Edit: Tiểu Y Y
Trong lòng tức khắc nổi lên cỗ ghê tởm không danh, Bạch Thiến Thiến hung hăng cắn một cái, nghe thấy đối phương kêu lên một tiếng, lúc này mới có thể tránh thoát giam cầm của Giang Ly.
"Cô phát điên cái gì?" Cô dùng sức chà miệng, giống như chỉ cần làm vậy là có thể lau sạch ấn ký của anh ta.
Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô, Giang Ly đang ngốc lăng, lập tức biến đổi sắc mặt, tức giận hét lên: "Không được lau!"
Chính anh cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, chỉ là nhìn thấy cô ghê tởm mình như vậy, thân thể liền tự động làm ra phản ứng không thông qua đại não, tiến lên túm chặt lấy cánh tay cô, hung tợn trừng mắt, giống như cô vừa gây ra một tội ác tày trời.
Bạch Thiến Thiến không quen anh ta như vậy, vội vàng lui lại: "Đừng chạm vào tôi, có thấy ghê tởm không hả?"
Giang Ly tức tới cười, đôi mắt phượng gắt gao nhìn chằm chằm cô, ánh mắt âm trầm ác độc: "Chê tôi ghê tởm? Cô nằm dưới thân bao nhiêu người đàn ông, bị bao nhiêu kẻ thao như vậy, còn dám mở miệng nói bản thân sạch sẽ?"
Bạch Thiến Thiến hung hăng chùi miệng, nhìn đối phương bị chọc tức tới đỏ mắt, cười lạnh: "Anh cho rằng tôi muốn như vậy? Nếu có quyền lên tiếng, tôi đã sớm rời khỏi cái địa phương u ám này! Còn ở lại chỗ này chịu tên gay đáng ghét như anh khinh dễ? Giang Ly, anh thượng nhiều đàn ông như vậy, làm gậy thọc cứt lâu như vậy, sao không tiếp tục thích đàn ông đi? Tới khinh dễ tôi làm gì? Tôi là phụ nữ bình thường, tôi không thích gay, cũng không muốn bị gay cường bạo, cho nên, về sau anh đi đường dương quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, về sau làm phiền đại gia ngài không cần dây dưa tôi nữa được chứ? Tôi nghĩ anh cũng không muốn tôi đem những việc này nói cho Tiếu Lệ, không phải sao?"
Giang Ly bị cô kϊƈɦ thích càng thêm nan kham, ý muốn giết người trong mắt phảng phất như biến thành thực chất, nụ cười khóe miệng càng tà khí, "Nếu cô chán ghét tôi như vậy, nếu như tôi không làm cái gì, chẳng phải là thực xin lỗi với chờ mong của cô?"
Nói xong, đột nhiên đẩy cô ngã xuống đất, cả người áp lên lưng cô.
Bạch Thiến Thiến thấy Giang Ly bắt đầu cởi quần, tức khắc khủng hoảng, đem hết sức bình sinh, mọi chiêu thức Tae Kwon Do sử dụng trêи người anh ta.
"Cô càng phản kháng, tôi càng vui vẻ." Cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch, Giang Ly dễ như trở bàn tay chế phục cô, công phu mèo ba chân đó của cô, đối phó với người khác có lẽ có thể phản kháng một thời gian, nhưng đối với anh mà nói, quả thực như đứa nhỏ học đòi.
Anh dùng đầu gối mạnh mẽ tách hai chân cô ra, tay dùng sức xé rách quần cô, thuận tiện đem côn thịt đã sớm cứng rắn, để trước cúc hoa.
Mắt thấy côn thịt đã sớm trướng đỏ sắp được chọc vào cúc huyệt chặt hẹp, hồng hào kia, đột nhiên có người từ phía sau, lấy đồ vật đập vào gáy Giang Ly.
Phịch một tiếng, trêи mặt đất rải đầy mảnh vụn.
Giang Ly đột nhiên ngã xuống khiến Bạch Thiến Thiến kinh ngạc một lúc, vội vàng lách ra từ dưới thân Giang Ly, cô ngay lập tức nhìn người đàn ông đứng phía sau, kinh ngạc: "Là anh?"
Nghĩ đến bản thân vừa mới thiếu chút nữa dưới mí mắt đối phương bị Giang Ly cường bạo, Bạch Thiến Thiến chỉ cảm thấy thập phần khó coi, vội cúi đầu kéo quần, sửa sang lại quần áo của mình.
Lúc này mới cảm kϊƈɦ nhìn ân nhân đã cứu cô.
——.——-
Thấy mọi người kêu tăng thêm 100 sao khó quá, vậy nên mình quyết định tăng 50 sao thôi nhé. Chương tiếp theo là 450. Cố lên, nếu mọi người cảm thấy truyện hay sao ko đi lôi kéo các đồng ɖâʍ khác cùng vote nhỉ?
PS cảm ơn bạn
Khuôn mặt như tác phẩm điêu khắc tinh xảo nhất, lông mày anh khi, cái mũi cao thẳng cùng đôi môi sắc hoa anh đào, cho dù vừa mới đập Giang Ly đến hôn mê, giờ phút này khóe miệng anh vẫn mang theo tươi cười, giống như đang trấn an cảm xúc của cô.
Người này không phải người đàn ông đầy khí chất từng đụng ở cửa phòng y tế sao?
Sao anh lại ở chỗ này?
Chuyện vừa mới phát sinh, anh đều thấy được……
Không biết vì sao, Bạch Thiến Thiến chỉ cảm thấy dị thường nan kham.
"Một lúc nữa có khả năng anh ta sẽ tỉnh lại, chúng ta đi nơi khác nói chuyện." Thanh âm nam tính trầm thấp hòa hoãn, mang theo ma lực làm cô không tự chủ mà buông cảnh giác.
