Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 64: Khen thưởng chị




- Editor: Hàn

.........................

Công việc của Hứa Hạ hoàn thành trước Tết, bởi vì muốn nghỉ ngơi một tháng, cho nên 《 manh động thiên hạ 》quý một vừa đóng máy, nàng liền cùng Mục Tiểu Phàm rời khỏi đoàn phim, trở về công ty.

Sau khi đến công ty báo danh, Mục Tiểu Phàm liền lái xe mang theo nữ thần về nhà mình.

"Học tỷ, chị..." Mục Tiểu Phàm ngập ngừng nhìn xế nữ thần ngồi bên cạnh, tay lái trên tay nắm thật chặt, mặt hơi có chút hồng nói: "Học tỷ, chị khi nào cầu hôn em?"

Hứa Hạ kinh ngạc một hồi, tiếp theo vân vê tóc cười một tiếng.

Mục Tiểu Phàm đợi lâu không nghe được nữ thần trả lời, nhất thời rầu rĩ không vui tiếp tục lái xe, dọc theo đường đi không nói nữa.

Lái xe bốn tiếng, rốt cục cũng đến nhà Mục Tiểu Phàm, Mục mẹ sáng sớm đã nhận được tin Mục Tiểu Phàm về, thậm chí nghe được bạn học trước đây của cô cũng tới, liền trời vừa sáng đã mua một bàn thức ăn lớn.

"Chị, chị trở về." Tết năm nay Mục Dao Dao lên tám tuổi, nhảy nhót chạy ra, theo sau là Lưu Đình Đình khóe miệng còn mang theo nụ cười ôn nhu.

"Đình Đình, cậu cũng tới." Mục Tiểu Phàm cao hứng cùng Lưu Đình Đình chào hỏi.

"Ừm." Lưu Đình Đình mỉm cười gật đầu.

"Mau vào mau vào." Mục mẹ thúc giục các cô mau vào nhà.

Mục Tiểu Phàm nắm tay nhỏ của Mục Dao Dao, cùng Lưu Đình Đình cười cười nói nói vào nhà.

Hứa Hạ ở phía sau mang theo quà đi vào, nghe tiếng cười của Mục Tiểu Phàm bên tai cùng thái độ không thèm nhìn tới mình, Hứa Hạ bật cười lắc lắc đầu.

Cô gái này, lại giận dỗi không lý do.

Mỗi lần giận dỗi, đối phương sẽ không nổi nóng, sẽ không nói với nàng chính mình rất tức giận, mà là trầm mặc, thậm chí lấy thái độ lạnh nhạt nói cho nàng bản thân rất tức giận.

Mục Tiểu Phàm cùng Lưu Đình Đình ngồi ở trên ghế salông trò chuyện, có khi lại đùa với Mục Dao Dao, phảng phất đã quên đi sự tồn tại của Hứa Hạ.

Nếu như ban đầu, Hứa Hạ còn có thể rộng lượng ở bên cạnh nhìn, thì hiện tại, nhìn đối phương cùng một nữ nhân khác dựa vào gần như vậy, hơn nữa còn là nữ nhân đã từng yêu cô, nàng thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.

"Mục Tiểu Phàm, em tới đây một chút." Hứa Hạ đứng phía sau các cô nói.

Mục Tiểu Phàm vốn đang tức giận, không muốn để ý nữ thần, nhưng đầu óc cô vẫn hướng về phía nữ thần, chờ tới lúc cô quyết định nên nghe hay không nghe lời nữ thần nói, thì cô đã đứng trước mặt nữ thần.

Mục Tiểu Phàm: "..."

"Em giận dỗi cái gì?" Hứa Hạ hỏi.

Mục Tiểu Phàm xấu hổ một hồi, nhìn nàng một cái, "Không giận."

Hứa Hạ mím môi, muốn cô gái này ôm vào trong lòng, nhưng nơi này dù sao cũng là nhà Mục Tiểu Phàm, ba cùng mẹ cô vẫn còn ở đây, chỉ có thể nhịn xuống, hạ thấp giọng nói: "Hiện tại còn chưa phải lúc."

"Vậy chị muốn lúc nào?" Mục Tiểu Phàm trợn mắt nhìn nàng.

Hứa Hạ mím môi không đáp lại.

Mục Tiểu Phàm nhìn nàng không đáp lời, nhất thời oan ức, viền mắt đều đỏ.

"Chị..." Hứa Hạ ngón tay cong ngón tay mấy cái, cụp mí mắt xuống, qua hồi lâu, âm thanh có chút khàn khàn nói: "Tiểu Phàm, em có thể chờ chị sao?"

