Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 36




Edit: Kieumachnaf

Beta: Hạ Uyển

**********

Tổ chương trình bên này

"Mấy người nói xem, rốt cuộc là do Sở Hân Nhiên cố ý, hay vẫn do Tô Trầm Ngư cố ý?"

Câu này không dễ trả lời a.

Nhưng chỉ nhìn từ màn hình, cú va chạm kia của Sở Hân Nhiên, kỹ xảo biểu diễn cũng không quá quan trọng đâu.

Về phần va chạm của Tô Trầm Ngư, thì không dễ nói cho lắm.

Cô bởi vì sợ hãi nên không cẩn thận mà trượt chân, điều đó cũng có lý, lúc trước cũng không phải chưa từng xuất hiện tình huống như thế, bởi vì sợ đến mềm nhũn cả chân nên dẫn đến màn trượt chân xuất hiện.

. . . . .

Con quỷ đỏ muốn chạy.

"Ngươi đứng lại!" Tô Trầm Ngư quát.

Con quỷ đỏ đó liền đứng im.

Tô Trầm Ngư lôi kéo Sở Hân Nhiên, thân thiết nói: "Hân Nhiên, cô không sao chứ? Cô xem con quỷ kia đứng bất động ở đó, có phải không đáng sợ như thế không."


Trái tim Sở Hân Nhiên đập thình thịch, trừng mắt với con quỷ đỏ, nhất thời không biết nên nói cái gì.

"Ngươi làm cho Hân Nhiên sợ thành như vậy, thì cõng cô ấy lên tầng đi." Nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Tô Trầm Ngư.

Con quỷ đỏ được thiết lập không thể nói chuyện, 'nó' nghe lời đến trước mặt Sở Hân Nhiên, Sở Hân Nhiên làm sao có thể cho 'nó' cõng được, rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình, cô ta lớn tiếng nói: "Tránh ra!"

Nghe được giọng nói mười phần của cô ta, Tô Trầm Ngư vỗ vỗ ngực, đôi mắt to tròn ngấn lệ: "Cô không có việc gì! Thật tốt quá, sắc mặt vừa rồi của cô làm tôi sợ muốn chết, cô không biết khi tôi nhìn thấy quỷ không đầu kia sợ biết bao nhiêu đâu, may mắn là quỷ không đầu chạy đi, kết quả khi quay đầu lại liền nhìn thấy con quỷ đỏ phía sau cô . . . . . Sợ tới mức chân của tôi mềm nhũn đụng vào cô, thực xin lỗi."


Lý trí của Sở Hân Nhiên trở lại, Tô Trầm Ngư nói không biết tại sao mà mình chạy về phía quỷ không đầu, sau đó chủ động nhắc đến cô không cẩn thận đụng phải Sở Hân Nhiên, còn xin lỗi nữa, nếu Sở Hân Nhiên bắt lấy không buông, vậy thì quá là nhỏ nhen.

Cô ta biết rất rõ, Tô Trầm Ngư cố ý.

Nhưng mà giọng điệu này, cô ta lại không thể nuốt xuống.

Suy cho cùng thì tuổi vẫn còn nhỏ, không thể kiểm soát được vẻ mặt hoàn mỹ để đối đáp, sắc mặt của Sở Hân Nhiên trở nên khó coi, khóe miệng giật giật, gần như cứng nhắc mà lắc đầu. Hiện tai cô ta không muốn một mình đứng một chỗ với Tô Trầm Ngư thêm giây nào nữa. bởi vì cô ta lo lắng nhịn không được mà 'xé' ra.

"Chúng ta đi lên tầng đi." Cô ta nói.

Sau đó . . . . . Cô ta thấy Tô Trầm Ngư xoa mặt mình, giống như động tác đó có thể làm cho cô lấy lại dũng khí thêm lần nữa, tiếp đó cô sợ hãi nói với con quỷ đỏ: "Cõng tôi lên tầng đi, chân tôi mềm nhũn không đi được QAQ."


