Edit: Tiểu Y Y
Mọi người đều biết, Bạch Thiến Thiến bây giờ là nô ɭệ tình ɖu͙ƈ của Tiếu Lệ, chẳng những không phân biệt ngày đêm phục vụ trêи giường cho anh ta, mà còn tự động thủ làm mỹ vị ngon miệng mua vui cho anh ta.
Từ lúc ăn qua đồ cô làm, Tiếu Lệ quả thực càng vừa lòng với cô.
So với đồ ăn thông thường trong nhà ăn của ngục giam, thì tay nghề của Bạch Thiến Thiến quả thực làm anh kinh hỉ.
Vì thế, dưới sự ngầm cho phép của Tiếu Lệ, một ngày ba bữa cơm của anh ta đều do cô bao.
Đau đớn nhất phải kể đến đám phạm nhân khu 2, bọn họ vừa đố kỵ Tiếu Lệ, lại vừa sợ anh, mỗi ngày chỉ có thể dùng đôi mắt cơ khát nhìn chằm chằm mỹ nhân tuyệt sắc bên người Tiếu Lệ.
Đúng vậy, Bạch Thiến Thiến đã sớm ném chức vụ quản giáo sang một bên, chuyên môn đi theo hầu hạ bên người Tiếu Lệ.
Hiện tại, mỗi ngày của Tiếu Lệ có thể nói là xuân phong đắc ý.
Giữa trưa, Bạch Thiến Thiến ở bên trong nhà ăn làm cho Tiếu Lệ vài món mỹ thực, có Tiếu Lệ làm hậu trường, đám người trong nhà bếp nào dám ý kiến, mọi chuyện quả thực cực kỳ thuận lợi.
Đúng là không làm thì không biết, thì ra mặt mũi Tiếu Lệ lại lớn như vậy, cho dù là Trưởng giám ngục cũng không dám ngăn cản hành vi của cô, chẳng lẽ, một tù nhân như Tiếu Lệ lại có quyền lực lớn như vậy sao?
Nếu đúng như vậy, vì sao anh ta còn bị nhốt ở Hắc Ngục?
Nhưng cái này không nằm trong phạm vi suy xét của cô, cô chỉ cần lo làm ra mỹ thực có thể khiến Tiếu Lệ ăn đến nghiện là được rồi.
Đắp nắp lên tầng hộp cuối cùng, cô mang theo hộp đồ ăn, tính toán đi tới khu 2, mới đặt chân đến cửa sau nhà ăn, lại đụng phải người đàn ông cô không muốn nhìn thấy nhất.
"Cô với tôi thật đúng là có duyên phận, năm lần bảy lượt đụng mặt." Khóe miệng Giang Ly theo thói quen lại cong lên độ cong trào phúng, đôi phượng nhãn lạnh như băng đảo qua toàn thân cô, tấm tắc hai tiếng, "Phụ nữ chính là tiện, lên giường với ai là có thể đem người đó hầu hạ như tổ tông, người phụ nữ như cô cũng có không ít thủ đoạn nhỉ?"
Ánh mắt lại quét quét, Giang Ly chán ghét nhìn chung quanh, đám phạm nhân đang vây quanh xem náo nhiệt liền không hẹn mà cùng tản ra.
Trước mặt lão đại này, không ai dám khiêu khích.
Bạch Thiến Thiến căn bản không nghĩ để ý tới anh ta, nhưng người này cũng không tính toán dễ dàng buông tha cô, tiến lên vài bước, giơ tay đánh rớt hộp đồ ăn trong tay cô.
Sắc mặt Bạch Thiến Thiến lạnh lùng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
"Tức giân? Thật tốt ~~" Giang Ly đánh giá người phụ nữ đang phẫn nộ trước mắt, chế phục rộng thùng thình, mặc trêи người cô, vẫn vô pháp che đậy dáng người phập phồng quyến rũ, tóc đen da trắng, khuôn mặt nhỏ tinh xảo kiều mỹ cau lại, không thấy ý cười, ngay cả cặp mắt lưu li kia, cũng nhiễm lửa giận.
Anh nghiền ngẫm sờ sờ cằm, có vẻ rất thích bộ dáng cô không thoải mái, giống như chỉ cần cô không thoải mái thì anh liền cảm thấy rất thống kɧօáϊ.
