Nữ Thần Quốc Dân
Lục Trình Niên kéo khóe môi lên, thậm chí giữa hàng lông mày lạnh nhạt cũng nhiễm lên ý cười.
“Được, tôi sẽ về nhanh thôi.”
“Vậy cứ như vậy đi?”
“Ừm, bái bai.”
Cô cúp điện thoại, anh nhìn điện thoại vui vẻ nở nụ cười.
Trời chiều đã sụp xuống, ánh sáng mờ nhạt dưới đường chân trời chiếu xuống đất, giống như chiếu ánh sáng ấm áp xuống cho mọi người, ngay cả tâm trạng cũng ấm áp theo.
Anh cất điện thoại vào túi, quay người đi vào phòng họp.
Các vị lãnh đạo cấp cao còn đang chờ anh, vị quản lý thị trường đang đứng trước màn hình máy chiếu muốn tiếp tục báo cáo kế hoạch tiếp theo lại bị Lục Trình Niên đưa tay đánh gãy.
“Dừng ở đây thôi, hôm nay mọi người cũng đã mệt mỏi rồi, trước hết chỉ họp đến đây, lúc nãy tôi đã chỉ ra những phương án cần thay đổi thì các người về làm lại toàn bộ một lần nữa, sáng ngày mai đem đến cho tôi xem, cứ như vậy đi, tan họp.”
Anh nói xong cũng đã xoay người rời đi.
Các vị quản lý cấp cao đều chết trân tại chỗ.
“Cái, cái này, cái này…”
“Tan họp á?”
Không phải trước kia nếu Lục Trình Niên thông báo mở cuộc họp thì sẽ kéo dài đến tám chín giờ đêm à?
Muộn hơn nữa là mười một mười hai giờ cũng không phải là chưa từng có.
Hôm nay thế mà lại tan họp sớm như vậy.
Bây giờ mới có năm giờ chiều mà ông chủ.
Không chỉ có các vị quản lý cấp cao mà ngay cả nội tâm Tô Thâm cũng cảm thấy chấn động.
Lúc nãy Lục Trình Niên đi ra ngoài nhận điện thoại, anh ta không cẩn thận đã liếc nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiển thị cái gì, nên anh ta biết là cuộc điện thoại của Cảnh Ngọc Ninh gọi tới.
Nhưng anh lại không ngờ rằng cô ấy lại có sức quyến rũ lớn như vậy.
Có thể điều khiển cả ông chủ có tiếng cuồng công việc của nhà mình, ngay cả công việc cũng không cần, là vì về nhà ăn cơm với cô ấy.
Tô Thâm âm thầm ra quyết định trong lòng, ừm, xem ra sau này phải thay đổi kế hoạch rồi.
Có hầu hạ ông chủ tốt hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nhất định phải nịnh bợ bà xã của ông chủ cho tốt.
…
Sau khi Cảnh Ngọc Ninh gọi điện thoại cho Lục Trình Niên xong, cô lại gọi điện thoại cho Vương Tuyết.
Bây giờ nhà họ Cảnh đang chìm trong áp lực.
Mộ Ngạn Bân đã bị Mộ Trình Thiên kêu trở về, cho nên lúc này không có ở đây, trong phòng khách có Vương Tuyết và Cảnh Diệp Nhã đang ngồi, và hai vợ chồng Cảnh Minh Đức.
Bầu không khí cực kỳ u ám, ai cũng không nói chuyện.
Lúc này vì có tiếng chuông điện thoại vang lên nên đặc biệt đột ngột và chói tai.
Vương Tuyết không kiên nhẫn nhìn về phía quản gia Vương Bá, Vương Bá vội vàng đi qua nhận điện thoại.
Mấy giây sau, ông ta bước bước nhỏ quay về, thấp giọng nói: “Bà chủ, là cô cả.”
Vương Tuyết cười lạnh.
“Nó còn có mặt mũi gọi điện thoại về đây.”
Vương Bá cuối đầu không dám lên tiếng.
Cảnh Diệp Nhã giả vờ sợ hãi ôn nhu nói: “Bà nội, có phải là chị đã nhận ra sai lầm lần này có mình rồi hay không, cho nên mới điện thoại đến để xin lỗi?”
Cảnh Minh Đức tức giận mắng một tiếng: “Nó cho rằng nó nói xin lỗi là xong chuyện hả, tổn thất công ty lớn như vậy, nó có bồi thường nổi không?”
Vương Tuyết nghe Cảnh Diệp Nhã nói như vậy, hai mắt sáng lên.
Cũng không biết đang nghĩ cái gì, đứng dậy đi qua nghe điện thoại.
“Có chuyện gì?”
Cảnh Ngọc Ninh ở bên kia điện thoại nhếch khóe môi.
“Bà Cảnh, trải qua một đêm, sức khỏe vẫn ổn chứ?”
Sắc mặt Vương Tuyết âm trầm, lạnh lùng nói: “Cô cũng không cần gọi điện thoại về để chế giễu bà già này, gây ra chuyện như vậy, nhà họ Cảnh bị mất mặt, mình lại chảy trong người dòng máu của nhà họ Cảnh, chắc là cô cũng đẹp mặt lắm.”
“Phải không? Tôi cũng có chút ngạc nhiên, hóa ra tôi trong lòng bà vẫn còn được tính là một thành viên của nhà họ Cảnh.”
Câu nói này rõ ràng mang theo châm chọc, khiến cổ họng của Vương Tuyết cứng lại.
Thiếu chút nữa buộc miệng nói một chuyện ra.
Nhưng cuối cùng bà ta cũng ép xuống, nói: “Cuối cùng là cô gọi điện thoại đến đây để làm gì?”
