Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta

Chương 63: Ăn em




- Editor: Hàn

Chẹp...chương trước pr cái tên chương cũng nhầm =))))

Lười quá hà~~~ Dạo này thích viết hơn edit:'v



------------------------------

Mục Tiểu Phàm phía sau như tượng khắc, Hứa Hạ hơi nghiêng đầu, liền có thể nhìn thấy ngực Mục Tiểu Phàm bởi vì nằm úp sấp mà ép ra nửa cung tròn.

Hứa Hạ đè thấp thân thể, hôn lên cái lưng trắng nõn mà khiêu gọi của cô một hồi, sau đó chậm rãi đi xuống.

Cái hôn ấm áp kia, khiến thân thể Mục Tiểu Phàm run lên một cái, vội vã dùng tay che miệng lại, mới không để cho mình phát ra tiếng.

Mục Tiểu Phàm mặc đồ tình thú này, đối với Hứa Hạ rất là thuận tiện, không cần cởi, trực tiếp liền có khả năng.

Đến cuối cùng sau khi Mục Tiểu Phàm ngất đi, cô mới hối hận vì mặc bộ đồ này.

Vì vậy sáng sớm ngày thứ hai, cô liền đem quần áo ném, vì sợ người phục vụ trong khách sạn nhìn thấy, cô vũ trang đầy đủ, chỉ lộ ra một đôi mắt, chạy thật xa, đem quần áo ném vào một thùng rác, cũng không quay đầu lại, chạy.

Dọc đường vừa đi vừa đỡ eo, cắn răng trở lại, mở cửa nhìn thấy nữ thần muốn đi ra ngoài, cô hừ một tiếng, lướt qua đối phương đi vào.

"Em đi đâu?" Hứa Hạ thu hồi chân chuẩn bị đi ra ngoài lại, đóng cửa đi vào hỏi.

Mục Tiểu Phàm nằm lỳ ở trên giường, hừ hừ nói: "Ném cái thứ khiến em không thể lếch nỗi xuống giường."

Hứa Hạ: "Không phải do em sao?"

"Em?" Mục Tiểu Phàm xoay người, lườm nàng một cái, "Ngày hôm qua em câu dẫn chị như vậy, chị đều không có phản ứng, sau đó em mặc cái quần áo thiếu vải này, chị mới để ý tới em, " nói đến đây, Mục Tiểu Phàm lại xoay người, nằm lỳ ở trên giường, rầu rĩ nói: "Chị yêu thích nó như vậy, em liền đem nó ném." Khỏi cùng em tranh sủng.

Hứa Hạ: "..."

Hứa Hạ đau đầu đi tới, ngồi ở bên giường, tay nhẹ nhàng xoa bóp eo cho cô, bất đắc dĩ nói: "Chị không có thờ ơ không động lòng."

"Có." Mục Tiểu Phàm thoải mái hừ hừ, chỉ vào bên phải eo nói: "Chỗ này nữa."

Hứa Hạ nghe lời xoa bóp bên phải eo cô, nói: "Lúc đó chị hận không thể ở trong phòng tắm liền..."

"Liền cái gì?" Mục Tiểu Phàm được nước quên cả đau đớn trở người, con ngươi sáng lấp lánh nhìn nàng.

Nhìn thấy đối phương như vậy, Hứa Hạ ngăn đề tài lại, mím chặt môi nói: "Không."

Mục Tiểu Phàm lại hừ hừ nằm lỳ ở trên giường, khóc lóc om sòm nói: "A A A a a, trái tim em chảy máu, tại sao người yêu của em lại không thích nói lời buồn nôn đây, nhân gia rất muốn nghe a, rất muốn rất muốn nghe a."

"Ăn em."

"A a... Chị nói cái gì?" Mục Tiểu Phàm dừng khóc lóc om sòm, chờ mong nhìn về phía nàng.

Hứa Hạ lại không muốn nói, nhưng Mục Tiểu Phàm lại làm một bộ 'Chị không nói em sẽ khóc cho chị xem', Hứa Hạ liền bất đắc dĩ đè thấp thân thể, ở bên tai cô nói: "Chỉ cần nghĩ đến em, chị đã nghĩ đem em đặt ở dưới thân, khiến em không xuống giường được."

Mục Tiểu Phàm: "..."

