Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Hắn nhíu mày bất mãn nói, "Lại đây"
Tống Giản mới do dự một chút đã bị đối phương trực tiếp bắt lấy cánh tay kéo qua.
Vì thế nàng yên lặng bị hắn ôm vào lòng, vầng trán khẽ khàng đặt lên xương quai xanh của hắn nhưng hai tay lại cẩn thận rút ở trước ngực mình.
Trong đêm tối, Nam Cung Thuần vẫn như thể thấy được nhất cử nhất động của nàng. Giọng của hắn trong bóng đêm phá lệ trầm thấp, "Vẫn còn sợ ta? Hửm?"
Tống Giản không tiếng động mỉm cười.
Nam Cung Thuần nói, "Không dám chạm vào ta?"
Tống Giản do dự một chút đáp, "Thật sự cũng không phải như vậy"
Chỉ là...
Làm một nữ phụ thuần ái văn, trong thời gian công tác, nàng chưa từng gặp được tình huống phải nhảy qua cốt truyện nhiều lần như vậy.
Những thế giới trước đây nhiều nhất chỉ nhảy qua một lần, thậm chí đại đa số thời gian, toàn bộ hành trình đều không cần nhảy qua. Hiện tại mới bao lâu đâu mà đã nhảy qua tận hai lần.
Nhưng cổ đại có thể là như vậy chăng?
Tống Giản nghĩ thầm.
Dù sao nếu so sánh giữa thế giới cổ đại và hiện đại, thế giới cổ đại rõ ràng hoang dã hơn rất nhiều.
Nhận ra nàng không chịu thân cận, Nam Cung Thuần có chút không vui nói, "Vậy ngươi đang tức giận?"
"Tức giận?"
Nam Cung Thuần nghẹn lời trong chốc lát mới nói, "Về chuyện ám vệ"
"Không sao cả", Tống Giản hiện tại mới nhớ đến việc này, vốn dĩ nàng không phải thật sự muốn một người ám vệ, chỉ là muốn tìm đề tài để hiểu biết thêm về Dạ mà thôi. Bởi vậy nàng vô cùng thiện giải nhân ý nói, "Là ta yêu cầu quá đường đột"
"Hừ", ai ngờ Nam Cung Thuần nghe xong càng không cao hứng, "Thế nào, ngươi thật sự định xem Nam Cung Tĩnh như ám vệ?"
Tống Giản, "..."
"Ngài... nghe thấy sao?"
Hai cha con các người, trên phương diện nghe lén người khác nói chuyện thật đúng là di truyền...
"Sao có thể như thế được", nàng giải thích, "Hắn vẫn là một đứa trẻ, ta sao có thể thật sự... Nhưng phần tâm ý kia đương nhiên làm ta rất cao hứng"
Nam Cung Thuần lạnh như băng nói, "Nó đã sáu tuổi, không thể xem là còn nhỏ"
Nghe thế, Tống Giản không nhịn được nói, "Giáo chủ..."
"Hửm?"
"Khi còn nhỏ... ngài sống thế nào?"
Một đứa trẻ sáu tuổi lại không thể tính là còn nhỏ vậy nên xem là gì đây?
Nam Cung Thuần vì sao lại có suy nghĩ không có tình người như vậy?
"Lúc ta sáu tuổi...", nghe được Tống Giản dò hỏi, Nam Cung Thuần như đắm chìm vào hồi ức, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.
Vào lúc Tống Giản nghĩ hắn sẽ không trả lời mình, hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ tiếp tục, "Lúc ta sáu tuổi không cha không mẹ, lưu lạc khắp nơi"
Đối với bối cảnh của thân thế này, Tống Giản một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao thân thế nam chủ và nam phụ càng thảm bao nhiêu nhân khí sẽ dễ dàng cao bấy nhiêu.
"Khi ngài còn nhỏ... lúc sáu tuổi đã giết rất nhiều người sao?"
"Khi đó từng giết bao nhiêu người, ta đã quên mất", Nam Cung Thuần không cho là đúng nói, "Nhưng về lần đầu tiên giết người, ta ngược lại vẫn nhớ rõ ràng... Ngươi muốn nghe không?"
