Nữ Phụ Thuần Ái Văn

Chương 78




Ikeda Akira cho rằng Tống Giản là học sinh Học viện Tokugawa, mà có thể vào đây, bản thân dường như có một sự đảm bảo thân phận đáng tin cậy, sẽ khiến người khác cảm thấy, thân thế cô nhất định trong sạch, không phải nhân vật khả nghi.

Hiện tại sắc trời đã tối, Tống Giản lại không xu dính túi, cậu nghĩ, tạm thời giữ cô lại một đêm, bằng không cô không có nơi để đi, một người lưu lạc đầu đường, thật sự có chút nguy hiểm.

Chưa biết chừng sáng sớm ngày mai, cha mẹ cô liền sẽ đến đón cô về.

Phòng cho khách của nhà Ikeda cũng không rộng, còn chứa một ít vật dụng không dùng đến. Khi Ikeda Akira đang dọn chúng sang một bên thì nghe thấy dưới lầu truyền đến thanh âm có chút hoảng loạn của Naeko, "Sao chúng tôi có thể để khách rửa chén chứ? Xin ngài cứ đặt ở bên kia, giao cho tôi là được"

Thanh âm của thiếu nữ kia tuy mềm nhẹ nhưng lại kiên định đáp, "Nhưng chính vì là khách mới càng không thể để chủ nhà thêm phiền đấy chứ"

Cô tuyệt đối không phải con gái nhà nước.

Ở Doanh Châu, vì từng xuất hiện đoạn lịch sử Thiên hoàng và tướng quân cộng trị thiên hạ, các quý tộc, quan viên theo phe Thiên hoàng được xưng là Kouke (công gia = 公家), các quan viên lãnh chúa theo phe tướng quân, thông thường được xưng là võ gia.

Các tiểu thư Kouke từ trước đến nay, mười ngón không dính xuân thủy, tuyệt đối không sẽ làm mấy việc như rửa chén. Chỉ là con gái của nhà phú hào bình thường tựa hồ cũng bị những người hầu dưỡng thành vẻ quý phái. Hiện giờ có lẽ chỉ có con gái võ gia còn sẽ làm như vậy?

Hơn nữa, còn phải là loại võ gia truyền thống có gia phong.

Chẳng qua, đặc điểm của Kouke là vô cùng ngạo mạn, đồng thời nam giới phong lưu, nữ giới đa tình. Đặc điểm của võ gia lại là cực kỳ ngoan cố, nam giới chất phác, nữ giới cứng cỏi.

Nếu nhìn từ vẻ ngoài, thiếu nữ kia hiển nhiên càng như con gái do gia tộc nhà nước thương yêu nuôi dưỡng ra.

Ikeda Akira vừa nghĩ vừa đẩy mấy thùng giấy đến một góc phòng.

Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của thiếu nữ, "Tôi có thể giúp được gì không?"

"Oah!!", thanh âm bất ngờ kia khiến thiếu niên vốn dĩ có chút xuất thần lập tức hoảng sợ, thùng giấy trong tay chớp mắt rơi xuống đất, đồ vật rơi đầy trên sàn.

Cậu trợn mắt nhìn cô hỏi, "Sao cậu lên cầu thang mà không có tiếng động gì hết vậy?!"

Vì nhà Mizuno không cho phép phát ra âm thanh.

"Thật xin lỗi", Tống Giản buồn cười nói, "Có lẽ vì tôi quá nhẹ chăng?"

Cô đi vào phòng, ngồi xổm xuống cùng Ikeda Akira nhặt những đồ vật trên đất bỏ vào thùng giấy. Ngón tay thiếu niên thon dài, chỉ là trên đa số những ngón tay đều dán băng dán.

Tống Giản hiếu kỳ hỏi, "Ikeda-kun, ngón tay cậu bị sao vậy?"

"Không có gì", tâm tình Ikeda Akira đã bình tĩnh lại, ngữ khí cũng đều đều như bình thường, "Lúc trước khi luyện tập cắt rau không cẩn thận tốc độ quá nhanh"

"A...", Tống Giản nhớ đến lúc còn nhỏ từng xem một bộ hoạt hình về đầu bếp, tức khắc có chút hưng phấn hỏi, "Nghe nói khi đầu bếp cắt củ cải, lát củ cải sẽ mỏng chẳng khác gì tờ giấy, nâng lên có thể thấy được ánh trăng, là thật sao?"

"...", Ikeda Akira không đáp, cậu nhìn cô do dự nói, "Nhà của cậu..."

"Hửm?"

"Là ở trong thần xã sao?"