? ? ? Thiếu chút nữa Sở Hân Nhiên không đi được.

Cô ta trừng mắt nhìn người hóa trang thành con quỷ đỏ hết sức chân thật kia, nhất định đi ra đường lớn sẽ dọa cho trẻ con khóc toáng lên, 'nó' im lặng đi đến trước mặt Tô Trầm Ngư, ngồi xổm xuống.

Tô Trầm Ngư vừa lau nước mắt vừa thoải mái nằm lên lưng 'nó'.

Tổ chương trình bên kia sau khi khi sửng sốt một hồi liền cười điên cuồng.

"Tôi đi!"*

(*)Chú thích ở chương 27.

"May mắn là quỷ áo đỏ do nam hóa trang, bằng không sợ là cõng không được."

"Cô ấy làm sao mà bị dọa thành như vậy, còn dám để cho quỷ áo đỏ cõng mình nữa sao?"

"Bước tiếp theo của Tô Trầm Ngư, chúng ta không bao giờ đoán trước được, bởi vì vĩnh viễn không đoán chính xác được."

. . . . . .

Trên lầu, Chu Diệc An vừa từ một phòng bệnh gào thét chạy ra, nhìn thấy một con quỷ áo đỏ cõng một người chậm rãi đi tới, người trên lưng nó chậm rãi nâng bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo lên, vẫy tay về phía hắn, cười lên như đóa hoa nở rộ: "Anh Chu Chu ~"
Quả thật so với quỷ còn dọa người hơn!

Chiếc ghế trong tay Chu Diệc An rơi xuống đất, hắn giơ tay đỡ trán, rồi liếc nhìn vẻ mặt thù hằn của quỷ áo đỏ, cùng với ánh mắt như bị thiêu nóng.

Đại khái là đã gặp qua Tô Trầm Ngư làm nhiều chuyện khiến người ta 'kinh hỷ', nên biểu tình của Chu Diệc An cũng coi như bình tĩnh: "Tiểu Trầm Ngư . . . . Em đây là đang bắt cóc một con quỷ để làm kiệu cho mình ngồi sao? ? ?"

"Thả tôi xuống." Tô Trầm Ngư vỗ bả vai quỷ áo đỏ, thuận lợi đứng xuống mặt đất, "Anh có thể đi rồi."

Quỷ áo đỏ nhanh chóng biến mất trong bóng tối.

"Không còn cách nào khác, hắn quá dọa người, làm em sợ đến mức chân mềm nhũn, nên đành phải để cho hắn cõng em đi lên." Tô Trầm Ngư căm giận lên án, "Hắn còn làm cho Sở Hân Nhiên sợ đến mức run rẩy!"
Chu Diệc An vui vẻ, nghĩ thầm rằng: Anh thấy bộ dáng của em cũng không giống bị dọa sợ đến mềm nhũn cả chân, sau đó nhìn về phía Sở Hân Nhiên, đưa tay vỗ bả vai cô, ngữ khí của người từng trải: "Hân Nhiên, làm quen là tốt rồi."

Sở Hân Nhiên: ". . . . . ." Ha hả.

. . . . . .

Tô Trầm Ngư sai quỷ cõng cô lên lầu, nên một lần nữa làm mới sự nhận thức của khách mời về cô, con quỷ đó có dọa người đến đâu thì cũng không phải là thật, hung dữ với 'nó' một chút, kỳ thật cũng không đáng sợ như vậy.

Không biết có phải chịu sự ảnh hưởng của Tô Trầm Ngư hay không, đến ngày ghi hình cuối cùng, các khách mời tập trung lại cùng một chỗ, một bên hoàn thành nhiệm vụ do tổ chương trình đưa ra, một bên đuổi gϊếŧ toàn bộ quỷ xuất hiện. Cuối cùng nhiệm vụ hoàn thành một cách hoàn mỹ, nhóm quỷ cũng bị các khách mời hù dọa để trả thù mấy tập trước, vốn dĩ là bầu không khí khủng bố đáng sợ, cuối cùng biến thành hài kịch khủng bố.
Đạo diễn cũng không biết nên vui hay buồn, mọi thứ chỉ có thể đợi đến lúc phát sóng, mới có thể thấy được hiệu quả.

