Nữ Thần Thú Vị

Chương 2




Hai đứa đã ngủ cùng nhau

Ui ui, La Y đến rồi.

Mấy năm trước, cũng có người thường xuyên ở bên cạnh tôi nói như vậy, hiện tại phảng phất có cảm giác như thời gian quay ngược trở lại, đáng tiếc là cảnh còn người mất.

Nếu như La Y đến rồi, đương nhiên phải quay cảnh của chị ấy trước.

Hôm nay chính là quay quảng cáo điện thoại di động, chị ấy cầm điện thoại trong tay, chụp cảnh vật bờ sông, đạo diễn Cơ Tử Du thì di chuyển qua lại để quay các góc độ biến hoá của chị.

Thật ra vừa rồi không nhìn kịch bản, nên lúc Trần Linh diễn chính là một loại cảm giác lâng lâng, tôi không đoán được gì, còn tưởng rằng là quay quảng cáo nước gội đầu.

Bây giờ quảng cáo đều như vậy sao, thường làm cho người ta không nắm rõ. Lúc trước có tiết mục gì đó quên tên rồi, trong đó có một đoạn quảng cáo được chèn vào, sau đấy thì trở nên phổ biến rộng rãi, so với đường cong của cầu vòng còn bất định hơn, nhưng quãng thời gian ấy mọi người cảm thấy loại quảng cáo này có độ phá cách rất cao, nhao nhao bắt chước theo, vì vậy dẫn đến hàng loạt kết quả như thế này tại thị trường.

La Y chỉ cần một lần là có thể nắm bắt được rõ ràng, tôi nhìn vài lần về phía bóng lưng chị ấy, cảm thấy không thể nhìn mãi được, liền tìm một chủ đề hỏi Trần Linh: "Nếu là quảng cáo điện thoại, thì thương gia sẽ tặng điện thoại miễn phí cho cậu sao?"

Hiển nhiên Trần Linh nghe thế thì hơi ngây người, chưa quay mặt nhìn tôi đã nói: "Sẽ không, có lẽ sẽ cho La Y, nhưng chị ấy chắc cũng không dùng đâu."

Tôi ồ một tiếng, Trần Linh lại hỏi tôi: "Có phải cậu không có điện thoại xài không?"

Tôi nghĩ có phải cô ấy ngốc rồi không, tôi không có điện thoại thì gọi cho cô ấy kiểu gì, nhưng mà điện thoại của tôi đã dùng hai năm nay rồi, có chút không linh hoạt, vừa rồi đúng là có nghĩ tới, nếu có tặng cho cô ấy, thì có lẽ sẽ bảo cô ấy bán rẻ lại cho tôi.

Không có cũng không sao, nhưng nếu có thì dĩ nhiên phải dùng.

Tôi ậm ờ không trả lời, Trần Linh bị đạo diễn kêu lại, tôi nghĩ mình dù sao cũng là trợ lý, phải kiếm cái gì làm mới được, mà nhìn tới nhìn lui thì chẳng có gì cả, đành phải nhặt khăn giấy mà cô ấy vừa rồi bỏ trên bàn bị gió thổi rơi trên mặt đất, ném vào thùng rác.

Đến khi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy La Y tiến tới trước mặt.

Má ơi, chỗ chị ấy nghỉ ngơi sao lại gần nơi này quá vậy.

Chị ấy sau khi ngồi xuống không làm gì khác, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn cảnh quay bên kia, tôi cũng nhìn theo, nhưng tâm tư không có ở trong đấy.

Có nên rời khỏi đây không? Nhưng đi đâu giờ?

WC? WC có thể đi bao lâu, chỗ của Trần Linh là ở đây, thân là trợ lý ngay ngày đầu tiên bỏ chạy chẳng phải không tốt sao.

Rõ ràng La Y cách tôi hơn hai mét, nhưng tôi cảm thấy chị ấy ở ngay bên cạnh, hơi thở tựa hồ đang phả trên cổ tôi.

