Nữ Phụ Trà Xanh Thực Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 35




Edit: Béo

Beta: Tĩnh

**********

"Cậu để anh ấy làm như vậy sợ là không được, chạy cầu thang rất mệt đấy."

Người nói chuyện là một vị khách mời khác đến cùng Chu Diệc An hôm nay, trước kia cô ấy là một ngôi sao nhí, cùng tuổi với Tô Trầm Ngư, hiện đang học tại Học viện Điện Ảnh.

Trong giới có một bảng xếp hạng những minh tinh mới nổi, mà Sở Hân Nhiên là người đứng đầu danh sách này, có được danh hiệu cô em gái quốc dân.

Có lẽ là do cô ta vừa gia nhập đoàn phim nên chưa quá quen thuộc, trong buổi quay chụp sáng nay rất ít nói chuyện, mà cũng bởi vì tuổi còn nhỏ cho nên mọi người rất quan tâm chiếu cố cô ta.

Sự quan tâm này khác với sự quan tâm của Tô Trầm Ngư, Sở Hân Nhiên có thể cảm giác được bọn họ đối đãi với cô ta như đối với một em gái nhỏ, nhưng họ đối với Tô Trầm Ngư cùng tuổi với cô ta lại giống như một người cùng địa vị, bình đẳng với họ.


Điều này khiến cô ta rất khó chịu.

Như kiểu cô ta kém cỏi hơn Tô Trầm Ngư vậy.

Hơn nữa, cô ta phát hiện buổi sáng hôm ghi hình Tô Trầm Ngư đều không làm gì cả, luôn tỏ ra sợ hãi tránh né sau lưng người khác, khiến người ta nhìn vào đã cảm thấy tức giận.

Cô ta không hiểu, tại sao các khách mời kia lại thích Tô Trầm Ngư như vậy?

Chẳng lẽ là do Tô Trầm Ngư biết nói ngọt?

Còn cả hành vi mà Tô Trầm Ngư đối với Mẫn Tích Chu kia càng khiến cô ta càng khó hiểu, chỉ cần nhìn vào là biết cô đang làm khó dễ với Mẫn Tích Chu!

Tất cả những người ở đây đang bị làm sao vậy?

Quá đáng hơn nữa là thái độ của chính Mẫn Tích Chu... anh ta vậy mà còn nghe theo Tô Trầm Ngư nữa chứ!

Đó là Mẫn Tích Chu!

Sở Hân Nhiên cảm thấy bản thân cần phải làm gì đó.

Từ khi Lưu Huống nhìn thấy Tô Trầm Ngư chỉ cần một chiếc giày liền đánh bại kẻ gϊếŧ người thần bí thì tất cả những suy nghĩ muốn tán tỉnh Tô Trầm Ngư bỗng dưng đều biến mất. Hôm nay còn có Sở Hân Nhiên tới, anh ta và người đại diện của mình bàn bạc một chút, quyết định chuyển mục tiêu sang Sở Hân Nhiên.


Trong buổi sáng ghi hình ngày hôm nay, hầu như toàn bộ hành trình Lưu Huống đều bám theo Sở Hân Nhiên, kể cả ngồi ăn bữa trưa cũng gần vị trí của Sở Hân Nhiên nhất.

Nghe được Sở Hân Nhiên nói, Lưu Huống lập tức trả lời:

"Có cái gì mà không được, đây là chính anh ta tự nguyện, Trầm Ngư cũng không có bắt buộc."

Anh ta rất chán ghét Mẫn Tích Chu, cho nên khi thấy Mẫn Tích Chu khổ sở, anh ta đều rất vui sướng.

"Anh ta từng nói rất thích chơi những trò cực hạn."

Ánh mắt Lưu Huống chợt lóe lên sự khinh thường, sau đó che dấu mà nói:

"Em mới tới nên không hiểu người này, tóm lại là cho dù anh ta làm cái gì thì cũng không cần phải quá ngạc nhiên."

Nghe vậy, Sở Hân Nhiên không hề nói gì.

Chạy xong mười lần, Mẫn Tích Chu ra vẻ khiêu khích nhìn Tô Trầm Ngư:

"Chạy xong rồi, sau đó thì sao?"


Tô Trầm Ngư: "Sau đó anh mau đi thay quần áo, ăn cơm trưa, bắt đầu ghi hình vào buổi chiều."

Mẫn Tích Chu chưa kịp tức giận, Tô Trầm Ngư đã bổ sung thêm:

"Chạy tạ là một loại huấn luyện thể lực và cổ tay, hôm nay chỉ chạy một lần là không thể có hiệu quả rõ ràng, nếu không huấn luyện thường xuyên thì sao có thể có được một kỹ năng tốt, nóng vội không thể giải quyết được việc gì, Mẫn thiếu chắc cũng hiểu rõ đúng không?"

