Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên

Chương 6




Một bàn người Dương Lam Nhi thổn thức thu lại chú ý, Mộ Đình Đình than một tiếng: “Tên kia là Diệp Lâm, năm ba hệ Kỹ thuật, trong nhà bán xe hơi làm ăn, không phải có tiền bình thường. Bất quá, tên này đổi bạn gái như thay quần áo, mỹ nữ này giống như là tân sinh, chỉ sợ cũng chơi không được bao lâu.”

“Chậc chậc, loại sự tình cẩu huyết này ngày ngày có, hôm nay đặc biệt nhiều, buổi trưa ở căn tin trường học, mình cũng vừa mới chứng kiến thôi!” Hạ U ở một bên thở dài nói.

“Sự tình buổi trưa, mình cũng trông thấy, bất quá, Diệp Lâm giống như đã luyện võ qua, lúc đánh người cực ác.”

“Nghe nói, Diệp Lâm là người của Hội quán Taekwondo, thực lực không tệ.”

“...”

Trầm mặc nghe mọi người nghị luận, Dương Lam Nhi không chen vào nói, những thứ bát quái kia nàng cũng không rõ ràng lắm.

Bất quá, Lục Hữu Nghĩa chính là bạn tốt cùng phòng của nam chủ Mộc Phong, sau khi có được bàn tay vàng luyện võ, chuyện thứ nhất Mộc Phong làm chính là giúp Lục Hữu Nghĩa lấy lại danh dự, chỉ sợ nguyên nhân là bởi vì chuyện hôm nay, trực tiếp chọc Hội quán Taekwondo không nói, còn đưa tới rất nhiều cao thủ.

Mà Diệp Lâm thật đúng luyện Taekwondo, bất quá giá trị võ lực của gã cũng bằng với một võ giả trung kỳ, thực lực kỳ thật không tầm thường.

Dương Lam Nhi như có điều suy nghĩ, nàng có thể cảm giác được, nếu chính mình đối mặt với Diệp Lâm, tuyệt đối có thể đem gã miểu sát, theo lý thuyết, nàng ít nhất cũng trên gã hai cấp đi!

Ở trong không gian tu luyện hai năm, còn có Suối tuyền phụ trợ, thực lực nàng bây giờ cao một chút cũng phải, huống chi còn có một bộ công pháp tốt, nếu quá kém cỏi, thì cũng là phế vật quá đi.

Chờ Diệp Lâm đi xa, tự có người đến chiếu cố Lục Hữu Nghĩa, Dương Lam Nhi hoàn toàn không chuẩn bị lội vào vũng nước đục này.

Đợi sau khi Mộc Phong báo thù cho Lục Hữu Nghĩa, Lục Hữu Nghĩa liền là tiểu đệ số một của Mộc Phong, còn từ chỗ của Mộc Phong có được không ít đồ tốt. Chỉ tiếc, đó là bằng hữu của nam chủ, cùng nữ phụ nàng này không có quan hệ gì, đặc biệt là nội dung vở kịch sau đó, Lục Hữu Nghĩa còn chỉ trích nguyên thân, nếu đã yêu Mộc Phong liền không nên trói buộc Mộc Phong các loại vân vân.

Đối với cái này, hiện thời Dương Lam Nhi chỉ khịt mũi coi thường, chẳng lẽ thật muốn cùng nữ nhân khác chia sẻ nam nhân mới được gọi là yêu? Phắn đi, đừng nói hiện tại, chính là cổ đại lại có mấy nữ nhân là cam tâm tình nguyện? Trừ phi không có tình cảm...

Cho nên nói, Dương Lam Nhi đối với cái Lục Hữu Nghĩa này, kỳ thật không có cảm tình gì.

Có lẽ Lục Hữu Nghĩa không phải là người xấu, không phải là cặn bã nam, nhưng vĩnh viễn cùng nàng không nói tới giao tình gì, vì lập trường của mọi người bất đồng.

Dương Lam Nhi tiếp tục lạnh nhạt ăn nồi lẩu, cửa tiệm mới mở này giá cả so sánh thì rẻ hơn, hương vị cũng rất ngon, ở trong con phố này có khả năng cạnh tranh lớn.

Làm chủ nhân mời khách, Nam Việt từ lúc mới bắt đầu liền chạy toán loạn qua mỗi cái bàn, thủ đoạn giao tiếp rất là trơn trượt, cuối cùng, đến phiên bàn của Dương Lam Nhi.

“Dương Lam Nhi, nghe lớp trưởng nói bạn hôm nay sẽ đến, mình rất ngoài ý muốn, cảm ơn bạn đã tới cổ vũ.” Nam Việt bưng chén rượu, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy vui vẻ.

Dương Lam Nhi bưng đồ uống trước mặt lên, thấy nhiều bạn học nữ đều nhìn mình chằm chằm, nàng cảm thấy, cần thiết phải giải thích một cái: “Sao có thể a, gần nhất mình đã xin nghỉ việc, nếu không, cũng không có thời gian tới tham gia, trước kia đều làm mọi người mất hứng, còn thỉnh thông cảm nhiều hơn.”

Quả nhiên, lời này vừa nói ra, trong nháy mắt Dương Lam Nhi cảm giác được các loại ánh mắt mới vừa rồi còn như mang theo kim đâm đến yếu đi rất nhiều, trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm.

Nam Việt ngẩn người, lập tức nghiền ngẫm cười một tiếng, uống rượu, không có nói cái gì nữa.

Lớp trưởng Thu Nhị mới đi qua đây lo lắng nói: “Xin nghỉ việc? Dương Lam Nhi, bạn có muốn xin vay Quỹ trợ giúp học tập không? Học kỳ này đang ở trình báo, từ năm học sau liền bắt đầu.”