Đây nhất định là nữ thần giả!

Mục Tiểu Phàm không dám tin nhìn về phía nữ thần, con ngươi đen bong của đối phương, làm cho mặt cô đỏ lên, cuối cùng xấu hổ chui vào trong chăn, nữ thần kéo thế nào cũng không ra.

Quả thực quá xấu hổ, nữ thần tại sao có thể phạm quy như thế, lại có thể dùng lời như vậy nói với cô.

Chỉ cần nghĩ đến em, chị đã nghĩ đem em làm cho không xuống giường được...

Không xuống giường được...

Trời ạ, thật mong đợi!

Em rất thích.

Vì vậy những ngày quay cảnh ân ái cùng Hứa Hạ, hai người rất nhanh vượt qua.

《 Manh động thiên hạ 》quý một, quay gần một năm, tới gần tết đến mấy ngày trước cũng đóng máy.

"Vừa đúng lúc mọi người về nhà đón một cái năm mới tốt lành, 《 Manh động thiên hạ 》quý một, ngày hôm nay chính thức đóng máy, " Lưu đạo nâng ly đứng lên nói: "Đến, cạn một ly."

Mọi người nhất thời rối rít đứng lên, nâng ly, cạn!

Trên đường ăn cơm, có người khóc, ở chung một năm, lúc này tách ra có chút không nỡ.

Mục Tiểu Phàm viền mắt cũng có chút hồng, Hứa Hạ có chút trầm mặc.

"Học tỷ." Mục Tiểu Phàm sượt đến bên người nàng, nhỏ giọng kêu lên.

Hứa Hạ nghiêng đầu nhìn về phía cô, nhìn thấy nữ nhân viền mắt hồng hồng, khóe miệng cong cong, tay tự nhiên nhéo gương mặt của nữ nhân một cái, hỏi: "Làm sao?"

"Sau khi kết thúc lần này, chị có thể nghỉ ngơi hay không?"

"Ừm, sẽ nghỉ ngơi một quãng thời gian." Đã một năm không trở về, Hứa Hạ nói.

"Vậy chị... Vậy chị..." Mục Tiểu Phàm ấp úng, cuối cùng tới gần bên tai nữ nhân, nhỏ giọng nói thầm mấy câu, đỏ cả mặt.

Hứa Hạ khóe miệng cong lên, tay dưới bàn nắm lấy tay cô, nắm thật chặt tay của đối phương, đầu gật nhẹ.

Mục Tiểu Phàm nhất thời lộ ra nụ cười xán lạn, cầm lấy chén rượu trên bàn, một ly liền cạn.

Mục Tiểu Phàm: "...!"

Hứa Hạ: "..."

"Tiểu Phàm tửu lượng lợi hại a, đến đến, tôi cùng cô cạn một chén." Lưu đạo nhất thời nổi hứng, rót đầy rượu vào ly rỗng của Mục Tiểu, lại rót đầy rượucho mình, nâng ly đứng lên nói: "Đến, hai người chúng ta cạn một ly."

Bị ép lên Lương Sơn, Mục Tiểu Phàm không thể không nâng ly lên cùng Lưu đạo cụng ly, nhìn cả ly rượu, ánh mắt liếc nhìn học tỷ bên cạnh, lần trước uống rượu say, nằm bò trên người nữ thần ăn bánh bao đậu đỏ, ngày thứ hai phát lời thề từ nay về sau không uống rượu nữa, trừ phi vạn bất đắc dĩ.

"Uống đi." Hứa Hạ tự nhiên biết cô đang nhìn cái gì.

Lưu đạo tự nhiên cũng nhìn thấy hai người chuyển động cùng nhau, trêu nói: "Ô, Tiểu Phàm uống rượu còn muốn xin chỉ thị Hứa Hạ a."

Người trong đoàn phim đều nở nụ cười.

"Ha ha ha ha, uống rượu không xin chỉ thị, về nhà quỳ mặt bàn là a." Một người cười nói.

"Uống rượu say không cho lên giường a."

Mọi người ha ha anh một lời tôi một lời trêu chọc.

"Này nha, mọi người không cần nói nói kinh khủng như vậy đi." Mục Tiểu Phàm quẫn bách nói.

"Đừng nguỵ biện, vừa nhìn cô, liền biết bị nữ thần nhà các cô ăn gắt gao."