Kết thúc ghi hình, tổ chương trình bảo nhóm khách ra bên ngoài tòa nhà ma chụp ảnh chung.

Năm khách mời nam vây quanh ba cô gái, Tạ Vân Điềm ở giữa, Tô Trầm Ngư khoác lấy tay cô ta, rồi gối đầu mình lên vai cô ta. Tạ Vân Điềm liền đỏ mặt, cô không rõ, vì sao Tô Trầm Ngư cứ thích 'động tay động chân' với mình như thế, cũng không thấy cô làm như vậy với Sở Hân Nhiên.

Chụp ảnh xong, mỗi khách mời đến 'phòng tối'*tiến hành phỏng vấn một lần cuối cùng.

(*)Phòng tối: Thường có ở trong các chương trình tạp kỹ, nơi phỏng vấn các khách mời, đại loại các kiểu phát biểu cảm nghĩ,... Như ở các show sống còn, bố ơi mình đi đâu thế, ...
Người đầu tiên là Phó Thanh Hứa, trên bàn có để câu hỏi, cầm lên thì nhìn thấy mặt trên chỉ có một câu: 【Trong các tập, khách mời nào biểu hiện tốt nhất? Tốt nhất ở điểm nào? 】

Ngón tay thon dài của Phó Thanh Hứa nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên, nhìn về phía máy quay, vô cùng thản nhiên mà trả lời: "Tô Trầm Ngư."

"Về phần tốt ở điểm nào . . . . . Không cần phải nói chi tiết, xem xong sẽ biết."

Đạo diễn ở đối diện: "Không có?"

Phó Thanh Hứa gật đầu.

Đạo diễn: ". . . . . ." Đi đi.

Người thú hai Chu Vấn Sâm, anh ta trả lời là Phó Thanh Hứa, dùng tài ăn nói tốt của một người dẫn chương trình của bản thân trước ống kính, khen chừng ba phút, đồng thời cũng tiện thể khen ngợi các khách mời khác một lần, như nước chảy nhỏ giọt không rò rỉ*.

(*) Nước chảy không rò rỉ [滴水不露]: Chỉ sự cẩn thận trong lời nói và hành động
Người thứ ba là Tạ Vân Điềm, cô ta do dự một chút, cuối cùng cũng không nói là Tô Trầm Ngư, mà nói là Mẫn Tích Chu, sau đó khen ngợi Mẫn TÍch Chu một cách kiềm chế.

Thứ tư là Lưu Huống, hắn không chút do dự mà trả lời là Sở Hân Nhiên.

Thứ năm là Mẫn Tích Chu, đối với câu hỏi này, hắn tỏ vẻ khinh thường: "Đương nhiên là tôi."

"Tốt nhất ở điểm nào . . . . . Tối có gì không tốt sao?"

Đạo diễn: ". . . . . ." Bái phục.

Kế tiếp là Chu Diệc An.

"Chắc chắn là Tiểu Trầm Ngư nha, thử hỏi có ai có thể giống cô ấy không, sai quỷ cõng lên lầu? Những khách mời khác đều có đặc điểm riêng, lần này đến ghi hình đúng là mở rộng tầm mắt, đáng tiếc liền ghi hình hai ngày . . . . . Blah blah blah."

Đạo diễn không thể làm gì khác hơn là dừng lại.

Sau đó là Sở Hân Nhiên, cô ta nói: "Cá nhân tôi cảm thấy là Mẫn thiếu, anh ấy rất giữ lời, nói được thì làm được, cũng sẽ bảo vệ tốt con gái, có một trái tim mềm mại. Trầm Ngư nói giỡn để cho anh ấy mang bao cát nặng hai mươi cân chạy bộ, anh ấy liền bỏ chạy . . . . . . "
Đạo diễn ở sau máy quay, chờ Sở Hân Nhiên nói xong, cuối cùng bảo nhân viên gọi Tô Trầm Ngư vào.

Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của Tô Trầm Ngư, cho dù là thông qua máy quay nhìn, hay là mặt đối mặt, thì luôn có một cảm giác khẩn trương nói không nên lời, đạo diễn cảm thấy mình như say rượu, vì sao lại có loại cảm thụ tâm lý kỳ quái này.

"Biểu hiện tốt nhất chắc chắn là Phó lão sư nha, nếu không phải nhờ anh ấy, chúng tôi làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng như vậy được. . . . . ."

Sau khi quay xong, cô tò mò hỏi: "Phó lão sư trả lời là ai?"

Vốn dĩ đạo diễn nên giấu kín, kết quả đối mặt với ánh mắt của cô, không để ý liền nói ra: "Là cô."

Dứt lời, liền nhìn thấy đôi mắt của tiểu cô nương cong thành trăng lưỡi liềm, giống như nghe được đáp án đặc biệt ngọt ngào.
. . . . . .

Ngoại trừ Tô Trầm Ngư và Mẫn Tích Chu, những khách mời khác đều có lịch trình, ghi hình xong liền đến sân bay, Chu Diệc An tiếc nuối vì không thể ngồi cùng chuyến bay với Tô Trầm Ngư, nhắn trên wechat hẹn Tô Trầm Ngư lần sau đi chơi.

Tô Trầm Ngư mở ảnh đại diện wechat của Phó Thanh Hứa ra, gửi tin nhắn qua: 【Phó lão sư, trên đường nhớ chú ý an toàn nha~ 】

Phó Thanh Hứa không trả lời, cô cũng không quan tâm, ở trong phòng khách sạn vẽ bản thiết kế chủ đề mới của nhà ma, đây là cảm hứng mà cô có sau khi ghi hình sáu tập của chương trình, sau khi vẽ xong cô chụp hình gửi cho Dương Thạc, sau đó video call với Dương Thạc, nói chuyện một hồi, bên kia bắt tay vào chuẩn bị làm, chuẩn bị xong lại thông báo cho Tô Trầm Ngư.

Mẫn Tích Chu lần thứ n gõ cửa phòng cô, rốt cuộc cửa cũng được mở ra.
"Anh đang làm gì đấy!" Hắn đối với phòng của Tô Trầm Ngư không có nửa điểm bóng ma, trực tiếp đi vào, liền nhìn thấy từ trên bàn cho đến trên mặt đất có rất nhiều bản vẽ, nhặt lên xem, sau một lúc hắn ngẩng đầu lên, "Đây là do cô vẽ?"

"Ừm."

"Cô có thể vẽ sao?"

"Cái này có gì ngạc nhiên sao?"

Mẫn Tích Chu á khẩu không trả lời được, cúi đầu xem bản thiết kế lần nữa, là một siêu cấp nhị đại cũng không phải làm một người không học vấn, từ bản vẽ hắn có thể thấy được bản lĩnh vẽ tranh rất chắc chắn.

Nếu như có nhiều năm học tập, tuyệt đối không thể đạt được trình độ này.

Hắn trầm mặc vài giây: "Đây là bản thiết kế nhà ma?"

Tô Trầm Ngư rót cho mình ly nước chậm rãi uống, trả lời câu hỏi: "Mẫn thiếu, nghe nói công viên giới nước ở đường Đông Phủ là của nhà anh sao?"
"Muốn đi chơi?" Mẫn Tích Chu nhướn mày, "Bổn thiếu mang cô đi chơi, cho cô chơi đủ mới thôi."

"Không không không." Tô Trầm Ngư lắc lắc ngón tay, cười tủm tỉm, "Anh bảo tôi dạy cho anh chơi phi tiêu, theo thân phận mà nói, tôi cũng xem như là giáo viên của anh, có phải nên nộp học phí hay không."