Bạch Thiến Thiến hít sâu vài hơi, mới miễn cưỡng áp xuống xúc động muốn động thủ với người đàn ông này, cô hơi mỉm cười: "Giang đại hào trường, nếu như anh cứ dây dưa với tôi như vậy, tôi sẽ cho rằng anh thích tôi đấy."
Giang Ly cười nhạo một tiếng, nghiêng mắt nhìn cô, như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, "Da mặt cô thật đúng là càng ngày càng dày."
Bạch Thiến Thiến nghiêng người về phía trước, cố ý dí sát thân thể vào anh, nhìn chằm chằm gương mặt yêu nghiệt của người đàn ông trước mắt: "Đúng không? Vậy vì sao anh luôn xuất hiện trước mặt tôi để xoát cảm giác tôn tại vậy? Đừng nói anh không có hứng thú với tôi, không có hứng thú còn thường lắc lư trước mắt làm gì? Tôi không tin."
Hơi thở nữ tính ập vào mặt, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, Giang Ly có chút mất tự nhiên tránh đi, ngoài miệng vẫn cứng rắn: "Tôi đến để xem cô sống không tốt đến mức nào, thưởng thức trạng thái bi thảm của cô một chút."
Bạch Thiến Thiến nhìn kỹ anh ta trong chốc lát, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười lạnh: "Anh tốt nhất đừng thích tôi."
Bằng không……
Cô sẽ làm cái tên gay chết tiệt này biết cái gì gọi là đau thấu tâm.
Giang Ly bị ngữ khí của Bạch Thiến Thiến chọc giận, ánh mắt đột nhiên trở nên âm trầm, ngữ khí cũng mang theo hàn ý khiến người sợ hãi: "Cô gái, có vẻ như lá gan của cô càng ngày càng lớn nhỉ? Còn dám uy hϊế͙p͙ tôi? Cô có tin hiện tại tôi có thể giết chết cô?"
Anh nắm cằm cô, cưỡng bách cô ngẩng lên, nhìn thấy trêи mặt cô lộ ra thần sắc đau đớn, trong lòng tự nhiên có chút sảng kɧօáϊ, một cái tay khác lại giống như tình nhân vuốt ve gương mặt cô, ngữ khí ác độc: "Tuy rằng tôi rất chán ghét phụ nữ như cô, nhưng phải trách cái túi da này của cô sinh ra không tồi, dùng để tiết ɖu͙ƈ là tốt nhất, trước kia tôi đã nói với cô, tôi rất thích tra tấn thân thể cô, khiến cô phát điên."
Bạch Thiến Thiến muốn tránh đi, nhưng rõ ràng bàn tay to kia đang dùng sức nhéo cằm cô, không thoát nổi.
Lực tay Giang Ly rất lớn, cằm Bạch Thiến Thiến bị đau đến hút khí, cố tránh vài cái, phát hiện người đàn ông này không chỉ khống chế lực đạo rất ổn, mà còn vô cùng tàn nhẫn, cân nhắc mấy phen, cô căn bản không phải đối thủ của người đàn ông này, liền không uổng phí sức lực nữa.
Cô nhíu mày, lạnh giọng chất vấn: "Anh không sợ Tiếu Lệ trả thù?"
Giang Ly cười nhạo: "Tiếu Lệ? Anh sẽ vì một món đồ chơi mà trở mặt với tôi sao?"
"Anh có thể thử xem." Bạch Thiến Thiến bất động, không phản ứng với lời nhục nhã của anh ta. Tiếu Lệ có thể vì cô mà động thủ với người khác hay không, Giang Ly chắc chắn biết có khả năng này.
Quả nhiên, sắc mặt Giang Ly lại thay đổi, tay nhéo cằm cô không những không buông, thậm chí còn đem mặt mình ghé sát lại, ánh mắt như rắn độc gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của người phụ nữ kia: "Cô đang chắc chắn tôi không dám làm gì cô đúng không?"
Bạch Thiến Thiến không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Ánh mắt cô bình đạm như nước, khiến Giang Ly tà hỏa trong lòng càng thêm bùng nổ, đặc biệt là thần sắc trong mắt cô, giống như đang cười nhạo anh.
Dưới ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của Bạch Thiến Thiến, Giang Ly đột nhiên cúi đầu, hung hăng cắn cánh môi cô.
"Ngô……" Không sai, không phải hôn môi, mà là cường ngạnh cắn xé miệng cô!
Đau đến mức sắc mặt cô trắng bệch, tay chân liều mạng giãy giụa lên, tên biến thái! Bệnh tâm thần! Đồ chó điên!
