Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Chương 9




Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Chính là, làm ám vệ của Nam Cung Thuần, mỗi lần Dạ lộ diện chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi. Tống Giản không có cách nào để chủ động liên hệ hắn, chỉ có thể chờ hắn tự xuất hiện. Giữa hai người họ cũng không có bất kỳ lý do dư thừa nào khác để tiếp xúc với nhau...

Phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy hắn đây?

Tống Giản đành phải chờ đến lúc Nam Cung Thuần đến mà hỏi hắn, "Giáo chủ..."

Nam Cung Thuần gần đây nếu có thời gian đều thường xuyên ở giữa trưa đến đây bế Nam Cung Nguyệt. Hơn nữa hắn đã không thỏa mãn với việc chỉ ôm em vào lòng mà bắt đầu thích đem em tung lên tung xuống.

Nam Cung Nguyệt lại chưa bao giờ khóc nháo, mỗi lần đều phối hợp hắn, không ngừng cười khanh khách đầy vui vẻ. Cũng nhờ đó mà Nam Cung Thuần càng thêm yêu thương em.

Cũng may hắn một tuần chỉ có thể đến hai ba lần, bằng không không kể đến Nam Cung Nguyệt, mỗi ngày của Nam Cung Tĩnh và Tống Giản e là đều phải chịu áp lực cực lớn.

Giờ phút này, khi nghe thấy Tống Giản gọi mình, hắn không chút để ý đáp, "Hửm?"

Tống Giản hỏi, "Sự tồn tại của ám vệ là thế nào?"

Nam Cung Thuần liếc mắt nhìn nàng một cái, "Sao vậy?"

"Chỉ là tò mò mà thôi...", Tống Giản giả vờ ngây thơ hỏi, "Bọn họ đi lại vô ảnh vô tung, thật sự lợi hại nha. Ta cũng có thể có một ám vệ sao?"

Nàng nói như thể ám vệ chẳng khác gì nghệ sĩ biểu diễn xiếc ảo thuật ở đầu đường vậy, chỉ biết đột nhiên xuất hiện hoặc đột nhiên biến mất.

Nam Cung Thuần bị bộ dáng không rành thế sự kia chọc cười. Tuy hiện tại hắn lần nữa có chút hứng thú với nàng nhưng trong thời điểm thế này, hắn vẫn có phần khinh thường sự vô tri nông cạn của nàng, "Ngươi á?"

Ngươi cũng xứng có ám vệ sao?

Ngươi cho rằng bản thân có bao nhiêu quan trọng?

Tống Giản nghe được sự trào phúng của hắn, muốn mở miệng nói gì đó nhưng sau khi nghĩ lại liền cảm thấy quan hệ của bọn họ hiện tại còn chưa đủ để ra vẻ giận dỗi. Vì thế nàng chỉ lộ ra thần sắc bi thương, có chút khổ sở nhìn hắn một cái sau đó rũ mắt, trầm mặc ngồi một bên không nói gì nữa.

Rất nhanh, Nam Cung Tĩnh bước vào đại sảnh, cậu nhìn thấy Nam Cung Thuần ngồi ở chủ vị liền vội vàng cúi đầu, theo bản năng nhìn về phía Tống Giản đang ngồi một bên.

Vừa nhìn thấy thần sắc sa sút của nàng, mặt đứa trẻ tức khắc lộ ra vẻ lo lắng bất an. Nhưng cậu không dám cứ thế chạy sang, chỉ có thể trước cung kính mà câu nệ hành lễ với Nam Cung Thuần đang ngồi ở chủ vị, thấp giọng gọi một tiếng, "Giáo chủ"

Nam Cung Thuần lạnh nhạt liếc nhìn cậu, ngay cả một tiếng "Ừ" cũng lười đáp lại. Hắn chỉ tiếp tục nhìn Nam Cung Nguyệt trong lòng, thoạt nhìn còn muốn thử tự tay đút em ăn cơm.

Tống Giản đôi lúc thầm nghĩ, sự chấp nhất với một đứa trẻ của Nam Cung Thuần, nếu có thể giống với những ông chồng mất vợ "gà trống nuôi con" sẽ tốt biết bao...

Nghĩ thế, nàng lại nở một nụ cười ôn nhu với Nam Cung Tĩnh, "A Tĩnh, đến đây"

Trong hết thảy những người lớn đối xử lạnh nhạt hoặc làm lơ cậu, dù sao cũng phải có một người mỉm cười với cậu. Nói cách khác, đứa trẻ này cũng quá đáng thương.

