Nữ Phụ Trùng Sinh: Chí Tôn Y Tiên

Chương 5




Sau khi xe ngừng, Dương Lam Nhi liếc mắt nhìn, xác nhận tên bảng hiệu không có sai, cũng nhìn thấy thân ảnh của bạn học, liền xuống xe, lấy ra năm đồng tiền, xoay người liền đi.

“Ai, bạn học, còn tiền thừa.” Phu xe kia vội vàng mở túi tiền.

“Không cần.” Dương Lam Nhi cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói.

Hai khối tiền lên giá, dựa theo khoảng cách thu phí, vừa rồi từ chợ bán thức ăn qua đây, nhiều nhất là ba đồng tiền, giá có thể so với xe taxi năm đồng tiền liền rẻ hơn nhiều.

Nghe vậy, phu xe sững sờ, lập tức tràn ra một nụ cười ngây ngô, nhìn bóng lưng Dương Lam Nhi, ánh mắt mang ý cảm tạ.

Không có đem chuyện này để trong lòng, mặc dù trước mắt nàng còn nghèo, nhưng năm đồng tiền vẫn là đưa nổi, đời trước tiếp khách hàng đi vào nhà hàng xa hoa, một lần tiền boa liền có thể đưa ra hơn ngàn hơn vạn, nàng trải qua nhiều.

“Dương Lam Nhi, bạn đến thật a!” Ký túc xá của Bạch Hân ở cách vách Dương Lam Nhi, cho nên quen biết chút, vừa nhìn thấy Dương Lam Nhi xuất hiện ở cửa, liền vỗ vỗ băng ghế bên cạnh chào hỏi: “Nhanh lên, ngồi ở đây.”

Dương Lam Nhi bị người chào hỏi, còn có chút ngoài ý muốn, theo lời đi qua, hướng về phía nữ sinh ngồi cùng bàn cười nói: “Mình không có đến trễ đi!” Còn kém năm phút mới đến sáu giờ đâu!

Cũng không phải là tất cả bạn học ở đây đều xem thường người nghèo kiết hủ lậu, bọn họ hiện thời còn chưa xuất nhập xã hội, tâm tư đều còn đơn thuần, chỉ cần không có mâu thuẫn, phần lớn vẫn có thể cư xử khéo léo.

Cho nên, đối mặt với sự hữu hảo của Dương Lam Nhi, bạn học nữ ngồi cùng bàn đều đáp lại bằng một nụ cười thiện ý.

“Đã sôi, chờ sôi thêm chút nữa, có thể bỏ các thứ vào, ăn ở bên kia, muốn ăn cái gì chính mình đi lấy a, bọn mình đều cầm đồ mình thích ăn.” Mộ Đình Đình ở đối diện có chút tò mò, nhìn Dương Lam Nhi nhiều thêm vài lần, từ trước đến nay không có tiếp xúc qua, không có nói chuyện nhiều, bây giờ nhìn lại, cái vị không hòa đồng với bạn học này trên thực tế cũng không khó chung đụng a!

Dương Lam Nhi gật nhẹ đầu, liền đứng lên đi đến khu thức ăn, mặc dù nàng không kén ăn, rất nhiều thứ đều ăn được, nhưng nàng nhận hảo ý của Mộ Đình Đình.

Nguyên thân có lẽ còn không hoàn toàn hòa nhập với mấy bạn học này, nhưng Dương Lam Nhi lại không có một điểm chướng ngại nào.

Linh hồn nàng dung hợp cùng linh hồn của nguyên chủ, đánh đồng với hai phần, trí nhớ bản thân liền tăng cường, lại ở trong không gian dùng Trúc Cơ trận Trúc Cơ nhiều lần. Mặc dù không có thành công, nhưng linh thức bị rèn luyện mấy lần, cho dù nàng không có kinh nghiệm so sánh mình rốt cuộc đến cấp độ nào, nhưng khẳng định đã tiến vào Luyện Khí kỳ.

Rất nhiều chuyện nguyên chủ đều không còn nhớ rõ, nàng đều nhớ tới rất tốt, kể cả ký ức trong linh hồn của mình, rất nhiều việc đã quên lãng, lại lần nữa hồi tưởng lên.

Cho nên, bạn học cả lớp, mỗi người nàng đều nhận ra, cũng có thể dò số chỗ ngồi, trong lúc vô hình, nhượng trong đám bạn sinh viên phát ra không ít hảo cảm.

Dựa theo khẩu vị của mình chọn một chút thịt, Dương Lam Nhi nhìn cũng không nhìn thức ăn khác, bưng cái khay về bàn.

“Ồ, Dương Lam Nhi, bạn cũng là động vật ăn thịt a, ha ha, mình rốt cuộc tìm được tổ chức, đầu tiên nói trước, đồ sống cuối cùng mới bỏ, các ngươi thích ăn rau, đều chờ đợi đi!” Bạch Hân nhìn trong khay Dương Lam Nhi không mang theo một cọng rau nào, ngạc nhiên mừng rỡ nói ra.

Những bạn học khác nghe, đều đồng ý cười cười, liên hoan nhiều lần như thế, mọi người hai bên đều có điểm hiểu rõ.

Dương Lam Nhi ăn được rất nhiều, cỗ thân thể này vốn là thiếu hụt dinh dưỡng, đời trước nàng mặc dù cùng đi ăn với khách hàng, đồ ăn cũng cực kỳ tinh xảo, những thực tế không thế nào no bụng.