"Trước kia cô cũng huấn luyện như vậy?"

Mẫn Tích Chu hỏi lại, hắn hiểu rõ ban đầu Tô Trầm Ngư cố tình thách thức hắn, nhưng hắn lại nghe theo làm.

Nhưng sau khi nghe những lời của Tô Trầm Ngư, hắn đã có một suy nghĩ khác.

"Đương nhiên."

Lời này của Tô Trầm Ngư quả thực đã rất thành thực.

"Vậy tôi cần chạy trong bao lâu thì sang bước tiếp theo?"
"Đợi đến khi anh chạy mười lần còn chưa thấy mệt là được."

Mẫn Tích Chu khịt mũi rồi chỉ vào con búp bê treo trên vách tường cầu thang cách tận 4 mét:

"Cô có thể ném trúng đôi mắt của nó không?"

Sau đó hắn lôi ra một chiếc hộp sắt từ túi quần của mình, mở ra thì thấy, bên trong là một hàng kim thêu.

Mẫn Tích Chu nhìn Tô Trầm Ngư với ánh mắt tràn ngập sự điên cuồng, nếu Tô Trầm Ngư có thể thực sự làm được thì hắn sẽ hoàn toàn nghe theo huấn luyện của cô.

Tô Trầm Ngư cong mắt cười:

"Nhìn kỹ nhé, Mẫn thiếu."

Cô lấy ra hai chiếc kim thêu, chỉ cần liếc nhìn con búp bê một cái, cổ tay khẽ động đậy, Mẫn Tích Chu ở bên cạnh liền nhìn thấy trên tay cô đã thiếu mất một chiếc kim, đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy cái còn lại trên tay cô cũng biến mất.

Mẫn Tích Chu nhanh chóng chạy lên cầu thang.
Hai chiếc kim thêu đã cắm vào hai bên mắt trái phải của con búp bê kia.

"..."

Bên bàn ăn bên kia không ai chú ý đến tình huống ở đây, bởi vậy cho nên cũng không hề biết nơi này đã xảy ra cái gì, hơn nữa cũng không có người quay phim đi cùng, chỉ có máy theo dõi ghi lại.

Cùng với Mẫn Tích Chu trợn mắt nhìn hai cây kim thêu rồi tự mình trầm mặc cũng chỉ có nhân viên công tác ở sau màn.

...

Mẫn Tích Chu ngoan ngoãn đi đến nơi tắm rửa mà tổ chương trình chuẩn bị cho hắn, sau đó thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ đi ra.

Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, còn chưa tới thời điểm ghi hình, nơi quay phim rất lớn, cho nên các khách mời cũng không cần về khách sạn mà ở lại nghỉ ngơi tại một gian phòng nào đó trong đây, cũng có thể tự do đi dạo một chút.

Tổ chương trình để dành phần cơm trưa lại cho Mẫn Tích Chu, đồng thời dẫn hắn đi về gian phòng cho mình. Cả trưa hôm nay hắn chạy tận 7 tầng suốt mười lần, bụng đói là chuyện đương nhiên, thế là cắm đầu ăn cơm.
Tiếng gõ cửa vang lên.

"Mẫn thiếu."

Sở Hân Nhiên được mời vào xong thì đặt một hộp gì đó trên bàn.

"Đây là một cái máy mát xa tự em mang đến, anh chạy lâu như vậy chắc chân tay đều đã tê mỏi, dùng cái này sẽ đỡ hơn rất nhiều."

Mẫn Tích Chu chỉ nhìn một lúc rồi buông, hỏi:

"Cô là ai?"

Sở Hân Nhiên xấu hổ đỏ mặt, luống cuống tay chân:

"Em là Sở Hân Nhiên, buổi sáng chúng ta có cùng nhau ghi hình rồi..."

Mẫn Tích Chu tiếp tục cúi đầu ăn, dường như không nghe thấy.

Sở Hân Nhiên hít thật sâu, mở miệng nói:

"Mẫn thiếu, có cần em giúp anh làm mẫu một chút không?"

Mẫn Tích Chu ngẩng đầu lên nhìn cô ta, sau đó vương chân lên, Sở Hân Nhiên hiểu ý cầm lấy máy mát xa, ấn chốt mở rồi ngồi xuống, đặt chiếc máy lên đùi Mẫn Tích Chu.

"Cô biết tôi là ai?"