Giang Ly dùng tay dài gắt gao giam cầm cô trong lòng ngực, chân dài kẹp lấy nửa người dưới của cô, ỷ vào ưu thế chiều cao, không cho cô một chút cơ hội giãy giụa, miệng càng không chút khách khí gặm cắn cái miệng nhỏ của Bạch Thiến Thiến.
Nhìn thấy sắc mặt cô rốt cuộc cũng thay đổi, trong lòng Giang Ly miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.
Ngay sau đó.
Anh kinh ngạc phát hiện, miệng người phụ nữ này cư nhiên vô cùng mềm mại, mang theo hương vị nhàn nhạt thuộc về riêng cô, ngoài ý muốn làm người mê muội.
Lại một chút cũng không khiến anh cảm thấy mâu thuẫn hay chán ghét.
Cắn cắn, môi anh bắt đầu chậm rãi ɭϊếʍ ᘻút̼, đôi môi cô mềm mại non nớt, giống như sữa đậu nành, một khi dính vào, liền luyến tiếc buông ra, hận không thể ăn hết tất cả vào bụng.
Giang Ly vừa ɭϊếʍ vừa hút miệng Bạch Thiến Thiến, ma sát lâu đến mức đôi môi cô bắt đầu kháng nghị , nhưng tay chân cô đều bị người đàn ông này cố định rồi, cô chỉ có thể phát ra âm thanh ngô ngô phản kháng.
Nhưng thanh âm này lại càng giống tiếng mèo con rêи rỉ, nghe vào trong tai Giang Ly lại thành một loại dụ dỗ.
Tiếp theo, Giang Ly bắt đầu không thỏa mãn với việc chỉ ɭϊếʍ ᘻút̼ bên ngoài, lại dùng đầu lưỡi ép mở hàm răng cô, thâm nhập vào, đem đầu lưỡi ướt nóng của mình duỗi qua, thuần thục tìm được lưỡi cô, hung hăng dây dưa không bỏ.
Oanh……
Sắc mặt Bạch Thiến Thiến từ hồng rực biến thành trắng bệch, cả người cứng đờ, lập tức ngây ngốc.
Cô cô cô…… Bị tên gay chết tiệt này hôn lưỡi?!
Edit: Tiểu Y Y
Mọi người đều biết, Bạch Thiến Thiến bây giờ là nô ɭệ tình ɖu͙ƈ của Tiếu Lệ, chẳng những không phân biệt ngày đêm phục vụ trêи giường cho anh ta, mà còn tự động thủ làm mỹ vị ngon miệng mua vui cho anh ta.
Từ lúc ăn qua đồ cô làm, Tiếu Lệ quả thực càng vừa lòng với cô.
So với đồ ăn thông thường trong nhà ăn của ngục giam, thì tay nghề của Bạch Thiến Thiến quả thực làm anh kinh hỉ.
Vì thế, dưới sự ngầm cho phép của Tiếu Lệ, một ngày ba bữa cơm của anh ta đều do cô bao.
Đau đớn nhất phải kể đến đám phạm nhân khu 2, bọn họ vừa đố kỵ Tiếu Lệ, lại vừa sợ anh, mỗi ngày chỉ có thể dùng đôi mắt cơ khát nhìn chằm chằm mỹ nhân tuyệt sắc bên người Tiếu Lệ.
Đúng vậy, Bạch Thiến Thiến đã sớm ném chức vụ quản giáo sang một bên, chuyên môn đi theo hầu hạ bên người Tiếu Lệ.
Hiện tại, mỗi ngày của Tiếu Lệ có thể nói là xuân phong đắc ý.
Giữa trưa, Bạch Thiến Thiến ở bên trong nhà ăn làm cho Tiếu Lệ vài món mỹ thực, có Tiếu Lệ làm hậu trường, đám người trong nhà bếp nào dám ý kiến, mọi chuyện quả thực cực kỳ thuận lợi.
Đúng là không làm thì không biết, thì ra mặt mũi Tiếu Lệ lại lớn như vậy, cho dù là Trưởng giám ngục cũng không dám ngăn cản hành vi của cô, chẳng lẽ, một tù nhân như Tiếu Lệ lại có quyền lực lớn như vậy sao?
Nếu đúng như vậy, vì sao anh ta còn bị nhốt ở Hắc Ngục?
Nhưng cái này không nằm trong phạm vi suy xét của cô, cô chỉ cần lo làm ra mỹ thực có thể khiến Tiếu Lệ ăn đến nghiện là được rồi.