Loại tâm lý tự cho là đúng này thật sự hành hạ tôi đến chết mất thôi, tôi cảm thấy lúc này mọi người đều nhích tới nhích lui, nhưng mà rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ chỉ cần một giây sau có người hù tôi, tôi có khả năng bệnh tim đột ngột tái phát ngất lịm đi.

Định luật Murphy* đâu phải chỉ để chơi, nghĩ như vậy, nhưng vẫn có người làm cho tôi sợ hãi.

La Y ở bên kia giọng không lớn không nhỏ nói: "Tiết Linh Nhất." Lập tức tay chân tôi đều trở nên mềm nhũn.

Nhưng tôi vẫn phản xạ có điều kiện mà trả lời lại một tiếng.

Loại phản xạ này thật khiến cho người ta xấu hổ, tựa như hồi đại học chị ấy nói gì tôi đều nghe theo, chị nói một tôi không dám nói hai, mọi lời nói của chị đều là chân lý, chị ấy chỉ cần gọi tôi một tiếng, tôi lập tức vẫy đuôi như một con cún chạy tới.

Sau khi chị ấy gọi tên tôi thì nói: "Tiết Linh Nhất, mở cho tôi nắp chai nước."

Lời này không mặn không nhạt, nhưng để cho tôi có cảm giác thời gian đang quay trở lại.

Tôi nghĩ, hôm nay rốt cuộc là ngày gì, ra ngoài quên coi lịch mất rồi, chẳng lẽ đây là lúc để ôn lại quá khứ sao?

Khi đó chúng tôi đang hẹn hò, chị ấy học bằng kép, lượng kiến thức gấp tôi hai lần, thường xuyên đi tới thư viện, tôi không có chuyện gì cũng đi theo, thật ra là không chỉ mỗi thư viện, chị ấy đi đâu tôi sẽ đi tới đó. Sau đấy không biết nghe được từ đâu, rằng muốn chăm sóc bạn gái phải mở giúp nắp chai nước, tôi nghĩ chuyện đó tôi thừa sức làm được.

Vậy nên mỗi lần chị ấy chuẩn bị mở chai nước, tôi sẽ đoạt lấy để giành mở nắp, mấy lần đầu chị ấy có chút khó hiểu, nhìn nắp chai mấy lần nói, "Định bỏ độc vào chai nước à." "Đừng nói là có giải thưởng gì trong đấy nhé." "Muốn luyện cơ tay hả?" và các kiểu câu như thế, về sau thành thói quen, cầm được chai nước liền đưa cho tôi, tôi mở cho chị ấy. . truyện ngôn tình

Đến cuối học kỳ, khi chị ấy vào thư viện, tôi sẽ không đi cùng, chị ấy chê tôi ồn ào, còn dạy dỗ tôi rằng không được nói chuyện trong thư viện, không được ăn bất cứ thứ gì trong đấy, chị ấy nói âm thanh tôi ăn đồ ăn vặt rất lớn. Tuy rằng tôi nhớ mình không có nói gì, bạn cùng phòng cũng chứng minh rằng tôi ăn không phát ra tiếng, nhưng chị ấy nói có chính là có, loại chuyện này, tôi không có cách nào phản bác. Cuối kỳ chị ấy có một cuộc thi, tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và chị ấy lại càng xa thêm một chút.

Còn có hôm chị ấy gọi điện cho tôi, trong điện thoại bảo tôi đến chỗ chị ấy rồi cúp máy, tôi vội vã chạy qua, chị ấy chỉ đưa cho tôi một chai nước khoáng, nói mở nắp cho chị ấy uống.

Ngay lúc đó trong lòng chỉ có một mình chị ấy, muốn đối tốt với chị ấy, cũng không nhận ra chuyện này có chút biến thái lập dị, còn cho rằng chị ấy nhất định là yêu thích việc tôi mở nắp chai nước, lúc uống chắc hẳn rất ngọt rất thơm, thậm chí tôi còn ngửi ngửi tay mình, suy nghĩ có phải do tôi chọn kem bôi tay hương đặc biệt thơm hay không, về sau nhất định sẽ không đổi nhãn hiệu này.