Sở Hân Nhiên cười nói:
"Hôm nay là lần đầu tiên em nhìn thấy Mẫn thiếu, nhưng thường xuyên nghe Giản Nguyệt nhắc tới anh, cô ấy hay nói rằng anh họ của mình là người thú vị nhất trong nhà."

"À, hai người quen nhau?"

"Chúng em là bạn tốt."

Sở Hân Nhiên kiềm chế nội tâm đang kích động của mình.

Cô ta là bạn học của Giản Nguyệt, một vị tiểu thư nhà giàu tiêu tiền như nước, cho dù Sở Hân Nhiên có là một ngôi sao nhí nổi tiếng, mấy năm nay cũng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng khi so sánh cùng Giản Nguyệt, thì số tiền mà cô ta kiếm được ấy đều không đáng kể chút nào.

Ở trong mắt của những người giàu chân chính thì, minh tinh chẳng là gì cả.

Sở Hân Nhiên biết đến sự tồn tại của Mẫn Tích Chu là do Giản Nguyệt, có trời mới biết khi cô ta nhìn thấy tên của Mẫn Tích Chu trong danh sách giấy mời mà người đại diện đưa cho cô ta thì đã kinh ngạc biết chừng nào.
Tiếp theo đó chính là vui sướng.

Tuy rằng cô với Giản Nguyệt có thể gọi là bạn bè, nhưng lại không thể nào chen vào trong giới nhà giàu này, mà nếu đã không tiến vào được... thì càng muốn chen đi vào.

Có thể cùng Mẫn Tích Chu ghi hình là một cơ hội lớn, cô ta cần phải nắm chắc nó!

Tô Trầm Ngư quả thực là ngu xuẩn, cô ta còn không biết bản thân đã chọc giận ai.

"Hóa ra là vậy."

Mẫn Tích Chu hết hứng thú, đánh giá kĩ Sở Hân Nhiên.

Mặt của Sở Hân Nhiên là một mỹ nhân điển hình, tỷ lệ dáng người hoàn mỹ, lại mặc thêm một áo dáng bó sát người, ngồi xổm trên mặt đất giúp Mẫn Tích Chu mát xa chân, áo hơi chút nhếch lên, lộ ra một vòng eo trắng nhỏ.

Khuôn mặt cùng dáng người đều là loại hình mà Mẫn Tích Chu thích, đa số những bạn gái trước của hắn đều là những loại hình như thê này.
"Mẫn thiếu, việc gì mà anh phải chấp nhận yêu cầu chạy cầu thang của Trầm Ngư?"

Sở Hân Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra sườn mặt xinh đẹp của mình, nghi hoặc nói:

"Nhìn là biết Trầm Ngư đang trêu đùa anh, sao anh còn nghiêm túc làm theo? Chạy mười lần suốt bảy tầng như vậy, em còn mệt hộ anh."

"Thú vị."

Trong đầu hiện lên mặt của Tô Trầm Ngư, không rõ là dây thần kinh nào bị chập, Mẫn Tích Chu bỗng nhiên thu chân về, không kiên nhẫn nói:

"Được rồi, cô đi ra ngoài."

Sở Hân Nhiên: "???"

"Mang theo thứ này ra đi." Mẫn Tích Chu lại chỉ vào máy mát xa.

Nhận thấy được Mẫn Tích Chu là nghiêm túc, Sở Hân Nhiên chỉ phải gian nan bước ra khỏi phòng, vừa ra, sắc mặt cô ta trở nên khó nhìn.

Rõ ràng Mẫn Tích Chu còn được mát xa trông rất thoải mái, hắn lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bởi vì Tô Trầm Ngư?

Sở Hân Nhiên tức giận nắm chặt nắm tay.

...

Buổi chiều.

Chủ đề của kỳ này xây dựng tại tầng ba của lâu đài, có một đám học sinh to gan lớn mật thích tìm kiếm cái lạ nghe nói nơi này là một khu bệnh viện ma ám, bởi vì tò mò nên bọn họ đã tiến vào khu nhà bệnh viện này, muốn tìm hiểu xem nơi này có thật sự là ma ám hay không, đồng thời còn muốn tìm ra nguyên nhân nơi này bị ma ám.

Sau đó họ gặp phải đủ thứ chuyện không thể tưởng tượng được trong bệnh viện và bị phân tách ra mỗi người một ngả.

Buổi sáng quay chính là giai đoạn bị tách ra, sau đó đến buổi chiều mới là mạo hiểm cầu sinh. Tô Trầm Ngư trở lại gian phòng bệnh buổi sáng kia của cô, những con "ma" hiện tại cũng thật hiểu chuyện, tình nguyện đi dọa những người khác chứ không muốn chạy đến trước mặt cô nhảy disco.
Tô Trầm Ngư ngồi trong phòng bệnh mà chán gần chết, thỉnh thoảng nghe được nơi khác vang lên những tiếng thét chói tai.