Mẫn Tích Chu: ". . . . . "

Vẻ mặt của hắn lúc này là không thể tin được cư nhiên cô dám đòi tiền bổn thiếu, nhưng trái lại, có khi nào hắn bủn xỉn với phụ nữ đâu, vì thế ngồi xuống sô pha: "Nói đi, cô muốn cái gì?"

"Anh không giới hạn phạm vi chứ."

Mẫn Tích Chu liếc nhìn cô một cái, giống như đang nói có cái gì tôi không thể cho cô nổi?

"Vậy anh đem Thế giới nước ở đường Đông Phủ cho tôi đi."

". . . . . " Mẫn Tích Chu híp mắt nhìn cô, một lát sau, hắn liền sảng khoái gật đầu, "Được a."
Lần này đến lượt Tô Trầm Ngư mắc chứng mất ngôn ngữ.

Biểu tình của cô chọc cho hắn cười, giống như trò đùa giai của mình thành công nên Mẫn Tích Chu cười ha hả, một lát sau, hắn cười hì hì ngẩng đầu lên rồi bắt chéo chân, nói: "Tô Trầm Ngư, nếu cô muốn công viên nước, tôi cũng có thể cho cô, nhưng điều kiện tiên quyết là, cô phải rời khỏi Bạc Lương Hòa, rồi làm người phụ nữ chân chính của tôi."

Dứt lời, ở sâu trong nội tâm của hắn, xẹt qua một tia mong chờ mà chính hắn cũng không ý thức được.

Tô Trầm Ngư để ly nước xuống: "Thôi vẫn là quên đi, Mẫn thiếu tuổi trẻ khôi ngô tài giỏi như vậy, tôi làm sao có thể xứng đôi với anh được."

Mẫn Tích Chu khó chịu trong nháy mắt, giờ phút này hắn vô cùng xác định, Tô Trầm Ngư ghét bỏ hắn.

"Công viên Thế giới nước của nhà anh, chắc là có đội ngũ quản lý chuyên nghiệp đi, có thể cho tôi mượn hoặc là giúp đỡ tôi một chút được không." Tô Trầm Ngư đem toàn bộ bản thiết kế xếp chồng lên nhau, "Tôi đầu tư một cái nhà ma, nhưng có công viên nước của nhà anh ở đây, làm ăn đều bị cướp hết rồi, tốt xấu gì cũng chừa cho người khác chút tôm nhỏ chứ."
Mẫn Tích Chu: "Nếu tôi không đồng ý."

Tô Trầm Ngư: "Ngay cả việc lõa thể mà Mẫn thiếu cũng nguyện ý, một việc nhỏ như vậy thì không đồng ý giúp, cũng quá là keo kiệt đi."

Dám nói hắn keo kiệt?

Mẫn Tích Chu cười lạnh: "Cô chờ đó cho tôi."

Hắn đứng dậy rồi đi ra ngoài.

"Mẫn thiếu, tôi chờ tin tốt của anh nha~~" Tô Trầm Ngư vẫy vẫy tay.

Xem đi, thuận lợi thành công.

Sự thật chứng minh, chó điên vẫn có chút tác dụng.

Với sự hiểu biết của cô về chó điên, nếu hắn đã đồng ý rồi, nhất định sẽ làm được.

Quả nhiên, ngày hôm sau, trên chuyến bay Tô Trầm Ngư trở về Bắc Kinh, cô nhận được điện thoại của Dương Thạc, người trong điện thoại tỏ vẻ khiếp sợ, có một người tự xưng là giám đốc điều hành của công viên nước Mẫn Hành liên lạc với hắn, nói là muốn hỗ trợ tham gia vào cải cách nhà ma, hắn đã xác nhận thân phận của đối phương, là thật.
"Năng lực của một mình anh có hạn, có đội ngũ chuyên nghiệp hỗ trợ là chuyện tốt, các anh cứ thương lượng rồi làm đi."

