Edit & Beta:
YêuHồĐạinhân (LinhLan601)Có lẽ, Tô Chi Hàm dù nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, một quyết định sai lầm lúc ấy thế nhưng lại huỷ hoại hết thảy cuộc đời hắn.
Chỉ là thế giới này vốn dĩ không hề có thuốc hối hận.
Giờ phút này, hắn chỉ nghĩ rằng, thân phận Tô Viện đã bại lộ, không thể tiếp tục giấu giếm, bằng không về sau nàng sẽ không gả được.
Cân nhắc nặng nhẹ, Tô Chi Hàm vẫn lựa chọn khôi phục thân phận của Tô Viện.
“Trẫm đã sớm biết Diệp vương là nữ nhi, cho nên nàng không tính là tội khi quân.” Ta cùng nàng lừa các ngươi, đương nhiên là không tính.
“Hoàng Thượng, ngài còn giúp nàng ta gạt chúng thần? Chúng thần thế nhưng là thúc thúc của nàng ta!” Nhị thúc Tô Viện không thể nào tán đồng với lời nói của Tô Chi Hàm.
“Các ngươi là thúc thúc nàng, chỉ sợ là luôn nghĩ cách làm thế nào để chiếm đoạt gia sản và vương vị của lão Diệp vương.” Những kẻ này, chính là đang khi dễ Viện muội cô nhi quả phụ.
“Hoàng Thượng, Tô Viện là nữ nhi, sớm hay muộn cũng phải gả cho người. Gia sản để lại cho chúng thần cũng không hề sai.” Lời này vô cùng đúng tình hợp lý, không chút nào sợ hãi.
Vốn dĩ Tô Viện chính là nữ nhi gia, việc kế thừa không có một phân nào liên quan tới nàng ta.
“Hừ. Thời điểm Diệp lão vương gia vừa mới qua đời, Diệp lão vương phi chỉ là một nữ nhân, vì sao các ngươi không tới cửa giúp bọn họ một phen?” Tô Chi Hàm không chút nể tình quở trách bọn họ.
Lời này khiến ba người bên dưới có chút ngượng ngùng. Bọn họ xác thực rất ít quan tâm mẹ con Tô Viện. Điểm này bọn họ thừa nhận.
Chỉ là phần lớn thời gian ba người bọn hắn đều ở biên quan, sự tình ở kinh thành cũng khó mà ra sức.
Nghĩ đến tài sản khổng lồ của Diệp phủ, ba người đều thèm nhỏ dãi.
Lão Tứ gan lớn, không phục nói: “Hoàng Thượng, nếu Tô Viện là nữ nhi, dựa theo luật văn của Đông Vũ quốc, là không nên kế thừa vương vị, cũng không nên tiếp nhận vương phủ. Thỉnh Hoàng Thượng chủ trì chính nghĩa, thu hồi Diệp vương phủ và tước vị Diệp vương. Mặt khác tuyển người thừa kế.”
Những lời này khiến Tô Chi Hàm tức điên, trên trán nổi gân xanh, hai bên huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, dáng vẻ sắp bạo nộ.
Thấy Hoàng thượng không để ý tới, những người bên dưới không phục mà quỳ xuống.
“Thỉnh Hoàng Thượng chủ trì công đạo”
“Thỉnh Hoàng Thượng chủ trì công đạo”
.....
Tô Chi Hàm gạt tấu chương trước mặt ra, rống giận: “Có phải các ngươi đều muốn bức trẫm? Các ngươi thật đúng là tốt, rất tốt.”
Phản ứng của hắn khiến các đại thần thân kinh bách chiến ở đây phát ngốc, Hoàng đế bệ hạ làm sao vậy, bọn họ âm thầm suy đoán.
Căn cứ vào quy củ của tổ tông, gia sản là truyền nhi bất truyền nữ, không có nhi tử thì sẽ do huynh đệ tỷ muội dòng chính kế thừa, còn lại sẽ do nữ nhi có tài năng tiếp nhận.
Trong nhận thức của bọn họ, nữ nhi dù tốt cũng là của nhà người khác, sớm hay muộn đều phải gả ra ngoài. Nhưng bọn họ không biết, người ngồi ở trên long ỷ là kẻ lớn lên ở thế kỷ 21, đối với những suy nghĩ như vậy sẽ không tán đồng.
Cho dù biết, cũng sẽ không làm những việc thương tổn đến em gái hắn sủng ái từ nhỏ, cũng sẽ không như ý bọn họ.
Chỉ cần nghĩ đến việc Viện muội phải từ bỏ gia sản, cái gì cũng không có, bơ vơ không nơi nương tựa, hắn liền cảm thấy đau lòng.
“Truyền ý chỉ của Trẫm, Diệp Vương Tô Viện thân là nữ nhi, lại giả nam nhân, từ hôm nay Tô Viện khôi phục thân phận, trở thành Diệp quận chúa, hưởng đại ngộ công chúa hoàng tộc. Sau khi Diệp quận chúa gả chồng, vương vị Diệp Vương sẽ do nhi tử nàng sinh kế thừa. Diệp vương phủ vĩnh viễn thuộc về Diệp quận chúa và Diệp lão Vương phi. Còn gia sản của Diệp vương phủ chính là của hồi môn của Diệp quận chúa. Vì mưu đồ không tốt của ba vị tướng quân đối với quận chúa, ba người phải bồi thường cho chắt nữ của mình. Mỗi người lập tức chuẩn bị một vạn lượng hoàng kim, chọn ngày đưa đến Diệp vương phủ. Nếu dám vi phạm ý chỉ, xử lý như tội khi quân.” Nói xong những lời này, Tô Chi Hàm mới thấy phẫn nộ trong lòng mình giảm bớt.