Nữ thần như vậy, khiến Mục Tiểu Phàm nhịn không được đau lòng, cô vội vàng đem nước mắt thu về, ngoan ngoãn gật đầu, hé mồm nói: "Được."

Hứa Hạ ngước mắt, ôn nhu nhìn cô, nhoẻn miệng cười, "Cảm ơn em, Tiểu Phàm."

Mục Tiểu Phàm nhịp tim nhất thời tăng nhanh, mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng giải thích: "Em cũng không phải muốn kết hôn gấp như vậy, chính là sợ người khác tơ tưởng chị."

Mỗi lần trên weibo thấy bình luận về đối phương, thấy nhiều fans như vậy cùng nữ thần biểu lộ, Mục Tiểu Phàm liền một trận ghen, cô hận không thể cho khắp thiên hạ biết, nữ thần là của cô, là của một mình Mục Tiểu Phàm cô.

Hứa Hạ nhéo nhéo mũi cô, nhẹ giọng nói: "Năm sau chị liền mở buổi họp báo."

"Mở họp báo làm cái gì?" Đề tài nhảy quá nhanh, Mục Tiểu Phàm có chút mơ hồ.

"Mở họp báo là vì để cho đứa ngốc nào đó an tâm a." Hứa Hạ mỉm cười nói.

Tròng mắt Mục Tiểu Phàm nhìn nàng sáng lấp lánh, vừa muốn nhảy đến bên người nàng, Hứa Hạ nhất thời luống cuống tay chân đè bả vai cô lại, ở bên tai cô nói: "Ba mẹ em ở đây."

Mục Tiểu Phàm vội vàng đè nén hưng phấn xuống, khóe miệng đều muốn ngoác đến mang tai, ở nữ thần bên tai nhỏ giọng nói: "Học tỷ, buổi tối có khen thưởng."

Hứa Hạ: "..."

Mục Tiểu Phàm thấy nàng trợn mắt nhìn, nhất thời hào hứng ca hát đi đến chỗ em gái của cô.

"Dao Dao, em thật đáng yêu, em là em gái khả ái nhất thế giới, chị yêu em." Nói xong điên cuồng hôn lên mặt Mục Dao Dao.

Hứa Hạ: "..."

Lưu Đình Đình: "..."

Mục ba Mục mẹ: "..."

"Thả em xuống! Bẩn chết rồi!" Mục Dao Dao bị Mục Tiểu Phàm ôm trên không trung, hai chân loạn đạp, hai tay điên cuồng lau nước miếng trên mặt mình, mặt đầy ghét bỏ nhìn người chị cười như kẻ thần kinh trước mặt cười, quả thực cảm thấy chị nhất định là bị đánh tráo rồi.

"Chị lại hôn em cái nữa." Mục Tiểu Phàm nói, lại tiếp tục muốn hôn.

Cả hai tay Mục Dao Dao vội vàng che miệng cô, hướng về phía Lưu Đình Đình ở trên ghế salông hô: "Đình Đình tỷ, cứu em cứu em!"

Lưu Đình Đình bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi lên trước đem Mục Dao Dao từ trong tay Mục Tiểu Phàm cứu ra.

Mục Tiểu Phàm nhất thời mất hứng ngồi ở trên ghế salông, làm mặt quỷ với Mục Dao Dao nói: "Hừ, cũng biết đến tìm đến Đình Đình tỷ, thấy sắc quên bạn."

Hứa Hạ: "..."

"Chị là bà điên!" Mục Dao Dao trốn ở phía sau Lưu Đình Đình lộ ra một khuôn mặt nhỏ, đối với cô le lưỡi một cái.

"Hắc hắc, " Mục Tiểu Phàm đứng lên, sắn tay áo đi qua, "Em cái gia hỏa không biết lớn nhỏ này, hôm nay tóm được em, xem chị có đánh mông em hay không."

"Cứu mạng a cứu mạng a!" Mục Dao Dao chạy loạn khắp nhà, Mục Tiểu Phàm theo sát phía sau.

Hứa Hạ cùng Lưu Đình Đình ngồi ở trên ghế salông, lần lượt thở dài.

Mục mẹ lúc này từ trong phòng bếp đi ra, bưng món ăn quát hai cái ngươi đang chạy như điên: "Đều đi rửa tay ăn cơm cho mẹ, còn giỡn nữa, đều thì đứng góc tường cho mẹ không cho phép ăn cơm."

