Nữ Thần Thú Vị
Chúng tôi đã gặp lại nhau
Trần Linh, bạn ngồi cùng bàn hồi trung học phổ thông, bỗng nhiên nói có chuyện tìm đến làm tôi có chút lo sợ, ban đầu định từ chối, bạn bè mà lâu rồi không gặp bỗng nhiên đến tìm bạn, không phải mời đi đám cưới thì chắc chắn chính là mượn tiền.
Nhưng nghĩ lại thì bây giờ tôi chẳng có tiền, cùng lắm nếu mời đám cưới thì tôi không đi, hoặc không biết xẩu hổ hơn thì không mang theo phong bì, ăn xong lau miệng liền chuồn khỏi. Trái lo phải nghĩ rốt cuộc không chịu nổi nhàm chán, không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo và không chịu nổi lòng hiếu kỳ, bèn trả lời tin nhắn của cô ấy trên Twitter.
Cùng lắm thì giả bộ như đã offline, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, dù sao thuyền tình bạn nhỏ bé này nói lật liền có thể lật ngay.
Nhưng không ngờ, một giờ sau, tôi đã ngồi trong phòng giải khát ở công ty DR.
Lúc đầu cô ấy tán gẫu với tôi một hồi, bảo là tôi thật không có lương tâm, mấy năm gần đây chẳng thèm liên lạc với cô ấy.
Hồi trung học phổ thông cô ấy là kiểu bạn chơi hợp với tôi nhất, chúng tôi không có chuyện gì giấu nhau, nhưng giọng điệu lúc cô ấy mở miệng nói chuyện khiến cho tôi thật bất an, nếu dựa theo nội dung trong phim truyền hình, kế tiếp cô ấy sẽ khoe khoang bản thân một hồi, nói mình lúc này rất thành đạt, là ông này bà nọ, sau đó sẽ hỏi còn cậu thì sao, Linh Nhất?
Nhưng mà sự thật là không hề như vậy, Trần Linh trước mặt tôi vẫn là Trần Linh mà tôi đã từng quen biết thời trung học phổ thông, không vênh vang đắc ý, cũng không có ngẩng đầu giơ lên ngón tay giữa.
Cô ấy cùng tôi nhìn sao nhìn trăng, bàn về thơ từ ca phú cho tới nhân sinh triết học, sau đó trở lại trọng điểm, cô ấy nói một tháng trước đã ký hợp đồng với công ty này, mấy ngày qua trợ lý của cô ấy vì bệnh nặng mà xin phép nghỉ, cho nên trong lúc nhất thời công ty không tìm đâu ra người thay thế, mà lúc đó ở trong vòng bạn bè nghe tin tôi từ chức, lập tức đến tìm tôi.
Tôi suy nghĩ cả buổi, cảm thấy ý tứ trong lời nói của cô ấy không có nửa điểm khoe khoang, liền hỏi: "Công ty này làm sao đồng ý ký kết với cậu?"
Không phải là do tôi đa nghi, nếu có xem qua tin tức giới giải trí, có từng theo dõi các minh tinh, người nào lại không biết Ảnh thị DR trong giới cỡ nào trâu bò, mà Trần Linh thì...
Tôi nhìn cô ấy từ trên xuống dưới vài lần, nghĩ rằng công ty này đồng ý chính thức ký hợp đồng có thể là vì tài năng của cô ấy, cũng có thể vì nhờ mối quan hệ người thân trong công ty, hoặc là...
Tôi nuốt nước bọt, cô ấy đã ngủ với cấp cao trong công ty.
Bởi vì khuôn mặt cô ấy liền ngay cả mười tám tuyến võng hồng [1] cũng không sánh bằng, rất khó để tôi không khỏi suy nghĩ viễn vông.
[1]: Võng hồng là chỉ những người nổi tiếng ở trên mạng. Còn số tuyến thì ám chỉ mức độ danh tiếng. Minh tinh nổi tiếng bình thường là bao gồm 1 tuyến, 2 tuyến và 3 tuyến. Còn 18 tuyến biểu thị không có dính dáng gì đến minh tinh, hoặc có thể nói là không có danh tiếng nào.