Biểu tình của Nam Cung Tĩnh lập tức liền thả lỏng. Cậu cố gắng tỏ ra đứng đắn lễ phép, như những gì thầy giáo đã dạy, không nhanh không chậm, tiến lùi thỏa đáng, nhưng giờ phút này lại không nhịn được nhanh hơn bước chân, chạy chậm đi đến bên cạnh Tống Giản. Cậu ngồi sát vào nàng, nắm lấy ống tay áo nàng.

Có thị nữ bưng chậu nước đến, Tống Giản cầm khăn lông đặt trên vành chậu, Nam Cung Tĩnh liền ngoan ngoãn vươn hai tay ra.

Nàng cẩn thận lau khô cho cậu, mỉm cười hỏi, "Khoá học sáng nay thế nào?"

Nam Cung Tĩnh mẫn cảm khẽ nhìn sang Nam Cung Thuần dường như vừa nãy có liếc mắt về phía này, thấp giọng "Dạ" một tiếng.

"Lớp học võ gần đây thế nào? Còn chịu đựng được sao?"

"Dạ..."

"Đừng cố gắng chịu đựng, biết chưa? Lần trước con làm ta sợ muốn chết", Tống Giản nhớ tới lần Nam Cung Tĩnh tập đứng tấn, cậu cố cắn răng chịu dựng đến nỗi lung lay sắp đổ, mồ hôi ra như tắm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy nhưng lại không rên một tiếng, cuối cùng vì quá sức đã trực tiếp ngất xỉu.

Đứa nhỏ này vẫn quen nhẫn nại hết thảy, không dễ dàng thể hiện sự thống khổ của bản thân, cũng mặc kệ mình có thể tiếp nhận được hết không.

Tính cách như vậy khiến Tống Giản rất lo lắng.

Cũng sau lần đó, toàn thân Nam Cung Tĩnh mấy ngày liền đều đau nhức không thể nhúc nhích, từ đó Tống Giản mới tập thành thói quen lau tay và đút cơm cho cậu.

Lúc này, Nam Cung Thuần bỗng nhiên mở miệng hỏi, "Khoá tập võ có vấn đề gì?"

Nam Cung Tĩnh tức khắc không biết phải làm sao nhìn sang Tống Giản, cậu đã quen bị Nam Cung Thuần coi thường, hiện tại đột nhiên được hắn chú ý tới liền không khỏi hoảng loạn.

Tống Giản vì để cậu an tâm mà dùng sức nắm tay cậu thật chặt. Lúc này nàng mới trả lời, "Thân thể A Tĩnh có chút suy nhược, lần trước khi tập võ, cường độ có chút cao..."

"Nó không chịu được?"

Tống Giản cẩn thận đổi một cách nói khác, "Ban đầu thầy giáo không hiểu A Tĩnh lắm, không biết rõ giới hạn cuối cùng cậu có thể chấp nhận được"

Nam Cung Thuần khinh thường nói, "Một chút cực khổ cũng chịu không được, đúng là phế vật"

Tống Giản, "..."

Đối với thái độ của hắn, Tống Giản bất mãn nhíu mày, nhưng không hề cãi lại. Nàng chỉ quay người đi, ôm Nam Cung Tĩnh vào lòng an ủi, đồng thời không cho Nam Cung Thuần nhìn thấy biểu tình của mình.

Nhưng với tư thái dù không nhìn thấy biểu tình kia cũng biểu lộ rõ ràng sự phản đối của nàng. Sắc mặt Nam Cung Thuần tức khắc trở nên âm trầm.

Hắn lạnh lùng nói, "Ta lúc sáu tuổi sớm không biết đã giết qua bao nhiêu người. Ngươi xem đứa phế vật này, ngoài việc trốn trong lòng nữ nhân khóc lóc, nó còn có bản lĩnh gì?"

Tống Giản nghe thế liền buông Nam Cung Tĩnh ra, ở trước mặt cậu, nàng đối xử với Nam Cung Tĩnh tốt bao nhiêu hắn dường như liền sẽ tức giận bấy nhiêu.

Có lẽ vì hắn nghĩ Tống Giản là nữ nhân thuộc về hắn, đáng lý cả thân thể và trái tim nàng đều nên quay chung quanh hắn chứ không phải đặt hết sự chú ý trên người kẻ khác.

Nhận ra việc Tống Giản chuẩn bị kéo xa khoảng cách với mình, Nam Cung Tĩnh tức khắc kinh hoảng giữ tay nàng lại.

Tống Giản bất đắc dĩ nhìn cậu, nhẹ nhàng lắc đầu mà rút tay ra. Nhưng nàng lại nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt cậu, khiến cậu tin tưởng nàng sẽ không bỏ lại mình. Lúc này, Nam Cung Tĩnh mới dùng một biểu tình muốn khóc thu hồi tay.