Mục Tiểu Phàm cùng Mục Dao Dao vội vàng dừng lại, nghiêm, thẳng tắp lưng, động tác nhất trí chào một cái, há miệng đồng thanh nói: "Vâng, cục Trường Phu Nhân."

Nói xong, Mục Tiểu Phàm đẩy Mục Dao Dao đi tới phòng vệ sinh, trong miệng còn nói: "Đi tới lui, đi mau, đi rửa tay."

"Chị đừng đẩy em, tự em đi." Mục Dao Dao một trận ghét bỏ.

Đêm đó, một bàn rất là náo nhiệt, tiếng cười không ngớt.

Sau khi ăn xong, Mục ba đi tới thư phòng, Mục mẹ thu thập bát đũa, Mục Tiểu Phàm lúc này đi tới hỗ trợ.

"Dì, ở đây để con, người đi nghỉ đi." Hứa Hạ đi tới nói.

"Con cũng đến giúp đ." Lưu Đình Đình lúc này cũng tiến lại nói.

"Con cũng vậy con cũng vậy." Mục Dao Dao không cam lòng yếu thế nhảy lên tới nói.

Mục Tiểu Phàm dùng cằm ra hiệu vị trí trên salông nói: "Em cùng mẹ ra ghế salông ngồi xem ti vi đi." Nói xong ánh mắt cũng hướng sang Lưu Đình Đình, "Đình Đình cậu cũng đi xem ti vi đi, nơi này giao cho tớ cùng học tỷ được rồi."

"Ừm." Hứa Hạ gật đầu.

Mục mẹ nghe Mục Tiểu Phàm phân công xong, cũng sẽ không xoắn xuýt, lôi kéo tay Mục Dao Dao cùng Lưu Đình Đình hướng về salông đi, quay đầu hướng Hứa Hạ nói: "Tiểu Hạ, vậy thì khổ cực con."

"Không có chuyện gì, dì."

Sau đó, Mục Tiểu Phàm cùng Hứa Hạ hai người ở trong phòng bếp, một cà cà chén bát, một dùng nước rửa sạch bát.

"Học tỷ, chị xem chúng ta như vậy có giống như đôi vợ chồng son vừa tân hôn về nhà?" Mục Tiểu Phàm cao hứng nghiêng đầu tròn mắt nhìn nữ thần.

"Ừm." Hứa Hạ cong khóe miệng lên, đối với cô nở nụ cười, sau đó lại chuyên tâm rửa chén.

Thật lòng mà nói nữ nhân là đẹp nhất, Mục Tiểu Phàm nhìn chăm chú gò má nữ thần, tinh thần phơi phới nghiêng người về phía trước, hôn trên mặt nữ thần một cái.

Hứa Hạ tập mãi thành quen dùng tay đầy bọt xà phòng ở trên mu bàn tay cô vỗ vỗ, ôn nhu nói: "Nhanh rửa đi."

"Được." Mục Tiểu Phàm ngoan ngoãn gật đầu.

Liền sau đó hai người rất ăn ý cầm chén cùng rửa chén, dọn xong.

"Làm xong." Mục Tiểu Phàm cùng Hứa Hạ hai người một trước một sau từ trong phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng hai dĩa hoa quả, đặt ở trên khay trà trước ghế salông, hai người ngồi sát bên nhau ở trên ghế salông, đối với mọi người nói: "Ăn chút hoa quả đi."

"Hai người các con cũng ăn." Mục mẹ cao hứng nói.

"Em cũng muốn ăn." Mục Dao Dao không thể chờ đợi được nữa nói.

Mục Tiểu Phàm đem tóc cô bé xoa nhẹ nói: "Có phần của em." Nói rồi dùng cây tăm đâm cho nàng một cái, "Ầy."

Mục Dao Dao một hơi ăn vào trong miệng, thỏa mãn nói: "Mơn mơn chị."

"Ngoan." Mục Tiểu Phàm nhéo nhéo mặt nàng.

Hứa Hạ ở bên cạnh nhìn hình ảnh hai chị em ấm áp, khóe miệng không tự chủ cong lên.

Có lúc vô căn cứ gây sự cãi nhau, có khi lại tương thân tương ái.

"Hai chị em bọn họ vẫn như vậy." Mục mẹ nhìn thấy ánh mắt Hứa Hạ, mỉm cười nói: "Ở nhà đánh kinh thiên động địa, có lúc cả nhà đều bị hai chị em tụi nó lật tung, nhưng lúc người ngoài khi dễ tụi nó, hai người lại đoàn kết nhất trí đối kháng ngoại địch, đánh cho người ta sưng mặt sưng mũi, về nhà còn nhất trí ngậm miệng không nói."