“Cũng không có gì đâu, chính là vật mà mẹ tôi đã để lại, điều kiện lúc trước nhất định phải chờ sau khi tôi kết hôn mới có thể thừa kế, Bây giờ tôi đã kết hôn rồi, có phải là bà nên trả lại cho tôi hay không?”
Ánh mắt Vương Tuyết chớp liên hồi.
Bà ta cũng không mở miệng từ chối, chỉ là giọng nói lạnh lẽo: “Khi nào thì cô lấy?”
“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt.”
“Sớm nhất thì cũng phải ngày hôm kia, luật sư công chứng cũng không phải là người của Nam Thành, tôi cần có thời gian để thông báo cho luật sư.”
“Không thành vấn đề.”
Cuộc đối thoại đến đây là dừng lại, trong điện thoại một mảnh trầm mặc.
Ngay lúc Cảnh Ngọc Ninh chuẩn bị cúp điện thoại, Vương Tuyết ở bên kia bỗng nhiên thở dài một hơi.
“Cảnh Ngọc Ninh, tôi biết là năm năm nay sự oán giận của cô đối với tôi và đối với nhà họ Cảnh tích góp lại rất là sâu, tôi cũng thừa nhận chuyện này là do tôi thiếu suy nghĩ.”
“Nhưng cho dù nói như thế nào thì tôi cũng là bà nội của cô, bọn họ cũng là anh em của cha cô, cô có thể hận chúng tôi, đó là chuyện trong nhà của gia đình chúng ta, nhưng sao cô lại có thể phối hợp với người ngoài để đối phó người trong nhà?
Cảnh Ngọc Ninh nghe thấy bà ta nói như vậy, đột nhiên nở nụ cười.
“Bà Cảnh, lúc đó bà tìm Trần Vĩnh Thông thương lượng để cùng nhau hãm hại tôi, bà có từng nghĩ qua chúng ta là người một nhà không?”
Vương Tuyết: “…”
“Nếu như bà muốn ca bài ca máu mủ tình thân với tôi để cho tôi khuyên Lục Trình Niên bỏ qua cho các người, thật sự xin lỗi, tôi không làm được.”
“Cô!”
Vương Tuyết tức giận đến mặt mũi đỏ hết cả lên, cắn răng thấp giọng nói: “Đây cũng là gia tài của mẹ của cô, cô thật sự nhẫn tâm nhìn tâm huyết của bọn họ hủy hoại trong chớp mắt ư?”
Giọng nói của Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên lạnh xuống.
“Bà cũng đã biết những thứ kia là thứ thuộc về mẹ của tôi, vậy thì trả hết lại cho tôi đi! Nếu không, cho dù lưới rách cá chết, tôi cũng sẽ không để các người sống tốt.”
Nói xong, cô đột nhiên cắt đứt điện thoại.
Vương Tuyết che ngực, tức giận đến hô hấp dồn dập, sắc mặt trắng bệch.
Cảnh Diệp Nhã nhìn thấy thế, vội vàng đi lên đưa tay đỡ lấy bà ta, hoảng sợ kêu lên: “Bà nội, bà không sao chứ?”
Dư Thanh Liên cũng nhanh chóng đi về phía đó, giúp sức dìu bà ta đến ghế ghế salon ngồi xuống, lại lấy thuốc cho bà ta uống.
Lúc này sắc mặt của Vương Tuyết mới tốt hơn một chút.
Bà ta hung hăng ném cây gậy, bộ dạng mệt mỏi nhức óc: “Tên nghiệt chủng này.”
Cảnh Minh Đức cũng nghe được nội dung của cuộc trò chuyện lúc nãy, lo lắng hỏi: “Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Phương Tuyết Mai lắc lắc đầu, lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.
“Đừng hỏi mẹ, bây giờ mẹ cũng không biết làm sao, đi một bước nhìn một bước thôi.”
…
Ở bên kia, sau khi Cảnh Ngọc Ninh cúp điện thoại, tâm trạng rất tốt.
Sau khi bấm tay tính toán thời gian, không chừng Lục Trình Niên đã sắp về đến nhà rồi, lúc này cô mới bước xuống lầu.
Bây giờ đã là sáu giờ chiều, cô vừa mới bước xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe Rolls-Rouye dừng lại trước cửa.
Tô Thâm giúp anh mở cửa xe, người đàn ông dẫm lên ánh hoàng hôn mà bước xuống xe, ánh trời chiều tản ra phía sau lưng anh, ánh sáng bao lấy thân thể thon dài của anh tạo nên một màu vàng ấm áp, nhìn qua giống như là một vị thần.
Trong khuỷu tay của Lục Trình Niên đang cầm một cái áo khoác, thấy cô đứng ở cửa, mặc bộ quần áo ở nhà, dáng vẻ cô vợ nhỏ chờ chồng về, anh chậm rãi nở nụ cười.
“Chờ tôi à?”
Anh đi tới, đưa tay vuốt ve đầu cô.
Cảnh Ngọc Ninh hơi sững lại, có chút không quen với hình thức ở chung thân mật mà cưng chiều này.
Cho nên cô hơi tránh về phía sau một chút rồi mới lên tiếng: “Em ra xem nắng chiều.”
Nụ cười trên mặt Lục Trình Niên càng sâu hơn.
Không hề vạch trần cô là ở trên sân thượng vẫn có thể ngắm trời chiều, đồng thời phong cảnh cũng đẹp hơn, có thể nhìn thấy toàn cảnh.
Anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi xoa tóc của cô, lúc này mới khom lưng thay giày.
Sau khi thay dép xong, anh thuận tay dắt cô đi vào nhà.
Trong phòng bếp đạt chuẩn bị đầy đủ món ăn tối, vì đây là bữa cơm đầu tiên của Cảnh Ngọc Ninh ở đây, nên mọi người chuẩn bị rất phong phú.