“Dương Lam Nhi, bạn nghĩ tìm công việc khác không, cứ mở miệng, bạn cùng lớp cũng có thể hỗ trợ, đi nhà hàng nhỏ rửa chén đĩa cũng có chút tiền?” Mộ Đình Đình cũng tốt bụng nói ra.

Dương Lam Nhi nhìn thoáng qua Mộ Đình Đình, thấy ánh mắt thành thật của nàng ta, nói đều là lời nói thật, nếu là người lòng dạ hẹp hòi, chỉ sợ còn tưởng rằng Mộ Đình Đình đang chế nhạo đâu!

“Mình sẽ, bất quá tạm thời không cần đi vay, mình tìm được một cái sinh ý, đang chuẩn bị tập trung đi làm.” Dương Lam Nhi gật đầu cảm tạ, một chút không biết khó xử: “Nếu như cần, lớp trưởng giữ cho mình một chỗ a!”

“Buôn bán? Ha ha, Dương Lam Nhi thật lợi hại, bọn mình đều còn đang ăn bám đâu, bạn đã tự làm, yên tâm, mình sẽ giữ lại cho bạn.” Thu Nhị nhướn mày, kinh ngạc cam kết.

Vay trợ giúp học tập cuối cùng vẫn là vay, chỉ là ở trong trường học, không có lợi tức, đến thời điểm mượn bao nhiêu vẫn phải trả như cũ bấy nhiêu, người không thiếu tiền đều không quan tâm cái này. Trừ phi là tiền thưởng trợ giúp học tập, còn khiến người ta có chút hướng tới.

Thấy thế, các bạn học ào ào la ầm lên, nếu là cần giúp đỡ thì không nên khách khí.

Cũng có người đối với việc làm ăn mà Dương Lam Nhi đã nói cảm thấy hứng thú, mọi người ở đây vẫn là sinh viên, phần lớn có thể có giấc mơ mãnh liệt về việc tự mình gây dựng sự nghiệp.

Bất quá, dưới tình huống Dương Lam Nhi còn chưa bắt đầu nên không muốn nhiều lời, mọi người cũng không thấy được có cái gì, phần lớn lại không cho là đúng, cho rằng là cái sinh ý nhỏ.

Đảo mắt, không ít người liền bắt đầu thảo luận các loại gây dựng sự nghiệp có tính khả thi, cho dù trong nhà có tài sản, hưng phấn so ra cũng kém tự mình dốc sức làm. Cái thời điểm này, đều là một đám trẻ sơ sinh còn không có bị xã hội mài phẳng góc cạnh.

Dương Lam Nhi thấy mọi người cũng không tiếp tục chú ý tới nàng, ở trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm, hãy nói đi, sinh viên thời nay vẫn là rất đơn thuần, nào có nhiều cực phẩm như vậy, một cái nói chuyện không tốt liền kết thù, kia não bổ cũng thật lợi hại?

Nếu là nguyên chủ tự ti, còn có thể bởi vì cùng bạn học nói chuyện không làm mà cảm giác được nan kham nhục nhã, nàng lại bình bình thản thản, trước mắt thật sự nghèo, cũng không sợ người khác nói, những thứ cái gọi là ánh mắt ‘Khác thường’ kia, nàng căn bản không đến ý tới.

Huống chi, phần lớn bạn học kỳ thật đều mang ý tốt, chỉ là phương thức biểu đạt có hơi chút khiếm khuyết mà thôi, thuần túy là vấn đề không đủ kinh nghiệm xã hội.

“Đừng có khách khí, có cần thì tới tìm mình, làm việc ở trong siêu thị, tiền kiếm được so với bạn đi nhà hàng nhỏ cũng nhiều hơn.” Nam Việt trước khi đi nhỏ giọng nói, thật lòng muốn giúp bạn học này, chỉ là trước kia Dương Lam Nhi không quá hợp với quần thể, còn không hiểu tự tôn, rất kháng cự bạn học hỗ trợ.

“Ân, cảm ơn, mình sẽ không khách khí.” Dương Lam Nhi gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến bản thân chuẩn bị trồng trái cây rau dưa ở trong không gian, nếu có thể, cầm đến siêu thị bán chắc rất bớt việc đi!

Bất quá, đó là về sau, tạm thời, Dương Lam Nhi còn không suy nghĩ nhiều như vậy, kiếm chút đỉnh tiền đủ tiêu xài là được.

Sau khi ngồi xuống, Bạch Hân thấy Dương Lam Nhi không tiếp tục lẩn tránh vấn đề của bản thân như trước, liền mở ra máy hát: “Nhà mình là làm trang phục để bán, có cái giữ độc quyền bán hàng, kỳ thật có thể giới thiệu bạn đi làm hướng dẫn mua sắm, hoặc là người bán hàng cũng được a...”

Dương Lam Nhi vừa ăn, vừa mỉm cười nghe mọi người tự giới thiệu trong nhà mình đang làm cái gì, lại có thể giới thiệu công việc gì cho nàng, trong bóng tối thở dài, nguyên thân là ở cái điểm không hiểu tự tôn này, nên đã bỏ qua rất nhiều cơ hội tốt a!

Thời thế bây giờ, khắp nơi đều nói đến quan hệ, thực không cần thiết cự tuyệt giúp đỡ của bạn học, kỳ thật ở trong mắt nhìn của tất cả mọi người, lẩn tránh chỉ là một loại trò cười giống như đà điểu vậy, thuần túy là lừa mình dối người.