Nghĩ đến thế, bỗng một người ở phía sau chúng tôi đi ngang qua, thoạt nhìn là lãnh đạo cấp cao, mặt phình bụng mập, mỗi bước đi như thể đang lắc đầu lắc não, sau lưng còn có tùy tùng, tôi cúi đầu nhìn Trần Linh, giật giật khóe miệng.
Cô ấy cười cười tẩy hết mọi ý nghĩ đen tối trong đầu tôi ra, nói: "Võng hồng a, tớ là võng hồng chẳng lẽ cậu không biết sao?"
Tôi nói: "Tớ không biết."
Cô ấy mở Weibo, đem trang chủ của mình lấy ra cho tôi xem, tôi ồ lên một tiếng thật dài, thì ra cái trang "Ăn không được liền chuồn" gần đây khá hot là của cô ấy a.
Tôi không quan tâm, cũng chưa từng xem, chỉ nghe nói cô ấy thường xuyên quay video những người thích chiếm tiện nghi, thuận tiện tô đen bản thân, cũng đồng thời tô đỏ chính mình.
Vừa nói "À" xong, tôi thấy vị lãnh đạo cấp cao kia trở lại.
Trong lòng âm thầm xin lỗi Trần Linh, tôi có lỗi rồi, tôi không nên như vậy.
Có lẽ khoảng thời gian trung học phổ thông quá mức tươi đẹp, chúng tôi nói chuyện phiếm không có chút cảm giác xa cách nào, nhưng cũng có thể vì cô ấy vốn đã là võng hồng.
Người như vậy, trời sinh đã quen với những chuyện như thế.
Cô ấy nói với tôi toàn những thứ không có trọng điểm, ban đầu là về chuyện tưởng công ty lừa đảo ký kết hợp đồng, một giây sau liền chuyển đề tài sang việc đụng phải một ông chú hồi sáng khi đi ra ngoài, đại loại như phải miễn cưỡng chào ông chú hèn mọn bỉ ổi kia.
Tôi nhìn đồng hồ đã là sáu giờ tối, không xem thì không sao, chứ xem rồi thì đột nhiên cảm thấy đói bụng.
Đang muốn cắt ngang lời cô ấy, tại chỗ ngã rẽ ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh trước mặt tôi, bỗng nhiên xuất hiện một người, làm tôi sợ đến tay run lên, chén cà phê trực tiếp rớt xuống, va thành tiếng trên bàn, vung vẩy khắp nơi.
Không bận tâm đến Trần Linh giờ phút này đang mắng tôi: "Linh Nhất, cậu đang làm cái gì vậy, bộ váy này rất đắt đấy."
Tôi chỉ mải nhìn chằm chằm thân ảnh ở bên ngoài cửa sổ.
Khả năng là ánh mắt của tôi quá nóng, tựa như lửa đốt, người kia cũng đồng thời nhìn tôi một cái, trong ánh mắt không có sự kinh ngạc nào, mặt không chút biến sắc khi tài liệu trên tay làm rơi xuống đất.
Trợ lý của chị ấy vội vàng ở phía sau chạy vọt lên, giúp nhặt lại, chỉnh sửa tốt rồi thì đặt lên tay chị ấy.
Cuối cùng chị ấy không nhìn tới tôi nữa, chẳng qua cúi đầu nói mấy câu với trợ lý, rồi bước đi tới đầu hành lang bên kia, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
"Tiết Linh Nhất, cậu có nghe tôi nói hay không vậy!" Trần Linh mãnh liệt rút ra khăn giấy đưa cho tôi, lớn tiếng nói: "Váy của cậu toàn dính cà phê hết rồi kìa, mau mau lau đi."
Thật may mắn giờ phút này trong phòng giải khát không có ai, nếu không hình tượng Trần Linh đoán chừng sẽ bị huỷ hoại.
Nhưng mà cô ấy làm gì có hình tượng, một tay cấp thấp thì cần gì có đây.