Thật lâu không có buông miệng để ăn như thế, không cần lo lắng cân đối dinh dưỡng nữa, chỉ dựa vào yêu thích của chính mình, cảm giác rất sảng khoái.

Đang trong lúc mọi người cao hứng, cách vách truyền đến một trận ồn ào náo động, lập tức áp đảo náo nhiệt của mọi người, thật giống như đang đánh nhau, liên tục kéo dài đến ngoài tiệm.

Lập tức, động tác của tất cả mọi người đều dị thường chỉnh tề nghiêng đầu nhìn ra ngoài, trong mắt tất cả đều thiêu đốt ngọn lửa bát quái.

Bên trong con phố vốn đều là bán lẩu, từ đầu tới đuôi, nhà nhà đều là bán lẩu để sống, chỉ có nhãn hiệu cùng hương vị là khác nhau, hơn nữa nhằm vào đám người trong các đại học bên cạnh, làm ăn từ trước đến nay đều nhộn nhịp.

Nhiều người, tự nhiên phân tranh liền nhiều, đánh nhau khắc khẩu là chuyện thường ngày.

Mọi người còn chưa rõ ràng, liền thấy cách vách đột nhiên bay ra một bóng người, một đường đập qua không ít bàn ghế xếp đặt bên ngoài, cuối cùng co rút rên rỉ.

Trong miệng Dương Lam Nhi còn ngậm một cái cánh gà, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bên ngoài, cho dù nàng biết rõ thế giới này kỳ thật có giá trị võ lực, cùng chỗ hòa bình mà nàng sinh sống ban đầu chênh lệch quá xa, nhưng tình huống đánh nhau này ở trong mắt người bình thường, khó tránh cũng quá kịch liệt đi, động tác này đều nhanh đến mức có thể so với đóng phim.

Quả nhiên, rất nhiều bạn học trong tiệm đều hít một hơi, tất cả đều chưa thấy qua tình cảnh cỡ này, người lại là bay ra ngoài? Quay phim sao?

Đem cánh gà thả vào trong chén, Dương Lam Nhi không tự giác thả ra linh thức, khóe miệng dẫn ra một nụ cười nghiền ngẫm.

Nàng biết, trong cái đang thế giới mà người bình thường không biết rõ này, kỳ thật võ giả cũng không tính là ít, chỉ là so với nhân khẩu nền tảng khổng lồ của Hoa Hạ mà nói, số lượng này mới là nhỏ bé không đáng kể.

Trong tiểu thuyết, nam chủ Mộc Phong sau khi có được bàn tay vàng, liền liên tục gặp gỡ cao thủ, sau đó lần lượt bị ẩn nhẫn nghiền ép, liền đổi lấy sự trưởng thành của nam chủ.

Dương Lam Nhi biết rõ, thực lực trong cái thế giới này phân chia từ cấp một đến cấp chín, lại hướng lên liền là Bẩm Sinh. Nàng đã bắt đầu luyện võ, hơn nữa tiến triển không tệ, nhưng nàng còn không có một cơ hội so sánh, bản thân đều đã đến cảnh giới gì.

Vốn nàng còn nghĩ vụng trộm đi nhìn một chút các nhân vật phong vân trong trường học được nhắc tới trong sách, sau đó đối chiếu với thực lực mình liền có chỗ rõ ràng, lại không nghĩ, nàng còn không có hành động, liền gặp phải một người có tay nghề.

Dưới sự bao phủ của linh thức, tất cả hoàn cảnh trong tiệm cách vách đều thấy rõ.

Diệp Lâm cao ngạo nhìn người bên ngoài còn không có dậy nổi, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn cùng khinh bỉ, không chút nào che giấu cười nhạo nói: “Chỉ một cái lưu manh nho nhỏ như ngươi, còn dám cùng Diệp Lâm ta đoạt nữ nhân? Cũng không nhìn lại một chút bộ dáng cùng đức hạnh của mình.”

Một mỹ nữ xinh đẹp ăn mặc gợi cảm ở bên cạnh, chợt lóe vẻ sùng bái nhìn Diệp Lâm, đối với người ở phía ngoài, có không đành lòng, lại có nhiều hơn chán ghét: “Lâm ca, em cùng cái Lục Hữu Nghĩa kia đã chia tay, sớm đã không còn quan hệ, em không biết y lại làm thêm ở trong tiệm này.”

“Hừ hừ, tốt nhất là dạng này.” Diệp Lâm một phen ôm lấy mỹ nữ, không chút khách khí ở trên mông ả bóp một cái, dẫn tới mỹ nữ trận trận kinh hô mới hài lòng nói: “Nhớ kỹ, em hiện tại là nữ nhân của ta, nếu để ta biết rõ em phản bội ta, hừ hừ...”

“Lâm ca lợi hại như thế, em thích còn không kịp, nơi nào sẽ nghĩ đến phản bội?” Mỹ nữ vội vàng biểu lộ rõ cõi lòng.

Diệp Lâm ôm mỹ nữ ra khỏi cửa hàng lẩu, đi ngang qua Lục Hữu Nghĩa còn đang nằm không dậy nổi nhổ một ngụm nước bọt: “Thật sự là mất hứng, chúng ta đi nhà khác, ăn ngon hơn...”

Rất nhiều người đưa mắt nhìn Diệp Lâm lớn lối ôm mỹ nữ kia rời đi, ánh mắt đắc ý kia, vừa thấy là có thể đoán được, trong nhà gã không phải là có tiền thì chính là có thế.