Nói tới đây, giọng điệu của hắn mang theo ý cười trào phúng, như thể chắc chắn Tống Giản sẽ vì sợ hãi mà co rúm người.
Tống Giản quật cường đáp, "Ngài cứ nói xem"
"Sáu người, ta dùng cái dùi lén giấu được, đâm vào cổ họng từng người bọn chúng"
Trong bóng đêm, ngón tay Nam Cung Thuần dường như mô phỏng mà bóp chặt yết hầu của nàng.
Tống Giản mở to hai mắt, thanh âm bất giác khàn đi rất nhiều, "Vì sao ngài lại phải giết người?"
Nam Cung Thuần trầm mặc trong chốc lát, sau đó thay bằng giọng điệu cổ quái mang theo chút sung sướng, "Thật hiếm khi thấy được ngươi tò mò về ta như vậy, nhưng nói cho ngươi cũng không sao. Khi đó, ta là chỉ là một đứa ăn mày nhỏ bé, mấy tên ăn mày lớn hơn vài tuổi thấy ta lẻ loi một mình liền muốn khi dễ ta"
Nói tới đây, hắn khinh thường cười lạnh một tiếng, buông bàn tay đang bóp cổ nàng ra.
"Ngươi từ nhỏ sống và lớn lên trong khuê phòng, chắc hẳn không biết có vài nam nhân muốn nữ nhân đến phát điên, cái gì cũng có thể làm được. Bọn chúng cho ta quần áo của nữ nhân, muốn ta giả trang thành nữ để tìm vui. Ta giả vờ thuận theo, sau đó trộm một cây dùi giấu trong tóc"
"Ta nói muốn tắm rửa, muốn đi đến bờ sông. Sau đó ở phía sau một tảng đá lớn, ta bảo bọn chúng từng người bước vào. Có lẽ cảm thấy ta không thể phản kháng nên chúng một chút phòng bị cũng không có. Khi kẻ đầu tiên bước đến, ta lập tức dùng cái dùi đâm chết hắn"
Thanh âm hắn trong đêm tối bình tĩnh, nhàn nhạt, nhưng lời thốt ra lại khiến người ta sởn tóc gáy, "Ta còn nhớ rõ, mỗi lần giết xong một người, ta liền đẩy hắn xuống sông... Sau đó lại nói cho kẻ đến sau rằng, kẻ đó bỏ đi rồi... Một tên lại một tên..."
"Giết đến cuối cùng, ta hoàn toàn chết lặng. Tay ta tê rần, ta đứng ở đó, bốn phía một mảnh đen kịt... Chẳng khác gì hiện tại không có một chút ánh sáng"
Nghe hắn nói lúc đó giống hiện tại khiến Tống Giản không kiềm được theo bản năng khẽ co rụt lại.
Bất giác, nàng nghĩ bản thân không phải đang nằm cạnh một con người mà đang nằm cạnh một dã thú.
Nhận thấy được nàng sợ hãi, giọng điệu Nam Cung Thuần lập tức trở nên có chút phức tạp vi diệu, "Ánh trăng trên trời sáng là thế nhưng ở chốn nhân gian, dù duỗi thẳng tay vẫn như cũ không thấy được năm ngón. Ngươi biết không, lần đầu trông thấy ngươi, ta liền cảm thấy ngươi chẳng khác gì ánh trăng trên trời"
Tống Giản mấp máy môi, chưa kịp nói gì thì Nam Cung Thuần đã thấp giọng cười, "Ta muốn thử xem ta có thể kéo ánh trắng xuống khỏi bầu trời và chiếu sáng ta hay không"
Hắn duỗi tay, bắt đầu vuốt ve mái tóc của Tống Giản, người một chút cũng không dám nhúc nhích vừa động cũng không dám lộn xộn Tống Giản đầu tóc, hệt như là ác ma thầm thì với nàng, "Ta vốn tưởng mình thất bại... Ánh trăng không chịu chiếu sáng ta, tựa như buổi đêm tối tăm ngày ấy... Nó thoạt nhìn cao quý thuần khiết như vậy, lại một chút cũng không chịu chia sẻ cho người cần. Nhưng từ sau khi sinh Nguyệt nhi, ngươi tựa hồ lại như ánh trăng... Là loại ánh trăng nguyện ý vì ta, phát ra ánh sáng"
Tống Giản lúc này mới hậu tri hậu giác có phản ứng. Nam Cung Thuần hình như đang an ủi nàng.... không cần sợ hãi?