Dương Thạc kích động nói năng đến mức lộn xộn, hắn đã trúng vận cứt chó gì đây, chẳng những thu hút được vị kim chủ ba ba Tô Trầm Ngư đến đầu tư nhà ma của hắn, hiện tại đội ngũ vận hành công viên nước Mẫn Hành cũng đến giúp hắn bày mưu tính kế.

Ông trời phù hộ, chắc chắn là ba mẹ ở trên trời hiển linh!

. . . . . .

Tâm tình Tô Trầm Ngư vui sướng mà ngồi trên chuyến bay, trước khi tắt máy, không để ý Mẫn Tích Chu gửi đến hơn mười tin nhắn thoại.

Mẫn Tích Chu đứng trước cửa phòng khách sạn của Tô Trầm Ngư, trừng mắt nhìn điện thoại nhắc nhở số điện thoại đã tắt máy, làm hắn tức giận thiếu chút nữa là hồn phách thăng thiên.
Hắn gọi điện náo loạn với lão già cả đêm, cuối cùng lão già cũng đồng ý đưa quyền quản lý công viên nước Mẫn Hành ở thành phố Dương giao cho hắn, ngoảnh lại thì người phụ này liền bỏ hắn chạy?

Hết lần này đến lần khác, Mẫn Tích Chu không có biện pháp ngay lập tức đuổi theo để khởi binh vấn tội. Nếu quyền quản lý công viên nước Mẫn Hành ở thành phố Dương nằm trong tay hắn, đã làm ông chủ, đương nhiên hắn phải thành thành thật thật đi làm việc.

F**k, đây là hắn tự tìm họa gánh lên người!

. . . . . .

Lúc Tô Trầm Ngư từ trong sân bay đi ra ngoài, trăm triệu cũng không nghĩ tới, cư nhiên có fans đang đợi cô.

Tuy rằng thưa thớt chỉ có hơn mười người.

Đừng nói cô đang mơ, ngay cả Đào Đào ở bên cạnh cũng đang mơ, sau đó liền hưng phấn: "Trầm Ngư, chị có fans đón rồi!"
"Trầm Ngư Trầm Ngư! ! !" Hơn mười cô gái chạy đến và bao quanh cô, có một cô gái có giọng rất lớn.

Cái loa vui vẻ báo: 【Chúc mừng thu hoạch được tiếng hét từ Vương Hiểu Vi có giá trị 20 điểm. 】

Tô Trầm Ngư cười tủm tỉm ký tên và chụp ảnh với các cô nàng.

Có người qua đường bị hấp dẫn nhìn về phía này, thấy không phải đại minh gì, liền quay đầu lại. Một lát sau, lại xoay lại nhìn, tuy rằng không phải là đại minh tinh thì không thể gọi tên, nhưng khuôn mặt này nhìn sao lại quen thuộc như vậy.

Nhờ sức nóng của 《Cuộc sống tuyệt vời của tôi 2 》, tên của Tô Trầm Ngư vẫn còn treo ở cuối bảng hot search, cũng không vì sao, tên của người khác ở trên hot search nhiều nhất là một ngày, còn Tô Trầm Ngư mỗi lầm đều ở lại gấp đôi thời gian so với người khác.

Người đại diện Cảnh Điền hấp tấp chạy đến đưa người lên xe: "Vốn dĩ hôm qua có quảng cáo muốn quay, anh nói không về được, hôm nay người ta liền đổi người."
"Cái cũ không đi cái mới không đến." Tô Trầm Ngư an ủi hắn, "Không phải vội làm chi."

Cảnh Điền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lấy ra một tờ danh sách: "Đây là lịch trình kế tiếp của em, em xem đi."

Tô Trầm Ngư nhìn thoáng qua: " . . . . . Nhiều như vậy?"