Trong trường hợp này, sao cô có thể không rảnh rỗi.

Đến một con ma cũng không thèm tới dọa cô.

"A ——!"

Một bóng người loạng choạng chạy vào, là Sở Hân Nhiên, vẻ mặt cô ta trắng bệch, nhìn thấy liền ôm chầm Tô Trầm Ngư.

"Mẹ ơi, vừa rồi có một con ma mặc quần áo toàn là máu đuổi theo tôi, làm tôi sợ gần chết!"

"Trầm Ngư, chúng ta cùng đi tìm những người khác đi, tôi không dám đi một mình."

Sở Hân Nhiên ôm chặt cánh tay Tô Trầm Ngư.

Hai người các cô từ khi nào quen thuộc như vậy?

Tô Trầm Ngư nhướng mày, cảm thấy cái động tác này hết sức quen mắt. Còn không phải là cái mà lúc trước cô từng làm đôi với Tạ Vân Điềm ư.

Tô Trầm Ngư: "..."

Nghĩ ngợi một lúc, Tô Trầm Ngư cũng thuận theo khoác lấy tay cô ta, hai người trông thân thiết đến mức còn tưởng là chị em ruột thịt.
"Tôi cảm thấy gian phòng bệnh này khá an toàn, đứng đây lâu như vậy cũng chưa thấy một con ma nào vào... chúng ta ở đây chờ bọn họ tìm đến thôi, nếu bây giờ mình ra ngoài tìm thì sợ rằng còn gặp phải chúng nó."

Vẻ mặt của Sở Hân Nhiên nhất thời trở nên khó chịu, nhưng lại che dấu rất nhanh, cô ta nhận đồng gật đầu, nói:

"Cũng phải...nhưng là... cô xem trên mặt đất này, có phải nó hiện thêm một cái bóng không vậy!"

Tô Trầm Ngư nhắm mắt, run giọng nói:

"Hình... hình như là... vậy..."

"Chạy a a a a."

Sở Hân Nhiên lôi kéo Tô Trầm Ngư chạy ra ngoài, ra vẻ cho dù có sợ hãi đến mấy cũng không bỏ lại Tô Trầm Ngư.

Tô Trầm Ngư cũng cùng chạy theo cô ta.

Chạy xong một hồi, đợi đến khi xác nhận sẽ không có con ma nào theo sau nữa Sở Hân Nhiên mới buông ra Tô Trầm Ngư, cô ta ngó trái ngó phải, nơi này ngoại trừ việc có chút tối, thì xung quanh đều trống rỗng, chỉ có hai người các cô.
"Hình như tầng này chỉ có hai chúng ta."

Sở Hân Nhiên đề nghị.

"Nếu không chúng ta cùng nhau lên tầng đi, tôi cảm thấy anh Thanh Hứa có lẽ cũng ở trên, bây giờ mình cùng đi tìm anh ấy thì sẽ cảm thấy an toàn hơn."

"Okie!" Tô Trầm Ngư gật đầu, vẻ mặt thuận theo.

Hai người thật cẩn thận leo lên tầng, Sở Hân Nhiên nhìn bàn tay Tô Trầm Ngư đang kéo mình kia, nó có chút lạnh lẽo, hiển nhiên là đã bị dọa ra mồ hôi lạnh.

Tô Trầm Ngư đã thực sự sợ hãi.

Sở Hân Nhiên giả vờ muốn nói chuyện:

"Đúng rồi, Trầm Ngư, cậu đang học trường nào vậy?"

"Đại học C."

Tô Trầm Ngư hỏi lại: "Còn cậu?"

"Mình học trường điện ảnh."

Sở Hân Nhiên lộ ra một chút nghi hoặc.

"Đại học C? Mình chưa từng nghe qua, tên đầy đủ của ngôi trường này là gì?"

Tô Trầm Ngư nói ra tên đầy đủ xong, ngượng ngùng nói:
"Chỉ là một ngôi trường nhỏ thôi, không so được với Học viện Điện ảnh."

"Vậy sao cậu lại không thi vào Học viện Điện ảnh?"

Sở Hân Nhiên thở dài.

"Nếu cậu cũng thi vào Học viện Điện ảnh thì có lẽ chúng ta sẽ được chia vào cùng một KTX đó."

"Đại học C có vui không? Mình không hiểu nhiều về nó, mà đa số đều chỉ quen biết những người bên trong Học viện Điện ảnh, ..."

