Nữ Thần Quốc Dân
Cô bất động thanh sắc đứng yên liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn, quả nhiên có hơn một nửa đều là món mà cô thích ăn.
Từ phòng làm việc, phòng để quần áo, cùng với đầy bàn đồ ăn mà cô thích, cô đã hiểu ra một số việc.
Có điều người đàn ông kia cũng không nói rõ, cho nên cô cũng làm bộ như không biết, không nói gì thêm.
Lúc ăn cơm, hai người có nguyên tắc ăn cơm thì không nói chuyện nên không ai lên tiếng.
Cho đến khi cơm nước xong xuôi, cô mới đi bộ trong vườn hoa cho tiêu cơm, tiện thể lướt tin tức ngày hôm nay trong điện thoại di động.
Ở phía sau bỗng nhiên truyền đến một mùi hương thanh mát.
Cô quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Lục Trình Niên đang đứng ở phía sau.
“Đi đường thì đừng nhìn điện thoại.”
Anh nói xong liền đưa tay chiếm giữ điện thoại di động của cô.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không chú ý, dưới chân bỗng nhiên dẫm lên một cục đá, lập tức lảo đảo một cái, thân thể ngã sang bên cạnh.
“A!”
Một tiếng hô ngắn ngủi vang lên.
Không hề cảm thấy đau đớn như trong dự liệu, một tay của người đàn ông đã bắt được eo của cô, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực mình.
“Không nghe người lớn nói thì chịu thiệt thòi trước mắt!”
Anh cúi gằm mặt giáo huấn cô.
Cảnh Ngọc Ninh bị anh nói, không nhịn được mà mặt đỏ tới mang tai, hết lần này đến lần khác đều là mình đuối lý không nói được một câu phản bác nào.
Đành phải nguýt anh một cái, giọng nói dữ dằn: “Chú ơi, biết mình là người già thì cũng đừng có chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta, mau buông ra đi.”
Nói xong, cô dùng sức vùng vẫy một hồi.
Cánh tay đang đặt trên lưng của cô cũng không buông ra, ngược lại càng ôm chặt chẽ hơn.
Lục Trình Niên nở nụ cười, thấp giọng nói: “Mới nói em một câu mà em lại tức giận với tôi? Tôi ôm vợ của mình thì tính là chiếm tiện nghi cái gì?”
Cảnh Ngọc Ninh trừng mắt nhìn anh.
Rốt cuộc người đàn ông cũng thua trận, buông tay đầu hàng.
“Rồi rồi rồi, tôi sai rồi, không nên lợi dụng thời cơ mà chiếm tiện nghi của em, em đã để ý như vậy rồi, nếu không thì em cũng chiếm tiện nghi của tôi lại đi.”
Nói xong, anh thật sự nghiêng mình tới, ra hiệu cho cô có thể vừa ôm vừa kéo eo của mình.
Cảnh Ngọc Ninh tức không chịu được.
Cái người này đúng là không biết xấu hổ.
Cô thở phì phò xoay người rời đi, Lục Trình Niên phát hiện cô đang tức giận, liền đưa tay giữ chặt cô lại.
Anh nhỏ giọng dỗ dành: “Được rồi, tôi không đùa giỡn với em nữa, thật sự tức giận rồi hả?”
Cảnh Ngọc Ninh không để ý đến anh.
Vẻ mặt của Lục Trình Niên đã trở nên nghiêm túc, anh mở miệng đàng hoàng nói: “Có chuyện chính muốn nói với em, có muốn nghe hay không?”
Cảnh Ngọc Ninh liếc mắt nhìn anh một cái.
Thấy anh không giống như nói đùa, cuối cùng sắc mặt mới tốt hơn một chút: “Chuyện gì?”
“Không phải lúc trước em nói muốn gặp Tạ Kiêu ư, nó đã trở về nước rồi, anh sắp xếp cho buổi trưa ngày mai hai người gặp nhau.”
Cảnh Ngọc Ninh suy nghĩ, trưa ngày mai cũng không có, đương nhiên là có thể.
Cô nhìn về phía Lục Trình Niên, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại, nghiêm túc nói: “Lục Trình Niên, trước đó em đã nói với anh rồi. Mặc dù em rất cảm ơn anh đã vì em mà làm những chuyện này, nhưng em làm người cũng có nguyên tắc.”
“Nếu như Tạ Kiêu thật sự là người bị oan uổng, em có thể giúp cậu ta tẩy trắng, cứu vớt lại thanh danh, thậm chí có thể giúp cậu ta thêm nữa. Nhưng nếu như những chuyện mà đối phương lên án toàn bộ đều là sự thật…”
“Như vậy thì thật sự rất xin lỗi, cho dù cậu ta là em họ của anh, em cũng sẽ không giúp anh ta.”
Ánh mắt của Lục Trình Niên sâu thẳm nhìn cô, khẽ cười: “Như thế nào là có nguyên tắc? Bảo vệ kẻ yếu hả?”
Cảnh Ngọc Ninh lườm anh một cái.
“Anh coi em là thánh mẫu hả?”
Cô dừng lại một chút, trầm giọng nói: “Chẳng qua là em cảm thấy một người không có nhân cách mà không chịu sửa đổi, cho dù lần này em có giúp cậu ta, cậu ta cũng sẽ có lần tiếp theo, không thể nào mà lúc nào cũng có người đi theo phía sau cậu ta để chùi đí*, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện khác.”