Tôi cầm một xấp khăn giấy lau váy, rồi lấy một xấp lau bàn, và rồi lau dấu tích cà phê còn lại, cuối cùng xong hết thảy làm tôi trở nên mệt mỏi.
Bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh vừa rồi, người ta chẳng qua làm rơi giấy sau lưng đã có người phục vụ cho mình nhanh như gió, người với người thật chênh lệch.
Trần Linh nói: "Cậu vừa rồi nhìn cái gì mê mẩn dữ vậy?"
Tôi nghĩ tôi có lẽ nên kiếm cớ là do nhìn lãnh đạo cấp cao khiến cho bị đắm đuối, nhưng mà nếu như vậy thì chẳng khác nào nói mình có tâm tư hèn mọn bỉ ổi, nên đành phải thôi.
Nhưng Trần Linh vừa đổi ly cà phê cho tôi vừa nói: "Vừa rồi cậu nhìn là người phụ nữ vừa mới đi ngang qua phải không?"
Tôi cúi đầu: "Ừ."
Cô ấy cười cười: "Đó là một đóa hoa đang rất hot, tên La Y."
Tôi nói: "Tớ biết rõ."
Cô ấy cười nói: "Cậu thật sự biết à, tớ tưởng đâu cậu không để ý đến chuyện của thế giới giải trí."
Tôi cười nhẹ, tôi không phải là không để ý tới giới giải trí, tôi chỉ là không chú ý đến cậu mà thôi.
La Y, làm sao tôi không thể biết chị ấy được. Chị ấy có hóa thành tro thì... à không, nếu hóa thành tro có thể tôi sẽ không biết, nhưng nếu khuôn mặt bị hủy hoại tôi chắc chắn vẫn có thể nhận ra ngay.
Lời nói như vậy thì có lẽ quá độc ác rồi.
Tóm lại tôi đối với chị ấy đã quá đỗi quen thuộc, nhưng mà bây giờ có lẽ là không, vì người mà tôi quen biết chính là chị ấy của bốn năm trước.
May mắn Trần Linh vừa rồi chuyên chú đổi cà phê cho tôi, không nhìn ra nét mặt của tôi có biến hóa, nếu không thì...
Dù nếu có thấy thì chắc cũng không có chuyện gì, cùng lắm cho rằng là do tôi thấy mỹ nữ thèm nhỏ dãi mà thôi.
Sau đó cuối cùng cô ấy cũng chịu nói trọng điểm với tôi, hỏi tôi có đồng ý làm trợ lý của cô ấy không, vì không làm cho tôi khó xử, nên để tôi suy nghĩ một chút, còn nói, nếu chịu thì sau này thấy không ổn có thể tùy ý rời đi, mọi chuyện sau đó cứ để cô ấy xử lý.
Cô ấy nghĩa hiệp như vậy nếu mà tôi không đồng ý thì có vẻ không tốt lắm, dù sao hiện tại đã sắp sang năm mới, tôi chưa có ý định tìm việc khác, vậy chi cứ làm cái này trước, bằng không sẽ không có tiền lì xì cho cha mẹ, ngược lại còn phải nhận tiền mừng tuổi, vậy cũng thật sự mất thể diện quá rồi.
Nhưng ngoài mặt vẫn chưa biểu lộ đồng ý, chúng tôi trao đổi phương thức liên lạc, tôi giả bộ để tối nay suy nghĩ rồi sáng mai trả lời cho cô ấy.
Buổi tối về đến nhà nhàm chán liền xem cái trang gọi là "Ăn không được liền chuồn".
Tôi không có hứng thú với trang của cô ấy, bởi vì trong video ghim vào ở phần đầu, vừa mở lên liền thấy cô ấy ở trong clip cười ha ha, sau đó trên ven đường nói này nói kia.
Cuộc sống thật sự là kỳ diệu, tôi đã sớm nhìn thấy trang "Ăn không được liền chuồn", nhưng vẫn chưa có ấn vào.