"Nhiều?" Cảnh Điền thở dài, "Em không biết những người nổi tiếng kia, lịch trình của người ta xếp dài bao nhiêu, em nhìn xem, từng này thì có bao nhiêu?"

Tô Trầm Ngư không để ý đến suy nghĩ vụn vặt của hắn: "Chẳng lẽ đây là phiền toái do Hồng* mang đến?"

(*)Hồng: trở nên nổi tiếng.

Cô chỉ muốn kiếm tiền một cách thoải mái, ví dụ như một tháng làm việc một lần là kiếm được vài triệu là được rồi.

"Bà cô nãi nãi, hiện tại cô và Hồng còn không có dính dáng gì tới nhau đâu." Cảnh Điền lau mặt, " 《Tuyệt vời 2 》này phát sóng, tuy rằng độ hot của em cao, nhưng chỉ là khách mời trợ lực thôi, chương trình này phát sóng xong, em sẽ không còn liên quan nữa, còn 《 Thám quỷ 》 không biết khi nào mới phát sóng. Cho nên trong khoảng thời gian này, em không thể yên lặng được, anh xếp lịch trình cho em, em phải nhận hết tất cả."
. . . . .

Đi đi.

Cho nên ngày hôm sau, Tô Trầm Ngư theo sắp xếp của Cảnh Điền, chuẩn bị tham gia thảm đỏ lễ kỷ niệm.

"Đây là lần đầu tiên em xuất hiện trước công chúng, lần đầu tiên đi thảm đỏ, nhất định phải bắt mắt mọi người, làm cho mọi người thấy kinh diễm, để lại ấn tượng sâu sắc!" Cảnh Điền kích động đến mức giống như người lên thảm đỏ là mình vậy.

Gọi cho chuyên gia trang điểm và stylist đến, phải trang điểm long trọng cho Tô Trầm Ngư.

Nhìn thấy lớp trang điểm màu khói yêu dị cùng với ngón tay hoa lan chỉ giơ lên của bọn họ, Tô Trầm Ngư thở dài thật sâu.

"Muốn bắt lấy mắt của người khác? Phải kinh diễm đúng không?" Cô xác nhận lại.

Cảnh Điền gật đầu.

Tô Trầm Ngư xua tay với chuyên gia trang điểm và stylist, bước đến trước lễ phục được thuê, hỏi giá cả, cũng may không tính là quá đắt, dù sao người trả cũng là Bạc tổng.
Sau đó cô cầm lấy kéo.

"Bà cô nãi nãi, cô muốn làm gì!"

Tô Trầm Ngư cầm kéo cắt đi bộ lễ phục màu vàng.

". . . . . ."

Mọi người ngơ ngác nhìn bộ lễ phục xinh đẹp trẻ trung bị cắt rách tung tóe, thật sự là rách tung tóe, cô vừa cắt vừa nói: "Đi tìm bút lông, nghiên mực, vải trắng đến đây."

Cảnh Điền bưng mặt, cảm thấy sống không còn gì để luyến tiếc, Đào Đào nhớ đến đống bản thiết kế kia của cô, vô điều kiện tin tưởng cô làm như vậy là có nguyên nhân, lập tức đi tìm những thứ Tô Trầm Ngư cần.

Sau đó mọi người nhìn thấy động tác nhanh nhẹn của Tô Trầm Ngư, cắt tấm vải trắng thành mấy miếng lớn nhỏ không khác biệt lắm, sau đó dùng bút lông viết lên mỗi miếng vải trắng đó, ghép lại thành 'Tô Trầm Ngư cố lên.'

"? ? ?"

Ngoại trừ viết chữ, cô còn thuận tiện vẽ thêm một số hoa văn làm nền, sau khi vẽ xong, mỗi một miếng vải trắng đều giống như một bức tranh thủy mặc sống động.
Mà nét chữ trên miếng vải kia, không những xinh đẹp uyển chuyển hàm xúc, mà còn mơ hồ lộ ra hơi thở mạnh.