Huynh đệ, nói rất đúng.

Lẽ nào con mắt dân chúng đều là sáng như tuyết sao? Ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra? Mục Tiểu Phàm dở khóc dở cười nghĩ.

"Đúng không, tôi đã nói em ấy vĩnh viễn không ngóc đầu lên được." Đào Hân lúc này nói.

"Là chị!" Mục Tiểu Phàm không dám tin hìn về phía nữ nhân mặt đầy ý cười đối diện, cô làm sao người trong đoàn đều biết quan hệ của cô cùng nữ thần, nguyên lai đều là nữ nhân này bịa đặt.

"Đúng vậy, là tôi." Đào Hân không chút do dự gật đầu, sau đó nâng ly lên cùng Hứa Hạ cụng trong không khí, uống một hớp rượu.

"Học tỷ." Mục Tiểu Phàm rất muốn khóc, ngay cả học tỷ cũng không giúp cô, còn cùng nữ nhân kia uống rượu.

Ngay sau đó cô đem lý rượu không còn một mống, lại rót một ly, khí thế hùng hổ nhìn về phía Đào Hân, "Tôi cùng chị uống."

Toàn đoàn phim đều hoan hô, "Uống, uống."

Hứa Hạ nhíu mày nhẹ đến mức không thể nhìn thấy một hồi.

Đào Hân nâng tay, cười như không cười nhìn nữ nhân đang kêu gào với nàng, sau đó ung dung thong thả đứng lên, rót ly rượu, nâng ly nói: "Tới thì tới."

Lần này người trong đoàn phim châm lửa, chia làm hai phe, cổ vũ các nàng cố lên.

"Tiểu Phàm, cố lên cố lên, tôi coi trọng cô."

"Tiểu Phàm tỷ, chị cũng không thể thua, chị thần tượng của em."

"Hân tỷ nữ thần, ngài là khỏe mạnh nhất!"

Hai cô gái, mỗi người uống hai bình rượu trắng, đỏ cả mặt.

"Lại tới!" Mục Tiểu Phàm đã say rồi, đứng cũng không vững, tay vịn bàn tiếp tục ồn ào, dĩ nhiên nói mình vĩnh viễn không lật được, quá đáng trách.

"Đến." Đào Hân so với cô cũng không khá hơn bao nhiêu, ánh mắt có chút mê ly, giơ chén lên cùng cô cạn ly, nội tâm một mực đè nén buồn khổ, bởi vì một phen cụng ly này, khiến cho nàng triệt để phát tiết ra.

Chờ đến cuối cùng sau khi hai người đều say nghiêng ngã, tiệc rượu đóng máy này cũng kết thúc.

Hứa Hạ đỡ Mục Tiểu Phàm tiến vào trong xe, tài xế đưa hai người trở về khách sạn.

Mà Đào Hân, cũng bị người đưa đi khách sạn.

"Em làm sao có khả năng không ngóc đầu lên được, em luôn muốn trở mình." Mục Tiểu Phàm nằm nhoài trên vách tường của thang máy thì thầm.

Hứa Hạ đỡ cánh tay của cô, không cho cô ngã xuống đất.

"Học tỷ..." Mục Tiểu Phàm mở to ánh mắt mê ly nhìn về phía nữ thần, tiếp theo ngây ngốc nở nụ cười, điên cuồng hôn lên mặt nữ thần mấy lần, đần độn nói: "Học tỷ, em yêu chị, em rất yêu chị a."

"Ừm." Hứa Hạ để cánh tay của cô vòng qua cổ mình, đỡ cô đi đến phòng trước cửa phòng, quét thẻ mở cửa.

"Đời em chỉ yêu một mình chị, ai cũng đừng nghĩ cướp chị đi." Mục Tiểu Phàm vẫy tay, trắng trợn huyên náo.

"Được." Hứa Hạ đỡ cô đến trên ghế salon, đắp chăn cho cô, chuẩn bị đi phòng tắm mở nước cho cô, Mục Tiểu Phàm lại một phát bắt được cổ tay nàng, Hứa Hạ sơ sẩy một chút, ngã nhào trên ghế salon, vì sợ ép đến cô, vội vàng chống cánh tay mới không đè ở trên người cô gái.