Đắp nắp lên tầng hộp cuối cùng, cô mang theo hộp đồ ăn, tính toán đi tới khu 2, mới đặt chân đến cửa sau nhà ăn, lại đụng phải người đàn ông cô không muốn nhìn thấy nhất.
"Cô với tôi thật đúng là có duyên phận, năm lần bảy lượt đụng mặt." Khóe miệng Giang Ly theo thói quen lại cong lên độ cong trào phúng, đôi phượng nhãn lạnh như băng đảo qua toàn thân cô, tấm tắc hai tiếng, "Phụ nữ chính là tiện, lên giường với ai là có thể đem người đó hầu hạ như tổ tông, người phụ nữ như cô cũng có không ít thủ đoạn nhỉ?"
Ánh mắt lại quét quét, Giang Ly chán ghét nhìn chung quanh, đám phạm nhân đang vây quanh xem náo nhiệt liền không hẹn mà cùng tản ra.
Trước mặt lão đại này, không ai dám khiêu khích.
Bạch Thiến Thiến căn bản không nghĩ để ý tới anh ta, nhưng người này cũng không tính toán dễ dàng buông tha cô, tiến lên vài bước, giơ tay đánh rớt hộp đồ ăn trong tay cô.
Sắc mặt Bạch Thiến Thiến lạnh lùng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
"Tức giân? Thật tốt ~~" Giang Ly đánh giá người phụ nữ đang phẫn nộ trước mắt, chế phục rộng thùng thình, mặc trêи người cô, vẫn vô pháp che đậy dáng người phập phồng quyến rũ, tóc đen da trắng, khuôn mặt nhỏ tinh xảo kiều mỹ cau lại, không thấy ý cười, ngay cả cặp mắt lưu li kia, cũng nhiễm lửa giận.
Anh nghiền ngẫm sờ sờ cằm, có vẻ rất thích bộ dáng cô không thoải mái, giống như chỉ cần cô không thoải mái thì anh liền cảm thấy rất thống kɧօáϊ.
Bạch Thiến Thiến hít sâu vài hơi, mới miễn cưỡng áp xuống xúc động muốn động thủ với người đàn ông này, cô hơi mỉm cười: "Giang đại hào trường, nếu như anh cứ dây dưa với tôi như vậy, tôi sẽ cho rằng anh thích tôi đấy."
Giang Ly cười nhạo một tiếng, nghiêng mắt nhìn cô, như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, "Da mặt cô thật đúng là càng ngày càng dày."
Bạch Thiến Thiến nghiêng người về phía trước, cố ý dí sát thân thể vào anh, nhìn chằm chằm gương mặt yêu nghiệt của người đàn ông trước mắt: "Đúng không? Vậy vì sao anh luôn xuất hiện trước mặt tôi để xoát cảm giác tôn tại vậy? Đừng nói anh không có hứng thú với tôi, không có hứng thú còn thường lắc lư trước mắt làm gì? Tôi không tin."
Hơi thở nữ tính ập vào mặt, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, Giang Ly có chút mất tự nhiên tránh đi, ngoài miệng vẫn cứng rắn: "Tôi đến để xem cô sống không tốt đến mức nào, thưởng thức trạng thái bi thảm của cô một chút."
Bạch Thiến Thiến nhìn kỹ anh ta trong chốc lát, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười lạnh: "Anh tốt nhất đừng thích tôi."
Bằng không……
Cô sẽ làm cái tên gay chết tiệt này biết cái gì gọi là đau thấu tâm.
Giang Ly bị ngữ khí của Bạch Thiến Thiến chọc giận, ánh mắt đột nhiên trở nên âm trầm, ngữ khí cũng mang theo hàn ý khiến người sợ hãi: "Cô gái, có vẻ như lá gan của cô càng ngày càng lớn nhỉ? Còn dám uy hϊế͙p͙ tôi? Cô có tin hiện tại tôi có thể giết chết cô?"
Anh nắm cằm cô, cưỡng bách cô ngẩng lên, nhìn thấy trêи mặt cô lộ ra thần sắc đau đớn, trong lòng tự nhiên có chút sảng kɧօáϊ, một cái tay khác lại giống như tình nhân vuốt ve gương mặt cô, ngữ khí ác độc: "Tuy rằng tôi rất chán ghét phụ nữ như cô, nhưng phải trách cái túi da này của cô sinh ra không tồi, dùng để tiết ɖu͙ƈ là tốt nhất, trước kia tôi đã nói với cô, tôi rất thích tra tấn thân thể cô, khiến cô phát điên."