Thấy thế, Nam Cung Thuần hừ lạnh một tiếng, "Ăn cơm!"

Bất quá, trong lúc ăn cơm, hắn quả nhiên không gây phiền phức cho Nam Cung Tĩnh, thậm chí cũng không nhìn Tống Giản thêm lần nào, hắn chỉ dùng động tác có chút gượng gạo, thô kệch bắt đầu đút Nam Cung Nguyệt ăn.

Vì tránh kích thích đến hắn, Tống Giản cũng không đút cơm cho Nam Cung Tĩnh. Cũng may mấy ngày nay thân thể cậu đã dần phục hồi và tốt hơn, không quá đau nhức như trước, đã có thể tự mình dùng cơm.

Tống Giản sẽ thường chú ý một chút tình huống của Nam Cung Tĩnh và Nam Cung Nguyệt, bản thân thật ra chưa ăn được bao nhiêu, toàn bộ chỉ lo lắng hai việc là Nam Cung Tĩnh có thể ăn cơm không và Nam Cung Nguyệt ăn bị sặc không.

Một bữa cơm không mấy tốt đẹp may mắn kết thúc. Tống Giản và Nam Cung Tĩnh sau khi tiễn đi tôn đại phật Nam Cung Thuần, đều cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Chờ đến buổi tối, khi Nam Cung Tĩnh làm xong bài tập trong ngày, hiện tại cậu vẫn trong giai đoạn đặt nền móng, đều đang tập viết mấy tiệt giấy, lại học thuộc vài câu văn. Tống Giản vẫn luôn bồi bên cạnh cậu, lúc này mới gọi người mang nước ấm đến để cậu rửa mặt chuẩn bị ngủ.

Sau đó, Tống Giản sẽ kể cho cậu vài câu chuyện trước khi ngủ.

Chờ hai mí mắt đã bắt đầu muốn khép lại, nàng sẽ cho cậu một nụ hôn ngủ ngon và nhẹ giọng nói, "Ngủ ngon."

Mỗi lần nhìn Nam Cung Tĩnh trong lúc mơ hồ không rõ mà thấp giọng đáp lại "Ngủ ngon", Tống Giản đều cảm thấy cậu thực đáng yêu mà mỉm cười, lại không nhịn được sờ tóc của cậu.

Bất quá lúc này, ngoài câu "ngủ ngon", Nam Cung Tĩnh vẫn mở to cặp mắt chó con hắc bạch phân minh, thanh triệt sáng ngời lại vô tội đáng thương mà nghiêm túc nói với nàng, "Phu nhân... Giáo chủ không chịu cho ngài ám vệ cũng không sao hết... Sau này đợi ta học giỏi võ công, ta sẽ bảo hộ ngài"

Đây là lần đầu tiên một người trời sinh hướng nội như Nam Cung Tĩnh nói ra một câu dài đến thế khiến Tống Giản không khỏi có chút kinh ngạc mở to hai mắt.

"Trưa nay con đã nghe thấy sao?"

Phản ứng này của nàng tựa hồ khiến Nam Cung Tĩnh cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Mặt cậu đỏ lên, không nhịn được cuộn tròn trong chăn nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí, nhìn chăm chú vào mắt nàng.

"Nghe được... một chút...", cậu nhẹ giọng đáp, "Phu nhân, sau này ta sẽ làm ám vệ cho ngài, ngài đừng khổ sở..."

Tống Giản cong đôi mắt mỉm cười, "Thật sao?"

"Thật!"

"Được rồi, vậy ta sẽ chờ A Tĩnh lớn lên bảo vệ ta. A Tĩnh phải nhớ đó nha"

"Dạ!", nghe vậy, Nam Cung Tĩnh tức khắc cảm thấy được sự công nhận to lớn. Trong ánh mắt cậu cơ hồ lập tức sáng lên, hưng phấn vươn một bàn tay từ trong chăn ra nói, "Ngoéo tay!"

"Ngoéo tay"

Ngón tay tinh tế thon dài nhẹ nhàng móc lấy ngón tay non nớt mềm mại lập ra ước định.

Nhìn gương mặt đầy mỹ mãn cùng tươi cười của Nam Cung Tĩnh tiến vào giấc ngủ, nàng ôn nhu nhìn hồi lâu, trong lòng không phải không có tiếc nuối nghĩ, đứa trẻ này đáng yêu biết bao... Tại sao lúc lớn lên lại có thể mắt mù như thế mà coi trọng Nam Cung Thuần?