Cuối cùng, Tô Trầm Ngư đem năm miếng vải viết chữ khác nhau này, xỏ chỉ khâu lên bộ lễ phục bị cắt rách tung tóe, đợi đến khi cô mang vào, liếc mắt nhìn một qua, năm chữ to lớn kia tương đối dễ thấy, hơn nữa vô cùng kiêu ngạo.

Về phần kiểu tóc, Tô Trầm Ngư rửa sạch bút lông, lấy ra một ít tóc dài, bối thành một cục, rồi dùng bút lông cố định lại.

"Đủ bắt lấy mắt của người khác chưa? Đủ kinh diễm chưa?" Cô thản nhiên cười, nhưng rất là hòa hoa phong nhã.

Vẻ mặt mọi người đều ngốc ra, sau một lúc, quỳ gối bái phục.

. . . . . .

Tại hiện trường lễ mừng.

Hai bên chật ních phóng viên, đèn flash của máy ảnh 'rắc rắc' không ngừng, vô số nữ minh tinh xinh đẹp cùng đọ sắc đẹp với nhau.
Fans và người hâm mộ vào xem livestream để ăn dưa, tìm kiếm nghệ sĩ mình thích, có nữ nghệ sĩ mới bước vào, camera chiếu theo, mặc kệ là livestream hay tại hiện trường, trong nháy mắt bầu không khí liền ngưng trệ.

Ở lối vào, cô gái dùng bút lông cố định tóc, mặc bộ váy vá năm chữ to lớn 'Tô Trầm Ngư cố lên' bước đến.

? ? ?

! ! !

Mặc kệ là ai, giờ phút này, tất cả ảnh chụp của truyền thông đều đã là quá khứ, đèn flash tạo ra một mảng ánh sáng trắng tại hiện trường.

Chờ đã . . . . .

Rất nhanh đã có người phát hiện chi tiết trên năm chữ to lớn kia, vì thế ống kính càng gần và phóng đại hơn, 'Tô Trầm Ngư cố lên' bao gồm cả bức tranh phía trên tấm vải hiện rõ ra.

F**k, nó được vẽ bằng bút lông, chứ không phải in!

Bóng dáng xinh đẹp đoạt được ánh mắt của tất cả mọi người tại hiện trường, chậm rãi bước đi được một nửa, bỗng nhiên dừng lại, do dự một hồi, dứt khoát nâng chân dài thẳng tắp của cô lên, cởi giày cao gót hơn mười phân trên chân mình ra.
Tiếp theo cô lặp lại động tác này, đem chiếc còn lại bên chân khác cởi ra, toàn bộ quá trình cô không hề cúi người xuống.

Như thế vẫn chưa xong.

Cô cởi giày xong, mỗi tay cầm một chiếc giày cao gót, tao nhã gật đầu với bốn phía, ý bảo năm chữ 'Tô Trầm Ngư cố lên' toàn bộ đều xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người ở mọi hướng.

Giây tiếp theo, cô chạy trên thảm đỏ.

'Bụp.'

Có người bị rơi điện thoại xuống đất.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há miệng, nhìn bóng dáng tiêu sái thuận buồm xuôi gió tùy ý mà chạy vội, nhanh chóng đến cuối thảm đỏ, lấy bút Mark từ chỗ lễ tân, ký tên mình lên tường ký tên, sau đó giống như một cơn gió chạy vào hậu trường.

Hiện trường chứa gần một ngàn người, nhưng ngay giờ phút này, im lặng như không có ai vậy.
. . . . . .Vừa rồi, là một nữ nghệ sĩ sao? ? ?

Tác giả có lời muốn nói: Hai trong một thật sự rất hợp nha, mau dùng sức khen nương nương~~

Hoàng hậu nương nương: Đoạt ánh mắt của mọi người và làm kinh diễm tại hiện trường, bổn cung hoàn thành nhiệm vụ.

P/S: Bổn cung thật sự không thể khống chế được đôi giày cao gót trên mười phân.

Hết chương 36.