Hứa Hạ cùng Lưu Đình Đình đều nở nụ cười.

Mục Tiểu Phàm lúng túng cười cười, ngượng ngùng nói: "Mẹ, chúng ta nào có thô bạo người nói vậy."

"Ai bảo bọn họ cười nhạo chị là khỉ con, hừ, nên đánh." Mục Dao Dao còn rất đắc ý vừa ăn vừa nói: "Mẹ không biết, lúc đó con cùng chị chỉ có hai người, đối phương có bốn người, chị đối phó ba người, con đối phó một, con trái dùng quyền, phải đá lên, trực tiếp liền đem đối phương đánh ngã."

Mục mẹ vỗ nhẹ lên ót của nàng: "Hai đứa khỉ con tụi bây đánh thoải mái, lsc người ta theo cha mẹ tới đây, mẹ tụi bây lại phải thay con cháu nói xin lỗi người ta."

"Nói cái gì xin lỗi, là bọn họ tài nghệ không bằng người, hơn nữa là bọn hắn khi dễ bọn con trước, bọn con còn không bắt bọn họ xin lỗi là tốt lắm rồi." Mục Dao Dao rõ ràng không phục nói.

Mục mẹ nhất thời ở nàng trên ót nàng vỗ một cái, trợn mắt nói: "Con đánh người còn có lý."

Mục Dao Dao nhất thời ủy khuất không nói lời nào.

Mục Tiểu Phàm ở một bên cười, cũng trừng mắt với Mục Dao Dao nói: "Đúng, em đánh người liền không đúng, em đánh người vẫn còn ở nơi này khoe khoang thì càng không đúng."

Mục mẹ cũng vỗ sau ót Mục Tiểu Phàm một cái.

"Mẹ, mẹ đánh con làm cái gì, con cũng nói không sai a." Mục Tiểu Phàm ủy khuất nói.

Mục mẹ cũng không muốn trả lời cô.

Bên kia Mục Dao Dao ổn định trong lòng, đối với Mục Tiểu Phàm làm cái mặt quỷ, tiếp tục nước ăn trái cây.

Mấy người ở trên ghế salông nói chuyện cho tới hơn chín giờ mới lần lượt lên lầu về phòng của mình ngủ.

"Tiểu Phàm, Tiểu Hạ đêm nay cùng con ngủ đi." Mục mẹ nói: "Chăn ở phòng khách đã lâu không phơi, có chút ẩm."

Vốn là muốn cho nữ thần ngủ cùng mình, Mục Tiểu Phàm gật đầu.

Vì vậy Mục Tiểu Phàm cùng Hứa Hạ vào phòng, đóng cửa, Mục Tiểu Phàm liền đem nữ thần áp ở trên cửa, tay chống hai bên nữ thần, đầu lưỡi béo mập liếm môi dưới nói: "Học tỷ, em nghĩ muốn ăn chị."

Hứa Hạ trong mắt lộ ý cười nhìn cô, không đáp.

Vẻ mặt đó, tại sao nhìn thế nào cũng cảm thấy mình không thể ăn nàng như thế, vì vậy Mục Tiểu Phàm trực tiếp khom người, đem nữ thần bế lên, hướng về phía giường đi tới, hừ hừ nói: "Em thấy chỉ có hành động, học tỷ mới tin."

Hứa Hạ cũng không giãy dụa, nhìn cô gái tràn đầy vẻ phấn khích.

Sau khi đem nữ thần đặt lên giường, Mục Tiểu Phàm lập tức cũng lên giường, ngồi lên bụng nữ thần, từ trên cao nhìn xuống nữ thần, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười tà mị, chuẩn bị hành động.

Cô đè thấp giọng, dùng âm thanh gợi cảm nói: "Học tỷ, em muốn làm cho chị không xuống giường được."

Nụ cười ở Hứa Hạ khóe miệng cong sâu hơn, vì không quấy rầy hứng thú cô gái này, nàng phối hợp.

"Em... Em một hồi phải nhẹ một chút." Hứa Hạ e thẹn nhìn trên người Mục Tiểu Phàm.

'Oanh' một tiếng, Mục Tiểu Phàm toàn thân phảng phất bốc lửa, đặc biệt là phía dưới, nơi nào đó giữa hai chân, cực kỳ muốn cái gì đó.