Lấy thái độ ác liệt hiện tại Nam Cung Thuần dành cho cậu, Tống Giản thật sự nghi ngờ việc cậu có thể yêu đối phương chỉ là vì biến chứng của Stockholm...

Trong lúc Nam Cung Tĩnh làm bài tập, Nam Cung Nguyệt cũng đã sớm ngủ. Chờ đến khi hai đứa nhỏ đều ngủ, Tống Giản mới trở lại phòng của mình chuẩn bị nghỉ ngơi.

Lúc nàng vừa bước vào phòng đột nhiên đã bị ai đó bắt lấy kéo thẳng lên giường.

Bị tập kích bất ngờ thế này, Tống Giản hai mắt trừng lớn, thiếu chút nữa sợ hãi kêu to, lại nghe thấy giọng của Nam Cung Thuần vang lên trong bóng đêm, "Là ta!"

Giáo chủ Ma giáo và bá đạo tổng giám đốc, những loại nhân vật này dường như luôn có chấp nhất đối với việc cưỡng chế ái*.

(*thích dùng những hành động thô bạo, cưỡng ép người khác yêu mình)

Tống Giản tức khắc ngừng giãy giụa, yên lặng đợi cho đoạn tình tiết này bị nhảy qua và quay lại cốt truyện chính.

"Đã hơn nửa đêm sao ngài lại đến đây?", giọng nàng vừa nhẹ lại vừa dịu dàng, mang theo chút mệt mỏi cùng vô lực sau khi bị lăn lộn tàn nhẫn, lại tê dại đến tận xương tủy, lọt vào tai Nam Cung Thuần khiến thể xác và tinh thần hắn đều thoải mái, "Dọa người ta nhảy dựng"

Nam Cung Thuần không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, thích ý híp mắt lại.

Nếu nói đó là cử chỉ ôn tồn chi bằng nói đó như là một người sưu tầm tham lam đang vuốt ve thứ tốt nhất mà mình cất giữ.

Kỳ thật tối nay, Nam Cung Thuần không có ý định đến.

Nhưng nghĩ đến sự chăm sóc dịu dàng Tống Giản dành cho Nam Cung Tĩnh ban trưa, hắn bất giác càng nghĩ càng tức tối.

Hắn nhớ đến đôi tay thon dài mềm mại của nàng bao lấy tay Nam Cung Tĩnh đặt vào lòng bàn tay trắng nõn, nàng rũ xuống hàng mi mảnh dài, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu, cẩn thận chà lau cho nó, liền cảm thấy có một ngọn lửa vô danh bùng cháy...

Nàng chưa từng hầu hạ hắn dùng cơm nhưng lại ngày ngày vây quanh người khác!

Phảng phất như bị một ngọn tà hỏa làm cho bỏng cháy, dù đêm đã rất khuya, Nam Cung Thuần vẫn chạy thẳng đến viện của Tống Giản.

Hắn nghĩ thầm, có cái gì đáng rối rắm? Đây là nữ nhân của hắn, nàng dựa vào gì khiến hắn không vui? Dựa vào gì khiến hắn một mình chịu nghẹn khuất, không thể tiêu tan?

Vì để xoá bỏ sự khó chịu mơ hồ kia, Nam Cung Thuần nghĩ chỉ cần ngủ với nàng liền ổn.

Chỉ cần hoàn toàn chinh phục nàng, nói với nàng ai mới là chúa tể...

Hết thảy đều sẽ khôi phục lại như thường.

Nhưng khi mọi thứ đã như hắn mong muốn, Nam Cung Thuần vẫn cảm thấy, có nơi nào đó trong cơ thể cứ thế trống rỗng, chưa thể thoả mãn.

Tại sao lại như thế?

Hắn nhớ đến thân thể của Tống Giản, nhìn ngỡ tinh tế khẳng khiêu nhưng xúc giác lại đẫy đà mềm ấm, ôn hương nhuyễn ngọc hệt như một giấc mộng khiến linh hồn người khác đều muốn lún sâu vào.

Còn có, khi nàng nằm sát bên người, hắn có thể ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, dụ dỗ người ta phải áp sát vào da thịt nàng, vùi đầu vào sâu trong hõm cổ, bao phủ trong mái tóc dài nồng đậm của nàng.

Lúc này, Nam Cung Thuần mới ý thức được, Tống Giản cách hắn cực xa.

Thật ra dù nằm chung trên một chiếc giường, khoảng cách giữa họ không thể nào xem như "cực xa". Nhưng nguyên nhân cũng vì nằm chung một chiếc giường lại vẫn cứ duy trì một khoảng cách nhất định, hai bên không một chút đụng chạm, mới khiến người khác cảm thấy phá lệ xa xôi.