Nàng có chút không dám khẳng định, sau một hồi do dự, nàng mới thử thăm dò nói, "Vậy... Sau cái đêm đó, mọi chuyện thế nào?"
"Về sau?", thấy nàng đã nói chuyện như thường, Nam Cung Thuần vừa lòng nói, "Lúc ấy không có bất luận kẻ nào giúp ta, mà địch nhân đối với ta mà nói, lại cường đại rất nhiều. Nhưng ta đột nhiên lại không sợ gì cả"
"Ta biết nên làm thế nào diệt trừ những kẻ gây trở ngại, mà phương pháp thì ra lại vô cùng đơn giản, chính là mạng người. Thứ ấy có đôi khi cũng chỉ là một món đồ không hề có giá trị. Sau đó khi trời sáng, ta mới phát hiện có vài thi thể không hề bị nước cuốn trôi đi. Bọn chúng bị tảng đá cách không xa mép sông ngăn trở, cả một mảnh nước sông đều bị máu tươi của chúng nhiễm đỏ. Có kẻ hai mắt mở lớn, vẫn luôn trợn trừng nhìn ta"
Nghe đến đó, da đầu của Tống Giản toàn bộ tê dại. Nam Cung Thuần lại không nhịn được bật cười, nàng cảm nhận được lồng ngực của hắn hơi rung lên.
"Hiện tại nhớ lại ta vẫn cảm thấy buồn cười"
Tống Giản không thể lý giải hỏi, "Buồn... buồn cười?"
"Đương nhiên, ngươi nghĩ xem", tùy hắn giọng điệu nhu hòa nhưng lại khiến nàng nổi da gà lần nữa, "Lúc hắn bị ta đẩy xuống sông có lẽ vẫn còn sống... Nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ta giết bạn bè của hắn, một tên lại một tên và không thể phát ra một chút thanh âm nào. Trong bóng đêm, hắn có thể cảm giác được số người bên cạnh càng ngày càng nhiều nhưng lại chẳng làm được gì ngoài việc trừng mắt nhìn ta. Ngươi không cảm thấy chuyện này rất buồn cười, rất thú vị sao? Ngươi nói xem, người chết rồi có linh hồn không? Nếu có, sao chúng một chút cũng không làm gì được ta? Cho nên ta nghĩ, trên đời này, nhất định không có thần phật"
Tống Giản cũng không nghĩ trên đời có thần phật, nhưng nàng cảm thấy, con người vẫn cần có sự kính sợ trong lòng.
Nàng không thể lý giải được lý do hắn bật cười.
Nàng cảm thấy thật ghê tởm, thật khó chịu nhưng vẫn không nhịn được sinh ra một tia thương hại với đứa trẻ phải giãy giụa cầu sinh khi chỉ mới sáu tuổi kia.
Nếu lúc ấy có người chiếu cố hắn, giáo dục hắn, dẫn đường hắn, có lẽ hắn không phải đi lên con đường sai trái như thế.
Mà mỗi lúc thế này, nhân viên công tác với kinh nghiệm phong phú đều sẽ lập tức rút mình ra khỏi nhân vật đang sắm vai, dùng góc nhìn của thượng đế để bảo trì bình tĩnh.
Tống Giản cũng lập tức làm như vậy. Nàng thầm nghĩ, tốt thật, yếu tố tẩy trắng đầu tiên khiến người đáng giận đã xuất hiện, quá khứ bi thảm.
Mà sau khi rút ra khỏi nhân vật, sự sợ hãi cùng khó chịu cũng đỡ hơn rất nhiều. Không kể đến bất kì điều gì khác, nếu chỉ riêng về câu chuyện này...
Nàng chần chờ một chút, sau đó vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Nam Cung Thuần vẫn đang cười đến rung người.
Tiếng cười tức khắc dừng lại.
"Ngươi đang làm gì thế hả?"