Sau khi mở xong thì ngồi xuống cùng chị ấy, vì không muốn quấy rầy nên tôi nhẫn nhịn một buổi chiều không mở miệng nói chuyện, thật sự là khó xử chết tôi, những đoạn tiểu thuyết đặc sắc đã đọc không dám cùng chị ấy chia sẻ. Đành lấy sách chuyên ngành của mình ra xem.

Ngày hôm sau chị ấy như cũ gọi điện thoại để tôi mở nắp chai, ngày thứ ba cũng vậy, về sau tôi liền tiếp nhận, lúc đó cảm thấy rằng chị ấy đặc biệt cần tôi, còn nghĩ rằng nếu lỡ tôi không có trên đời thì chị ấy phải làm sao bây giờ, đáng tiếc về sau chị ấy không có tôi vẫn sống được bình thường, chẳng biết có người nào khác giúp chị ấy mở nắp chai hay không.

Kết quả thi cuối kỳ của chị ấy vô cùng tốt, tôi cũng phá kỷ lục không rớt tín chỉ, thậm chí còn đặc biệt trịnh trọng cảm ơn chị ấy một hồi.

Nhớ lại thế cảm thấy thật phiền muộn, tôi nhìn xung quanh vài lần, cuối cùng nhìn thấy một túi nước khoáng ở sau lưng cách tôi không xa, tôi đi tới cúi người muốn cầm, bên kia bỗng nhiên có một người xông qua, lấy đi chai nước trước tôi, vội vã nửa qùy mở nắp chai nước đưa đến trước mặt La Y.

Sau khi lấy chai tôi không biết có nên tiến lên hay tự lấy uống luôn? Dù sao tôi cũng thấy hơi khát.

Nhưng La Y không có nhận, chị ấy nhàn nhạt nhìn người con trai đang cúi đầu trước mặt mình, hỏi: "Bộ anh tên là Tiết Linh Nhất à?"

Nếu vừa rồi chị ấy bảo tôi đi lấy nước là một sự thay đổi nhỏ, thì bây giờ có lẽ là biến hoá lớn rồi.

Mọi người nhao nhao quay đầu sang, nhìn anh ta, có một số người lộ ra biểu tình chế giễu tự mình đa tình.

Tôi cảm thán, giới giải trí không tốt a, ngay cả người chạy việc cũng phải gặp khó khăn như vậy.

Tiếp theo tôi giả vờ nghe không hiểu gì đứng đó, dáng vẻ của người qua đường xem kịch vui. Ấy thế mà La Y lại bắt tôi vào vòng xoáy này, quay đầu nhìn tôi nói: "Còn không mau qua đây."

Tôi hoảng hốt lo sợ đi qua, trên đường mở nắp chai nước cho chị ấy, bởi vì khẩn trương mà một tay hơi run lên.

Tôi thấy người con trai kia oán hận nhìn tôi một cái, để cho tôi cảm thấy vô cùng oan uổng. Như thế chẳng phải là đang gây thù hằn hay sao, tôi chỉ mới ngày đầu tiên đi làm thôi đó nha.

La Y lại quay thêm mấy cảnh, thế là xong quảng cáo ngày hôm nay, còn lại đều là việc của hậu kỳ, mọi người dọn dẹp xong đều chuẩn bị rời khỏi, Trần Linh đưa đồ cho tôi cầm, nhìn tôi cười hỏi: "Thế nào? Hôm nay tớ diễn hay không?"

Tôi nghĩ thầm, tôi lấy hết hơi chăm sóc đồng thời đề phòng La Y, nào có chú ý đến cô ấy biểu diễn đâu, nhưng trên miệng tôi vẫn cổ vũ: "Rất tốt a, từng cảnh quay đều rất tốt, một chút cũng không nhìn ra cậu là bệnh nhân tâm thần ăn không được liền chuồn."

Cô ấy cười ha ha vài tiếng, nói đó là đương nhiên, chị mày là diễn viên chuyên nghiệp đấy. Cô ấy vậy mà không nghe ra tôi đang châm chọc, cảm thấy thật buồn chán.

"Trần Linh này, ai lạ mặt vậy." Bỗng nhiên một người đi tới đối diện, đưa cho Trần Linh một bản, thuận miệng hỏi.