"Nữ thần..." Mục Tiểu Phàm tay nâng mặt Hứa Hạ, ánh mắt mê ly nhìn nàng, trên mặt lộ ra nụ cười si luyến, "Nữ thần, đời em chỉ cần chị, vì lẽ đó... Chị cũng chỉ có thể muốn một mình em có được hay không?"

Nghe được Mục Tiểu Phàm dùng giọng điệu của fans gọi nàng là nữ thần, Hứa Hạ có chút kinh ngạc, lập tức nhìn thấy nữ nhân muốn khóc vẻ mặt, nàng vội hôm lên mi tâm của cô một hồi, ôn nhu nói: "Được, học tỷ chỉ cần một mình em."

"Ừm." Mục Tiểu Phàm nhất thời ngoan ngoãn gật đầu một cái, bất động làm ổ ở trên ghế salon.

Hứa Hạ nhìn cô không lộn xộn nữa, liền đứng lên phủ kín chăn cho cô, vuốt mặt cô hồi lâu, lúc này mới đi phòng tắm mở nước.

Chờ nàng chuẩn bị nước tốt, quay người lại liền nhìn thấy Mục Tiểu Phàm đứng ở phía sau, sợ đến suýt chút nữa ngồi vào bồn tắm lớn bên trong, trợn mắt lên nhìn đối phương.

"Thúi chết rồi." Mục Tiểu Phàm ghét bỏ cởi quần áo, nhảy vào bồn tắm lớn bên trong, "Em phải tắm thơm ngát."

Hứa Hạ: "..." Đây là say hay là tỉnh?

"Học tỷ, bánh bao đậu đỏ còn sao?" Mục Tiểu Phàm có chút thèm ăn nói.

Hứa Hạ không nói hai lời đứng lên ra khỏi phòng tắm, để lại Mục Tiểu Phàm vì rượu mà điên điên khùng khùng, lần sau nàng còn cho đối phương uống rượu, nàng mang họ cô.

Mục Tiểu Phàm nằm trong bồn tắm, đầu toàn nghĩ tới bánh bao đậu đỏ, cuối cùng ngủ trong bồn tắm, lảm nhảm bánh bao đậu đỏ.

Thấy đối phương nửa giờ vẫn chưa đi ra, Hứa Hạ liền đi vào, khi thấy nữ nhân nghiêng đầu qua vách bồn tắm ngủ, nhất thời thở dài tiến lên, đem nữ nhân trong nước vớt ra, giơ tay lấy khăn tắm bên cạnh đem nữ nhân bao lại, ôm ra ngoài.

Mục Tiểu Phàm ở trong lòng nàng uốn éo, vô thức chu mỏ một cái, nỉ non: " Bánh bao đậu đỏ, khà khà, ăn ngon." Nói chép miệng một cái.

Hứa Hạ: "..."

Ngày thứ hai.

"Ôi ~" Mục Tiểu Phàm ngồi dưới đất, xoa xoa cái mông đau, nhìn vị trí quen thuộc, nhất thời thất vọng đập đầu vào ghế salon.

"Đừng đập phá." Hứa Hạ từ trong phòng đi ra nói.

Mục Tiểu Phàm vô cùng đáng thương nhìn về phía nàng, hít hít mũi nói: "Học tỷ~"

"Đập hỏng salon phải thường tiền." Hứa Hạ xoay người đi vào phòng tắm.

Mục Tiểu Phàm: "..."

Nữ thần không yêu em, em không đáng giá bằng salon... Em vẫn nên đập hỏng salon đi.

- ----------------------

Tác Giả có lời muốn nói: 233333 con mắt thần dân sáng như tuyết, Mục Tiểu Phàm, ngươi liền chịu đi...

Cảm tạ 【 mạc phương bão khẩn ngã 】, 【 nữ bạn nam trang 】 ném 1 cái địa lôi, yêu yêu yêu yêu, cảm tạ các ngươi ~

- ----------------------

- Hàn: Ahuhu ~~~ Dạo này thật siêu cấp lười a~~~ Mai nếu không cúp điện, sẽ cố đăng thêm 1 chương nữa.... Ai có tâm đếm xem thử còn mấy chương nữa, cố nhai cho hết để Hàn quay lại hố của Hàn đây~~~~~

Tối rồi, ngủ ngon a~~~~~~~