"Chỉ là...", Tống Giản thở dài nói, "Muốn ôm một chút ngài lúc sáu tuổi"
Đứa bé kia một mình đứng cạnh bờ sông trong đêm tối, chỉ có tảng đá lạnh băng trầm mặc có thể trợ giúp một chút cho kế hoạch của hắn. Hắn gắt gao nắm lấy cái dùi sắt, dùng toàn bộ thứ có được để bảo vệ chính mình.
Ánh trăng vẫn treo trên cao nhưng từ đây, hắn lại cảm thấy, hắc ám mới là chân lý nhân gian.
Hắn cũng biến trái tim mình thành tảng đá lạnh băng cứng rắn.
Có lẽ Nam Cung Thuần không đáng được ôm, nhưng đứa bé kia thì đáng.
Trong đêm tối, Nam Cung Thuần sau một lát yên lặng mới nói, "Ta không cần"
Tống Giản đang chuẩn bị buông tay lại bị hắn trực tiếp ấn vào lòng.
"Nguyên nhân chính là vì khi đó không có người ôm ta nên ta mới đi đến được vị trí ngày hôm nay", giọng Nam Cung Thuần khàn khàn nói, "Nếu ngươi thật sự muốn Nam Cung Tĩnh trở thành nhi tử của ta thì đừng cứ che chở nó như vậy"
Tống Giản nghĩ thầm, tốt lắm, yếu tố tẩy trắng khiến người đáng giận thứ hai cũng lên sàn rồi... "Phụ thân ta không phải không yêu ta, chỉ là đang rèn luyện ta. Hắn không hiểu tình yêu là gì nên phương thức biểu đạt thật vặn vẹo, nhưng hắn vẫn coi trọng ta"
"Ngài muốn cậu ấy trưởng thành trong tuyệt cảnh lạnh băng vô tình và biến thành một kẻ tàn nhẫn sao? Nếu cậu ấy không có biện pháp trở nên giống ngài thì sao?"
"Ta sẽ không quan tâm nó, nếu nó chết vậy nghĩa là nó đáng chết. Nếu nó sống sót vậy nói rõ nó có bản lĩnh"
"Vậy còn Nguyệt nhi?"
Nam Cung Thuần cơ hồ không chút do dự nói, "Nguyệt nhi thì khác"
Trong khoảnh khắc, Tống Giản không còn gì để nói nhưng hiện tại không phải là lúc thích hợp để tranh luận cách giáo dục khác nhau giữa nhi tử và nữ nhi.
Nàng trầm mặc một lát mới nói, "Ngài hiện tại vẫn còn phải giết rất nhiều người sao?"
Ước chừng cảm thấy nàng đang lo lắng, giọng điệu Nam Cung Thuần có chút hòa hoãn hơn, hắn nhẹ giọng nói, "Sợ cái gì, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không để ngươi nhìn thấy"
Đây là vấn đề của việc nhìn hay không thấy nhìn thấy ư??
Tống Giản chỉ có thể khe khẽ thở dài.
Nhận ra cảm xúc của nàng hạ xuống, Nam Cung Thuần không biết phải làm nào để khiến nàng vui vẻ hơn, "Nếu ngươi thật sự muốn một tên ám vệ tiêu khiển, ngày mai ta sẽ cho Dạ đi an bài"
"Là một ám vệ mà ta có thể đặt tên cho hắn sao?"
"Nếu ngươi muốn đặt tên liền đặt"
Nói xong, Nam Cung Thuần rõ ràng cảm giác được người bên cạnh lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Nghĩ đến tư thái dịu dàng nhu thuận của nàng, lòng hắn bỗng dưng lại phát ngứa.
Nam Cung Thuần duỗi tay, khẽ búng tay một cái vào không khí, sau đó không biết nhờ nguyên lý gì mà có thể đốt sáng giá cắm nến trên bàn.
Nét cười trên mặt Tống Giản vẫn chưa chưa tan biến, đột nhiên xung quanh lại sáng lên khiến nàng không khỏi theo bản năng vùi mặt vào lòng Nam Cung Thuần. Nhưng bả vai nàng lại bị hắn chặn lại, đè ở trên giường.
Sau lần nhảy qua cốt truyện này, trời đã sáng.
Tống Giản, "..."
Nàng nghĩ, thế giới này sao lại có nhiều lần nhảy qua thế nhỉ?