Trần Linh nghe xong đem tay đặt lên vai tôi, một tay nhận lấy bản, tay kia vòng qua nâng cằm của tôi lên, nói: "Vợ em, Tiết Linh Nhất đúng là xinh đẹp phải không?" Cô ấy nói xong thì nhìn tôi: "Bà xã, đây là bà chủ của chúng ta, sau này cậu cứ gọi chị Trần là được rồi."

Tôi hì hì một tiếng: "Chào chị Trần."

Chị Trần cười một tiếng, cốc lên đầu Trần Linh, nói: "Vợ em nghe lời quá nhỉ."

Trần Linh: "Đúng vậy. Em thật may mắn."

Cô ấy nói xong, tôi nhìn thấy La Y mang theo nhóm người, như gió mà đi tới.

Tôi đối với cách Trần Linh xưng hô không để ý lắm, mối quan hệ thời trung học phổ thông của chúng tôi rất tốt, có thể nói là như hình với bóng, thậm chí tôi cảm thấy lúc cậu ấy và bạn trai của mình ân ân ái ái cũng cho phép tôi ở bên cạnh, nhưng dĩ nhiên là tôi không có đam mê điều đó.

Cho nên cô ấy thường xuyên gọi tôi là bà xã.

Nhưng mối quan hệ này lúc nào đã trở nên phai nhạt? Tôi cẩn thận nhớ lại một hồi, không lần ra được gì, chỉ biết nửa học kỳ đầu còn thường xuyên nói chuyện phiếm với cô ấy, trong đêm ngủ không được còn gọi điện thoại cho cô ấy, dù cho cô ấy có ngủ hay không ngủ đều trả lời tôi.

Về sau tôi bám dính La Y, thì ngày càng rời xa cô ấy.

Không được, nói như vậy thật giống như tôi đang trách La Y vậy.

Thật ra, trong đời cũng sẽ có một người bạn như thế, chúng ta không biết vì sao hai người lại thân thiết, cũng không biết vì sao theo thời gian trôi qua không còn liên lạc, thậm chí mẹ của mình vẫn còn nhớ rõ người kia, còn mình thì đã quên.

Nói thế có lẽ sẽ tốt hơn một chút, thành thật mà nói tôi chỉ đang tỏ vẻ, để chứng minh là La Y không sai.

Các bạn thấy đấy, đến tận lúc này mà tôi còn nghĩ cách bảo vệ chị ấy, thật hết thuốc chữa.

Nhưng mà, mẹ của tôi không chỉ nhớ Trần Linh, mà còn nhớ rõ La Y, lần trước bảo tôi nhờ La Y lúc hợp tác với Trần Hiểu Tĩnh, xin giùm chữ ký, phải nói là mẹ tôi rất hâm mộ Trần Hiểu Tĩnh.

Tôi nói La Y rất bận rộn, hơi sức đâu nhớ đến việc nhỏ nhặt ấy.

Mẹ của tôi bảo làm sao không nhớ, chẳng lẽ nổi tiếng liền không để ý đến dân thường như chúng ta, mẹ thấy con bé không phải loại người như thế, mẹ còn nhớ lúc nghỉ lễ con bé đến nhà mình chơi bị đau bụng, mẹ đã nấu canh gừng cho, chắc chắn sẽ không thể vong ân bội nghĩa được.

Ơn nghĩa gì đó, nghe thật cảm thấy xấu hổ. Tôi nói, mẹ à, việc cỏn con như thế thì sao chị ấy có thể nhớ được, hơn nữa canh gừng kia rõ ràng là con nấu kia mà, mẹ nói thế không thấy ngại à?

Mẹ của tôi nói thêm, đêm hôm đó còn cho phép con bé ở lại qua đêm, hai đứa đã ngủ cùng nhau, cùng nhau!

Bà nhấn mạnh hai chữ cùng nhau đặc biệt nghiêm trọng, để cho trong lòng tôi run rẩy, như thể tôi đã làm chuyện gì đó vượt rào vậy.

=======

(*): Định luật Murphy:

Nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra, và vào thời điểm TỆ NHẤT