"Rất thú vị đấy, có cơ hội mình dẫn cậu đi tham quan nhé!"

Chỉ là một cái trường học rác rưởi thì có gì hay mà khoe, cô ta tùy tiện hỏi một chút thôi Tô Trầm Ngư đã khai hết ra mình chỉ đến từ một ngôi trường vớ vẩn chẳng có tiếng tăm gì, thật là nực cười.

"Được thôi, vậy thì cậu cũng đừng có chê mình phiền đấy!"

Sở Hân Nhiên lại ra vẻ tiếc nuối.

"Nếu cậu cũng ở Học viện Điện ảnh cùng mình thì chúng ta càng dễ chơi cùng nhau hơn."
Tô Trầm Ngư mỉm cười liếc nhìn Sở Hân Nhiên với ánh mắt thản nhiên, nhưng cô ta lại không chú ý đến ánh mắt này của cô.

"Cậu với anh Thanh Hứa và anh Diệc An có quan hệ thật tốt quá, nói chuyện rất ăn ý, mọi người từng quen biết nhau trước kia sao?"

"Suỵt."

Tô Trầm Ngư đột nhiên dựng thẳng lên ngón trỏ, thấp giọng nói:

"Cậu có nghe thấy âm thanh gì không?"

Sở Hân Nhiên cẩn thận nghe, lắc đầu:

"Không có."

"Thật sự không có?"

Tô Trầm Ngư mày nháy mắt ninh lên.

"... nó giống như tiếng lục lạc."

Cách!

Ánh đèn tối sầm xuống.

Sở Hân Nhiên liếc thấy một bóng trắng không đầu toát ra phía bên cạnh Tô Trầm Ngư, nhưng nhìn như cô không hề nhận ra, còn đang lắng nghe tiếng lục lạc kia mà bỏ qua bóng trắng đó.

"Trầm Ngư, bên trái..."

Vẻ mặt Sở Hân Nhiên đầy hoảng sợ, giọng nói run rẩy của cô ta kết hợp với ánh sáng lập lòe trong một căn phòng trống rỗng đã tạo nên một không khí khủng bố đáng sợ.
Sở Hân Nhiên hé miệng, khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng sợ, sau đó chân cô ta "không cẩn thận" trượt một cái, suýt chút nữa thì đẩy Tô Trầm Ngư về phía bóng ma không đầu kia.

Nhưng con ma đó vừa nhìn thấy Tô Trầm Ngư ngã về phía mình, liền không kịp nói nhiều đã xoay người chạy vô tung vô ảnh.

Sở Hân Nhiên: "???"

"Hân Nhiên, đằng sau lưng! Đừng quay đầu!"

Sở Hân Nhiên phản xạ có điều kiện mà quay đầu, đập vào mắt là một cái đầu trắng bệch và thất khiếu* đổ máu. "Nó" mặc một bộ đồ màu đỏ, dùng một đôi mắt tràn ngập tơ máu, bên trong đồng tử âm u nhìn cô, thậm chí Sở Hân Nhiên còn thấy rõ "Nó" lộ ra biểu tình oán độc, dường như muốn đem những oán hận đều trút xuống trên đầu mình, khiến cô ta đền mạng.

*Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.
Như vậy hình ảnh mang đến đánh sâu vào là không thể đo lường, chỉ cảm thấy một cổ khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng đỉnh đầu, một tiếng chân tình thực lòng thét chói tai cắt qua yết hầu, cả người liên tục lui về phía sau.

Hình ảnh như vậy quả thực đã đánh thật sâu vào thị giác, mang đến hậu quả chính là cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân xông lên tận đỉnh đầu, Sở Hân Nhiên hét lên một tiếng thất thanh, liên tục lùi về sau.

"Không được dọa Hân Nhiên!"

Tô Trầm Ngư dũng cảm mà xông lên, dù gương mặt cô đã trắng như giấy, nhưng vì đồng bạn, cô có thể không màng tất cả.

Sau đó... dưới chân trượt một cái đâm thẳng về hướng Sở Hân Nhiên, không kịp đứng vững, lấy tư thế nhũ yến phác sào* nhào vào "ôm ấp" của con quỷ đỏ. Lúc này, cô ta chỉ ngửi thấy được một mùi máu tươi nồng nặc.
*Nhũ yến phác sào là hình ảnh ẩn dụ cho một kẻ lang thang cơ nhỡ ở nơi xa trở về quê hương. Ý của đoạn này là Sở Hân Nhiên đang lấy tư thế mãnh liệt nhào vào con ma đó.

Trong một khoảnh khắc, ba hồn bảy vía của Sở Hân Nhiên đều bay hết.

Hết chương 35.