Nếu như tôi xem, đã sớm gặp cô ấy, nói không chừng sẽ tìm cách lấy lòng, sắc mặt cũng sẽ thay đổi rất nhiều, chỉ sợ cô ấy không còn dịp thấy bộ dáng chậm rãi của tôi như hôm nay.
Cho nên nói, cuộc sống thật sự rất kỳ diệu.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không hẳn là sẽ nịnh nọt cô ấy, tôi đã sớm không còn kỹ năng kết bạn giao lưu gì nữa rồi.
Xem mười cái video, cảm thấy có chút ngán ngẩm, mặc dù nói cô ấy cười to, nhưng xin lỗi tôi chỉ có thể dùng hai từ buồn cười để hình dung, dù sao toàn thân trên xuống của cô ấy chỉ có duy nhất một cái ưu điểm. Nhưng mà loại chuyện tức cười này cảm thấy có chút mệt mỏi, tựa như bạn đã nhìn thấy hết mọi chuyện vui trên thế gian này, trở nên bị miễn dịch, dường như nhìn thấu phàm trần, lĩnh ngộ chân lý.
Sau khi rời khỏi Weibo, tôi liền truy cập vào Weibo của La Y.
Weibo chị ấy rất đơn giản, thỉnh thoảng gõ quảng cáo cho công ty, cũng thỉnh thoảng đăng vài dòng trạng thái, gần đây nhất là sáng nay, chị ấy viết "Buổi sáng tốt lành."
Bây giờ chị đã là đóa hoa, giờ phút này bình luận lên tới 20k, tôi nghĩ một hồi liền ấn vào, ngoài những bình luận rực rỡ muôn màu ra thì chẳng có gì.
Viết xong câu "Ngủ ngon" tôi liền lui đi ra, hơn nữa còn đóng lại Weibo.
Khả năng là bởi vì hôm nay nhìn thấy chị ấy, lá gan cũng lớn hơn, cương thi [2] nào dám nói chuyện, lúc trước tôi coi Weibo chị ấy cũng nào dám bình luận gì.
[2]: Người có tài khoản mạng xã hội chỉ chủ yếu dùng để lướt tin, mục thông tin gần như không có, và hầu như cũng không giao tiếp với ai.
Nghĩ thế thì trong lòng có chút sợ.
Nhưng mà, người ta làm sao quan tâm đến mình, mình chẳng qua chỉ là một trong số hai mươi ngàn bình luận, rất nhanh cũng sẽ bị bao phủ, tôi nghĩ mình là ai cơ chứ.
Dẫu vậy trong lòng vẫn có chút lo sợ.
Mang theo nỗi sợ này, dần dần tiến vào giấc ngủ, tối hôm đó tôi ngủ không được ngon lắm, giấc mơ tràn ngập giọng nói của một người, lúc xa lúc gần.
Ngày hôm sau điện thoại của Trần Linh đánh thức tôi dậy, mất vài giây đầu óc tôi mới chuyển động, khi tên Trần Linh nhảy lên màn hình, tôi mới ồ lên: À, hóa ra là bạn cùng bàn hồi trung học phổ thông.
Tôi tiếp điện thoại, đầu dây bên kia là giọng nói hấp tấp: "Nhị Tiết! Cậu có biết sáng nay đã chuyện gì xảy ra không?"
Tôi đối với mấy loại câu như "đố cậu đấy", "đoán xem", trước giờ đều không cảm thấy hứng thú.
"Chuyện gì?"
Tôi có thể tưởng tượng lúc này cô ấy rất là hưng phấn, bởi vì toàn bộ căn phòng này của tôi toàn là giọng nói của cô ấy, tôi còn tưởng rằng tôi đã mở to giọng của cô ấy đây.
Cô ấy nói: "La Y đóng quảng cáo, vậy mà chỉ danh cho tớ làm vai phụ, tớ cùng La Y đó nha! Chính là La Y đó!"
Trong nội tâm của tôi hơi dừng lại, ồ lên một tiếng.
Cô ấy nói: "Mau mau đến đây, tớ sẽ cho cậu địa chỉ, đừng đến trễ a."
