Edit+beta:
Yêu Hồ Đại nhânNội tâm Tô Chi Hàm thở dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì chính mình là Hoàng Thượng, người mà nói một, kẻ khác không dám nói hai. Hơn nữa, hắn có thể dùng thân phận phận này để bảo hộ muội muội, không để nàng ấy gặp phải rắc rối.
Hết thảy những điều này hắn đều cảm thấy đương nhiên, nhưng lại bỏ qua thời đại mà bản thân đang sống.
Sau khi hắn hạ thánh chỉ xong, các đại thần ở đây đều kinh ngạc. Bọn họ không nghĩ tới bệ hạ thánh minh trước kia, giờ phút này lại không màng tình lý, bỏ qua quy củ tổ tông, thiên vị một người có phẩm hạnh thấp hèn như vậy.
Việc Tô Viện dùng roi đánh ba vị Tô tướng quân ở Diệp vương phủ, bọn họ cũng đã nghe nói.
Ẩu đả người khác, không hiếu thuận với thúc thúc, một người như vậy, còn có tư cách gì để kế thừa Diệp vương phủ, nói chính mình là vô tội.
Nhưng quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Bọn họ cũng vô pháp phản kháng, không dám lấy tính mạng cả nhà mình ra để mạo hiểm.
Chịu đả kích nhất vẫn là ba vị tướng quân Tô gia, bọn họ không nghĩ tới ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lại còn là ba vạn lượng hoàng kim.
Nghĩ tới số hoàng kim này, ba người liền cảm thấy đau đầu. Bọn họ đều là võ tướng, ngày thường đều dựa vào bổng lộc dưỡng gia ít ỏi mà sống tạm, nào có dư thừa tiền tài đi bồi thường cho Tô Viện kia.
Nhưng ba người không thể không cùng nhau quỳ xuống: "Thần tạ Hoàng thượng ân điển. Ngày khác chúng thần sẽ đưa ba vạn lượng hoàng kim đến Diệp vương phủ."
Cho dù bị hố cũng là có khổ không nói nên lời, đây chính là Hoàng Thượng.
“Bãi triều đi.” Giải quyết xong chuyện này, nội tâm Tô Chi Hàm vô cùng sảng khoái.
Trên đường hồi phủ, ba người nhìn đâu cũng bắt gặp ánh mắt đồng tình của các đồng liêu. Đối với ý chỉ của Tô Chi Hàm, bọn họ thống hận vạn phần, càng oán hận đầu sỏ gây tội Tô Viện, hận không thể thiên đao vạn quả nàng ta.
Cũng giống với ba người bọn họ, còn có vị thừa tướng Hứa Ngôn có nhi tử bị đánh, người đã sớm chú ý tới bọn họ từ lâu.
Thấy thời cơ chín mùi, thừa tướng ở phía sau lập tức gọi bọn họ lại: “Ba vị tướng quân xin dừng bước”.
Ba người quay đầu nhìn lại, thấy người nọ là thừa tướng, lập tức trả lời: “Thừa tướng kêu chúng ta sao?”
Thừa tướng chắp tay: “Đương nhiên là ba vị tướng quân”.
“Thừa tướng gọi chúng ta, là muốn làm gì?” Tô lão nhị cảnh giác.
“Ta là thấy không công bằng thay cho các vị. Mọi người cực khổ, chịu sống chịu chết nơi sa trường, kết quả lại bởi vì một nữ nhân mà phải chịu nỗi uất ức này. Các vị không cảm thấy trái tim băng giá sao?” Lời nói này của Hứa Ngôn lập tức chạm đến chỗ đau của ba người.
Tô lão tam lại nghĩ tới sự tình của Thừa tướng: “Chuyện của quý công tử hẳn là thừa tướng cũng rất khó chịu. Thừa tướng đừng suy nghĩ quá nhiều, miễn lại làm mình thương tâm”.
Nói chưa dứt lời, thừa tướng vừa nhớ tới nhi tử đáng thương của mình, tức khắc lệ rơi đầy mặt, một trăm phát gậy như vậy, không biết có khỏe lại được không.
Nếu nhi tử có mệnh hệ gì, dù hắn có phải liều mạng cũng muốn báo thù.
“Lúc này chắc hẳn ba vị tướng quân cũng vì ba vạn lượng hoàng kim mà phát sầu. Nếu không chê, mời các vị tới phủ của ta, chúng ta cùng tìm biện pháp.” Có câu nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, lời này quả thật chưa bao giờ sai.
Ba người nhìn nhau, muốn cự tuyệt nhưng nhớ tới ba vạn lượng kia lại không nói nên lời.
“Thừa tướng đã nói như vậy, chúng ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Ba người cứ thế đi theo thừa tướng.
Tới phủ thừa tướng, sau khi thừa tướng phu nhân chiêu đãi ba người liền cùng thị nữ đi xuống, để mấy người ở lại thư phòng bí mật hàn huyên.
Bỗng nhiên từ phía ngoài cửa sổ, bọn họ phát hiện một nữ tử đang bước về phía thư phòng.
Nữ tử có khuôn mặt trái xoan, mắt như điểm sơn, thanh tú tuyệt tục. Trên người nàng khoác áo bào màu hồng phấn, hai bên ống tay thêu từng đóa hoa hồng nở rộ, bên dưới là váy dài xanh biếc, làn váy thêu vô số hoa nhỏ. Bên hông dùng tơ vàng, vải lụa buộc thành một cái nơ con bướm, tóc mai buông xuống, búi tóc nghiêng nghiêng cài phượng thoa cùng trâm bích ngọc.