Nghĩ tới đây, cô vội vàng áp chế nội tâm đói khát, tiếp tục dùng thanh âm khàn khàn, nhìn nữ thần dưới thân nói: "Tiểu bảo bối, một lúc em nhất định ôn nhu muốn chị." Nói xong câu đó, cô liền đè thấp thân thể, trên môi nữ thần hôn một hồi.

Tiếp theo chậm rãi hôn sâu, dùng đầu lưỡi tách môi nữ thần, câu dẫn lưỡi đối phương, hận không thể đem đối phương nuốt vào trong bụng, hai tay vịn đầu đối phương, ngón cái không ngừng ma sát mặt nữ nhân, muốn đem thoải mái tốt nhất cho nữ nhân dưới thân.

Hứa Hạ hơi giương lên cằm, tiếp nhận nụ hôn thương tiếc của cô, tay từ vạt áo cô, luồn vào trong quần áo cô, vuốt vai đẹp bong loáng của cô.

Mục Tiểu Phàm rời khỏi môi đối phương, trán đối trán, ánh mắt cùng đối phương triền miên, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Học tỷ, cởi cho em."

Hứa Hạ ngón tay quanh quẩn ở mép nội y Mục Tiểu Phàm, mỗi lần ở Mục Tiểu Phàm cho rằng đối phương cởi cho cô, lại sẽ giảo hoạt sờ về phía eo cô, liên tục mấy lần, Mục Tiểu Phàm liền không chịu được, vì vậy trực tiếp mở miệng yêu cầu đối phương.

Hứa Hạ cũng không lại trêu chọc cô nữa, ngón tay tinh tế đặt lên nút buộc hai bên áo cô, nhẹ nhàng động một chút, hai cái nút buộc liên kết mở ra, nội y trong ngực Mục Tiểu Phàm cũng được giải phóng.

"Em cũng cởi cho chị." Mục Tiểu Phàm hôn lên trán nữ thần một hồi, sau đó để nữ thần hơi nâng người lên, đưa tay ra phía sau nàng, cởi nội y của đối phương ra.

Tiếp theo cô đặt tay ở trên nội y phủ lên, nuốt một ngụm nước bọt, trực tiếp cách nữ thần áo sơmi cùng nội y, liền một hơi cắn tới ngực nữ thần.

Hứa Hạ bị cô dọa một cái, tay đã duỗi chuẩn bị đẩy cô ra, nhưng đến cuối cùng vẫn là không đẩy cô.

Mục Tiểu Phàm cười đắc ý, trong miệng vẫn là cắn nữ thần ngực, tròn mắt ngước lên nghịch ngợm nhìn, tiếp theo buông miệng nói: "Học tỷ, vừa rồi có sợ hay không."

Hứa Hạ tiếp tục phối hợp với cô, "Có."

Mục Tiểu Phàm nhất thời lại phát ra tiếng cười đắc ý, cúi đầu dùng ở nữ thần trên ngực cà cà nói: "Em làm sao cam lòng cắn ngực nữ thần, ngực bảo bối như thế, em muốn hảo hảo bảo vệ mới được."

Lời xấu hổ như vậy, cũng chỉ có nữ nhân trên người này mới có thể nói ra được, Hứa Hạ bất đắc dĩ cười cười, tay đặt ở trên đầu cô gái nhẹ nhàng xoa.

Mục Tiểu Phàm hưởng thụ bàn tay trên đầu, hai tay không thành thật ấn ngực nữ thần, mặt chôn vào, nghĩ: liền để tôi chết ngạt trong ngực nữ thần đi!

- ---------------------------------------------------

Tác Giả có lời muốn nói: Hôm nay có tính hay không là một chương lớn? Khà khà, tối Đường Đường vẫn là chương lớn ~(PS: Tổng công tốt giống như ta vậy đã không còn nhiều lắm, các người còn không nằm ngang ~)

Cảm tạ【 mạc phương bão khẩn ngã 】ném 1 cái địa lôi, yêu yêu yêu

- -------------------------

- Hàn: Hôm đó cúp điện thật =))))) Là cúp 3 ngày liền, ngày không cúp Hàn đi liên hoan về chả còn sức.

Editor cũ của bộ này tiếp tục edit rồi, Hàn rút nha? =)))

Nói thiệt chớ lười lắm rồi...

À mà đừng tin lời tác giả, chương sau vẫn không có H đâu =))) Bà này toàn thích làm nóng xong bỏ giữa chừng....

Vậy nhá~ Cáo biệt~