Bạch Thiến Thiến nhìn mắt Giang Ly ngất xỉu trêи mặt đất, gật gật đầu, theo anh rời khỏi nhà ăn.
Hai người đi tới sân thể ɖu͙ƈ, nơi này rất an tĩnh, bọn họ tìm một nơi ẩn nấp để dừng lại.
Dọc đường Bạch Thiến Thiến đều quan sát anh, lúc này mới chần chờ mở miệng: "Anh…… Nhìn rất quen mắt."
Anh nhìn về phía cô nhẹ nhàng cười cười: "Đã gặp ở phòng y tế."
Bạch Thiến Thiến lắc đầu, không phải cô muốn nói lần đó, mà là gương mặt trước mắt này hình như đã từng gặp qua ở chỗ nào đó.
Trong giây lát, trong đầu cô hiện lên tư liệu trong phòng hồ sơ, thân thể tức khắc cứng lại, không tự giác kéo ra một chút khoảng cách: "Anh…… Là Kiều Vũ khu 4?"
Không phải dò hỏi, mà là khẳng định.
Đáy mắt anh xẹt qua ý cười nhàn nhạt: "Đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn em."
Bạch Thiến Thiến nhìn chằm chằm anh một hồi, mới nga một tiếng: "Tôi đã nhìn thấy ảnh chụp của anh ở phòng hồ sơ, chỉ là ảnh chụp cùng bản thân anh không giống nhau."
Nghe nói người này từng hành hạ một người phụ nữ đến chết, là một phạm nhân tàn nhẫn biến thái đến cực điểm, cũng chính là hào trường khu 4.
Nghĩ vậy, cô lại yên lặng mà cách xa anh một chút.
Nhìn cô phòng bị anh như vậy, Kiều Vũ rốt cuộc nhịn không được mà cười nhẹ ra tiếng: "Bạch tiểu thư, cô không cần sợ tôi, tôi cũng không phải phạm nhân biến thái giết người."
Bạch Thiến Thiến hồ nghi nhìn chằm chằm anh, ánh mắt kia hiển nhiên là không tin tưởng, không phải phạm nhân giết người sao lại tới nơi này? Cho cô là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa sao.
Phải biết rằng, bên trong cái Hắc Ngục này, thậm chí có thể làm trấn chỉnh khu 4 đến ngoan ngoãn như thế, cũng không phải hạng người đơn giản hời hợt.
Kiều Vũ cũng không tính toán nói quá rõ ràng với cô, chỉ xoay người lấy khăn tay đưa cho cô: "Bạch tiểu thư, trước tiên cô nên lau sạch dấu vết trêи mặt, về sau cô vẫn nên tận lực tránh cùng Giang Ly đơn độc ở chung, người kia, rất nguy hiểm."
Anh nhìn Bạch Thiến Thiến nhận khăn lại nói cảm tạ, nhưng cũng không sử dụng cái khăn tay này, rõ ràng là vẫn phòng bị anh, Kiều Vũ cũng không giận, vẫn như cũ mỉm cười thân sĩ.
"Hôm nay, vừa lúc tôi đi ngang qua mới có thể cứu cô, về sau phải nhờ vào Bạch tiểu thư tự mình bảo hộ bảo thân." Nói xong, cũng không đợi cô nói gì, liền xoay người rời đi.
Hiển nhiên không tính toán tiếp xúc nhiều với cô.
Bạch Thiến Thiến tìm tòi nghiên cứu nhìn bóng dáng anh hơn nửa ngày, thẳng đến khi đối phương biến mất không thấy, mới sâu kín thở dài một hơi, lẩm bẩm tự nói: "Tư liệu nói anh ta là tên biến thái, nhưng biểu hiện trêи thực tế, lại là người thoạt nhìn bình thường nhất trong toàn bộ hắc ngục."
Liên tưởng đến tình cảnh khu 4 lúc trước, trong khu 4, các phạm nhân đều theo khuôn phép cũ, so với các khu vực khác hoàn toàn bất đồng, cô nhịn không được hoài nghi tính chân thật của tư liệu trong phòng hồ sơ.
Trong lúc cô trầm tư, không phát hiện, có một bóng đen vẫn luôn ở cách đó không xa nhìn cô, thẳng đến khi cô rời khỏi sân thể ɖu͙ƈ, mới chậm rãi đi ra từ góc tối.
"Cậu không tính toán nói cho cô ấy chân tướng sao?" Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Kiều Vũ vừa rời đi đã quay lại.
Kiều Vũ nhìn người nào đó bên cạnh, thấy mặt đối phương vẫn không có biểu tình, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm thân ảnh Bạch Thiến Thiến rời đi phát ngốc.
Kiều Vũ thở dài: "Nếu hôm nay tôi không đi cứu cô ấy, cô ấy sẽ bị Giang Ly cường bạo, cậu thật sự có thể nhẫn sao? Không sợ ngày sau cô ấy biết chân tướng sẽ oán hận cậu?"
Hắc ảnh vẫn không nói lời nào, lẳng lặng đứng thẳng, yên lặng như một pho tượng, đến biểu tình trêи mặt cũng thiếu đến đáng thương.
Thấy đối phương có ý muốn diễn vai người câm đến cùng, Kiều Vũ cúi đầu đỡ trán: "Thôi thôi, cho dù không có cậu, tôi cũng sẽ đi cứu cô ấy, nếu muốn nói rõ ra, tôi mới là người quen biết cô ấy sớm nhất a, chỉ là……"
Nói đến đây, ý cười nơi khóe miệng Kiều Vũ phai nhạt dần đi, đáy mắt hiện lên thần sắc cô đơn: "Tiểu Thiến Thiến, cô ấy…… Cô ấy lại không nhớ rõ tôi……"