Nói xong cô ấy liền cúp điện thoại, quả nhiên mấy giây sau địa chỉ đã được gửi tới.
Tôi hơi bồi hồi, hình như tôi chưa nói sẽ đáp ứng làm trợ lý của cô ấy, mặc dù trong nội tâm đã đồng ý rồi, nhưng mà cô ấy không thể rụt rè một chút để mọi chuyện đi theo đúng trình tự được sao.
Nhưng bây giờ thật không tốt khi nói với cô ấy tôi chưa đáp ứng, nếu vậy thì nhìn có vẻ là tôi hoàn toàn không muốn làm.
Được rồi, cứ như vậy đi.
Tôi ôm nghi hoặc cùng thấp thỏm không yên đến trường quay, lần đầu tiên tiếp xúc với giới giải trí làm cho tôi có chút kích động nhỏ, nhưng cái này rất nhanh đã bị kích động lớn của Trần Linh ép xuống.
Cô ấy vừa nhìn thấy tôi liền ôm chầm lấy, nói tiếp: "Nhị Tiết Nhị Tiết, tớ hợp tác với La Y rồi, tớ cảm thấy rất nhanh mình sẽ được thăng chức."
Tôi nghĩ thầm, thầy bói cũng không dám nói vậy với cậu, vậy mà cậu mạnh miệng đến thế cơ à.
Võng hồng vẫn là võng hồng, được làm diễn viên quần chúng liền hưng phấn như vậy, nhưng cảnh quay của diễn viên quần chúng, đến hậu kỳ có khả năng sẽ bị cắt đi.
Tôi cầm đồ của cô ấy nhìn cảnh cô ấy nắm một dải khăn lụa bay tới bay đi, nhưng cũng phải công nhận là hình ảnh đẹp đẽ, không biết vì cái gì trong mắt của tôi lại trông có vẻ trêu chọc, khả năng là bị ảnh hưởng của mười cái video tối hôm qua, có cảm giác một giây sau cô ấy sẽ gây họa.
Đáng tiếc là không có, đối với loại chuyện này cô ấy vẫn cẩn thận từng li từng tí, cũng rất nghiêm túc.
Sau khi xong cảnh quay, cô ấy nhận lấy chai nước suối từ trong tay tôi, mở nắp ra uống một ngụm, ngồi ở trên ghế nhìn quanh một chút, tôi không nhịn được hỏi: "Không phải là đóng quảng cáo cùng La Y sao? La Y đâu rồi?"
Tiếng nói vừa mới dứt, đã có chiếc xe lái từ xa đến.
Nếu nói như vậy thì có lẽ hơi quá rồi, hẳn mọi người nghĩ tới sẽ là một chiếc siêu xe, mang theo tiếng động cơ thật lớn, cuối cùng là cùng với tiếng hãm phanh chói tai.
Siêu xe thật ra rất ầm ĩ, nhưng mà vì nó đắt nên nó quý, mọi người liền sẽ không để ý đến sự ồn ào đó, nếu là một chiếc xe nhỏ, cũng có âm thanh lớn như vậy, nhất định sẽ sớm bị cảnh sát lôi đi.
Nhưng không phải, thật ra đó chẳng qua là một chiếc xe chuyên dụng, đặc biệt yên lặng mà lái tới, chỉ là do tôi nhìn ra ngoài đường vô tình thấy được mà thôi.
Cửa xe mở ra, một người bước xuống.
Chị ấy mặc áo khoác, mang giày cao gót, có thể vì chị đang đeo kính râm, tôi mới có thể không kiêng nể gì mà nhìn, nhưng ngẫm lại, có lẽ chị ấy đã thừa biết rồi, chỉ cần dùng nửa con mắt liền có thể trông thấy giờ phút này tôi nhìn chị có bao nhiêu si ngốc.
Nghĩ thế tôi liền ngồi xuống ghế, lúc này tôi mới nhận ra tim mình đang đập nhanh một cách bất thường.
Trần Linh ở bên cạnh tôi hưng phấn nói: "Ui ui, La Y đến rồi kìa."