Bạch Thiến Thiến muốn tránh đi, nhưng rõ ràng bàn tay to kia đang dùng sức nhéo cằm cô, không thoát nổi.
Lực tay Giang Ly rất lớn, cằm Bạch Thiến Thiến bị đau đến hút khí, cố tránh vài cái, phát hiện người đàn ông này không chỉ khống chế lực đạo rất ổn, mà còn vô cùng tàn nhẫn, cân nhắc mấy phen, cô căn bản không phải đối thủ của người đàn ông này, liền không uổng phí sức lực nữa.
Cô nhíu mày, lạnh giọng chất vấn: "Anh không sợ Tiếu Lệ trả thù?"
Giang Ly cười nhạo: "Tiếu Lệ? Anh sẽ vì một món đồ chơi mà trở mặt với tôi sao?"
"Anh có thể thử xem." Bạch Thiến Thiến bất động, không phản ứng với lời nhục nhã của anh ta. Tiếu Lệ có thể vì cô mà động thủ với người khác hay không, Giang Ly chắc chắn biết có khả năng này.
Quả nhiên, sắc mặt Giang Ly lại thay đổi, tay nhéo cằm cô không những không buông, thậm chí còn đem mặt mình ghé sát lại, ánh mắt như rắn độc gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của người phụ nữ kia: "Cô đang chắc chắn tôi không dám làm gì cô đúng không?"
Bạch Thiến Thiến không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Ánh mắt cô bình đạm như nước, khiến Giang Ly tà hỏa trong lòng càng thêm bùng nổ, đặc biệt là thần sắc trong mắt cô, giống như đang cười nhạo anh.
Dưới ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của Bạch Thiến Thiến, Giang Ly đột nhiên cúi đầu, hung hăng cắn cánh môi cô.
"Ngô……" Không sai, không phải hôn môi, mà là cường ngạnh cắn xé miệng cô!
Đau đến mức sắc mặt cô trắng bệch, tay chân liều mạng giãy giụa lên, tên biến thái! Bệnh tâm thần! Đồ chó điên!
Giang Ly dùng tay dài gắt gao giam cầm cô trong lòng ngực, chân dài kẹp lấy nửa người dưới của cô, ỷ vào ưu thế chiều cao, không cho cô một chút cơ hội giãy giụa, miệng càng không chút khách khí gặm cắn cái miệng nhỏ của Bạch Thiến Thiến.
Nhìn thấy sắc mặt cô rốt cuộc cũng thay đổi, trong lòng Giang Ly miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.
Ngay sau đó.
Anh kinh ngạc phát hiện, miệng người phụ nữ này cư nhiên vô cùng mềm mại, mang theo hương vị nhàn nhạt thuộc về riêng cô, ngoài ý muốn làm người mê muội.
Lại một chút cũng không khiến anh cảm thấy mâu thuẫn hay chán ghét.
Cắn cắn, môi anh bắt đầu chậm rãi ɭϊếʍ ᘻút̼, đôi môi cô mềm mại non nớt, giống như sữa đậu nành, một khi dính vào, liền luyến tiếc buông ra, hận không thể ăn hết tất cả vào bụng.
Giang Ly vừa ɭϊếʍ vừa hút miệng Bạch Thiến Thiến, ma sát lâu đến mức đôi môi cô bắt đầu kháng nghị , nhưng tay chân cô đều bị người đàn ông này cố định rồi, cô chỉ có thể phát ra âm thanh ngô ngô phản kháng.
Nhưng thanh âm này lại càng giống tiếng mèo con rêи rỉ, nghe vào trong tai Giang Ly lại thành một loại dụ dỗ.
Tiếp theo, Giang Ly bắt đầu không thỏa mãn với việc chỉ ɭϊếʍ ᘻút̼ bên ngoài, lại dùng đầu lưỡi ép mở hàm răng cô, thâm nhập vào, đem đầu lưỡi ướt nóng của mình duỗi qua, thuần thục tìm được lưỡi cô, hung hăng dây dưa không bỏ.
Oanh……
Sắc mặt Bạch Thiến Thiến từ hồng rực biến thành trắng bệch, cả người cứng đờ, lập tức ngây ngốc.
Cô cô cô…… Bị tên gay chết tiệt này hôn lưỡi?!