đi ngủ có thể tưởng tượng đến cảnh mình và minh tinh ưa thích nhảy loạn trên giường, lăn lộn mệt mỏi thì sẽ ngủ được, cô ấy chính là làm như vậy đấy, tôi hỏi cô ấy đã giáng hoạ cho ai rồi, cổ bày ra vẻ mặt kiêu ngạo mà trả lời, Uông Hàm.
Tôi:...
Bây giờ nhớ lại, rất kích thích đấy...
Vì La Y gọi điện thoại cho tôi, thế nên cuộc trò chuyện giọng nói với Trần Linh đã kết thúc sau hơn một tiếng đồng hồ, trước khi kết thúc tôi bảo với Trần Linh, dù cho tớ phản công rồi thì cũng sẽ không nói cho cậu biết đâu.
La Y gọi điện luôn rất đúng lúc, sau khi tán gẫu vài câu, tôi tiết lộ vừa nãy tôi và Trần Linh nói chuyện với nhau suốt nhiều giờ liền.
Ở đầu dây bên kia, chị ấy im lặng một lát rồi mới hỏi: "Nói gì vậy?"
Tôi cảm thấy vẫn không nên kể chuyện đó cho chị ấy nghe.
"Ngồi chém gió."
La Y đuổi theo không buông: "Cụ thể."
Tôi nghĩ rồi nghĩ: "Cô ấy kể tình hình ở bên kia, còn em nói chút chuyện của Chân Khả, hết rồi."
La Y nói: "Chỉ như vậy thôi mà tán gẫu nhiều giờ liền."
Tôi nói: "Đúng vậy."
La Y hỏi: "Nói chuyện với cô ta vui hơn hay nói chuyện với chị vui hơn?"
Tôi nằm trên giường trở mình: "Đương nhiên là chị rồi nha... chỉ cần chị gọi cho em một cú điện thoại, em sẽ dập máy Trần Linh liền." Tôi trở mình lần nữa: "La Y, đừng có bảo là ngay cả dấm chua của Trần Linh chị cũng ăn đi."
Đầu dây bên La Y không có trả lời, tôi cười ha ha vài tiếng: "Mau thừa nhận đi, nói chị ghen rồi."
La Y mắng tôi một câu đồ thần kinh.
Ôi, La Y thật đáng yêu a.