“Đã như vậy thì cần gì phải đem sức lực lãng phí trên người của cậu ta? Trong cái ngành giải trí này, muốn nổi cũng không khó, khó ở chỗ chính là nổi lâu dài còn có thể bảo vệ được hình tượng tốt, cái này không chỉ là cần năng lực của bộ phận quan hệ công chúng, mà cũng cần sự phối hợp của cậu ta.”
Lục Trình Niên hơi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
“Ừm, em nói rất đúng.”
Anh dừng một chút, lại bổ sung thêm: “Có điều em yên tâm đi, nó không phải là loại người như trong tưởng tượng của em, ngày mai gặp thì em sẽ biết.”
“Ừm.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh đã gặp được Tạ Kiêu.
Lục Trình Niên đã để Tô Thâm đặt một phòng riêng trong một nhà hàng cao cấp gần với công ty Lục thị, hẹn bọn họ cùng nhau ăn cơm, cũng giới thiệu hai người quen biết nhau.
Lúc bọn họ đến đây, Tạ Kiêu đã đến trước rồi.
Thấy hai người đi vào, anh ta liền vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng mỉm cười chào hỏi với Lục Trình Niên.
“Anh họ, anh đã đến rồi.”
Khi nhìn thấy Cảnh Ngọc Ninh đi Sau lưng Lục Trình Niên, anh ta hơi ngạc nhiên.
Trước đó Lục Trình Niên thật sự có nói qua với anh ta rằng sẽ giới thiệu một người cho anh ta, để cho hai người quen biết nhau, sau này những công việc liên quan đến quan hệ xã hội đều sẽ giao cho người này làm.
Có như thế nào cũng không ngờ đến đây là một cô gái.
Phải biết anh họ của anh ta là một người cách xa nữ giới.
Vậy mà hôm nay lại dẫn cô gái này theo, đây quả thật là chuyện lạ hiếm có.
Ánh mắt của Lục Trình Niên lập tức trở nên không bình thường, thậm chí còn mập mờ chớp chớp mắt về phía Lục Trình Niên.
Lục Trình Niên giả bộ như không nhìn thấy.
Sau khi ba người ngồi xuống, liền nghe thấy Tạ Kiêu nhẹ nhàng nói: “Anh họ, cô gái xinh đẹp này là ai đây? Giới thiệu cho em một chút đi.”
Vẻ mặt của Lục Trình Niên lạnh lẽo quét mắt nhìn anh ta một cái, trầm giọng nói: “Đàng hoàng chút đi! Đây là chị dâu của cậu.”
“Cái gì?”
Tạ Kiêu không dám tin mà mở to hai mắt nhìn.
Anh ta thậm chí nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề: “Chị, chị dâu?”
Anh của mình đã kết hôn rồi?
Cảnh Ngọc Ninh có chút xấu hổ, vờ ho một tiếng: “Cái đó… chúng ta nói chuyện chính trước đi.”
“Không gấp, ăn cơm trước đi.”
Lục Trình Niên sao khó thể để cho cô vợ bé nhỏ của mình bị đói bụng vì công việc được.
Cảnh Ngọc Ninh thấy như vậy cũng không tiếp tục kiên trì nữa, dù sao chuyện này cũng không cần phải gấp.
Mà Tạ Kiêu ở đó diện thật vất vả, cuối cùng mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ.
Anh ta giống như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm vào Lục Trình Niên, ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe miệng.
“Lục Trình Niên, anh không phải là vì lừa gạt ông Lục cho nên mới tạm thời bắt người ta cùng nhau diễn một vở kịch? Anh yên tâm đi, em sẽ không nói với ông Lục đâu, cho nên anh thật sự không cần ngay cả em mà cũng lừa gạt.”
Vẻ mặt của Lục Trình Niên rét căm trừng anh ta một cái.
“Tạ Kiêu, cậu lại ngứa da có đúng không?”
Tạ Kiêu: “…”
Oan ức quá đi.
“Anh, ai mà không biết anh không có hứng thú với phụ nữ? Anh yên tâm đi, bây giờ là thời đại nào rồi, tư tưởng của em cũng rất hợp thời đợi, tuyệt đối sẽ không kỳ thị chuyện anh thích đàn ông đâu, em… A! Anh! Sao anh lại đánh em?”
Lục Trình Niên thật sự nhịn không được nữa, cầm chén trà ném qua phía anh ta.
Cảnh Ngọc Ninh ở bên cạnh cười đến vui vẻ.
Bởi vì tướng mạo nhìn ấm áp đẹp đẽ, hình tượng của Tạ Kiêu đối với người ngoài vẫn là hoàng tử quốc dân u buồn, nhất là cặp mắt thâm thúy kia càng tôn lên sự u buồn hơn, giống như là biết nói chuyện, không cần nói chuyện cũng có thể tự nhiên bắt được trái tim của phần lớn các cô gái.
Cảnh Ngọc Ninh cho rằng có thể duy trì hình tượng này trên màn ảnh nhiều năm như vậy, chắc là Lục Trình Niên ở bên ngoài cũng không kém bao nhiêu.
Không nghĩ rằng lại khác nhau một trời một vực như vậy.
Tính cách này… cũng quá thích đùa nghịch rồi.
Thấy cô cười đến vui vẻ như vậy, ánh mắt của Lục Trình Niên càng sâu hơn, sự âm u trên mặt cuối cùng cũng giảm đi đôi chút.
Ngón tay thon dài khẽ chọc xuống mặt bàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Cậu đừng có nói hưu nói vượn nữa, có tin là anh kêu người lấy kim may miệng của cậu lại không?”