Nếu là con gái của thần đạo thần quan hoặc chùa miếu, có lẽ có thể giải thích sự ưu nhã cao quý không giống bình dân lại hoạt bát rộng rãi không giống sĩ tộc kia của cô.

Tống Giản lại nghiêng đầu hỏi, "Xuất thân của tôi rất quan trọng sao?" "..."

Nếu là trước đây, Ikeda Akira cũng sẽ không để ý vì cậu nghĩ, hiện giờ đã là xã hội hiện đại, làm gì còn có sĩ tộc. Những người còn tự cho mình là quý tộc không khỏi cũng quá buồn cười. Dù cho tổ tiên đã từng rất lợi hại, nhưng hiện giờ không phải mỗi người đều bình đẳng sao?

Nhưng trong Học viện Tokugawa, bầu không khí phân chia cấp bậc nghiêm ngặt kia đã ảnh hưởng cậu.

Hiện tại cậu sẽ có thói quen trước tiên xác nhận dòng dõi của đối phương mới có thể yên tâm, vì cậu cần biết bản thân nên dùng phương thức và thái độ gì để đối đãi.

Rốt cuộc với sự tồn tại của Ngự Tứ gia cùng "lệnh chế tài" trong Học viện Tokugawa, nếu bạn không kịp thời nhận ra thân phận của học sinh nào đó, vì sử dụng từ ngữ không thích hợp khiến đối phương thấy thất lễ hoặc chịu sỉ nhục, khả năng sẽ tự rước phiền phức. Hiện tại, khi cậu gặp lại những người bạn trước đây của mình, họ đều nói cậu thay đổi rất nhiều.

"Ikeda-kun... hình như trở nên lạnh lùng"

"Akira-kun hiện tại thật ngạo mạn nha"

"Quả nhiên đến Tokugawa rồi liền xem thường người khác"

Ngay từ đầu, cậu cũng không thấy bản thân thay đổi, chỉ thấy mình trở nên cẩn thận hơn thôi.

Nhưng sau này, khi càng có nhiều người nói như vậy, Ikeda Akira chậm rãi đánh giá lại mình và phát hiện, có lẽ cậu thật sự đã trở nên thực dụng rất nhiều.

Sau khi nhận thấy được ranh giới giai cấp có bao nhiêu khó để vượt qua, cậu đã biết trên thế giới này, dù tất cả mọi người đều sống dưới cùng một bầu trời nhưng luôn có một bộ phận dường như thuộc về thế giới khác.

Cậu vô lực phản kháng chỉ có thể tiếp thu chuyện này. Mà bầu không khí "Giữa người với người không có khả năng bình đẳng" được xem là lẽ dĩ nhiên kia ở Học viện Tokugawa cũng khiến cậu mỗi lần gặp ai đều học được cách trước tiên phán đoán xem, đối phương rốt cục có cùng một thế giới với mình không. Nếu không phải vậy không cần lãng phí thời gian.

Hành vi này đương nhiên không tốt, Ikeda Akira cũng chán ghét mình như vậy. Nhưng cậu lại không khống chế được đi xác nhận, bởi trong tiềm thức, cậu đã đem việc đầu tiên xác nhận thân phận đối phương thành một cách tự bảo vệ mình.

Tống Giản nhìn bộ dáng bất an của cậu, suy nghĩ giây lát mới trả lời, "Tôi tên là Mizuno Hare. Cha là quan ngoại giao, sống ở nước ngoài với mẹ. Tổ tiên nhà Mizuno ở Edo, nhiều thế hệ phụng dưỡng tướng quân đại nhân, là gia tộc Hatamoto, làm samurai cận vệ cho tướng quân đại nhân"

Ikeda Akira tức khắc kinh ngạc, "Hatamoto?"

Hatamoto là samurai cấp cao nhất, thông thường đều là thần tử trung thành của các nhân vật nổi tiếng, địa vị khá cao. Nếu còn là Hatamoto phụng dưỡng tướng quân, địa vị càng được tôn sùng. Mặc dù hiện tại số học sinh quyền quý nhiều như mây, tổ tiên có Kugyo đầy như nêm đến Học viện Tokugawa, cô vẫn thuộc về một nhóm người cực ít ỏi có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp. Thấy cậu ngạc nhiên như thế, Tống Giản cười tủm tỉm hỏi, "Cậu tin à?"

"Cái gì?"

"Tôi chỉ nói bậy nói bạ thôi, cậu không biết sao"

"Vậy cậu...? Rốt cuộc có phải hay không?"

Tống Giản giảo hoạt nói, "Cậu đoán đi?"

Lúc này, dưới thang lầu truyền đến một chuỗi tiếng bước chân nặng nề, hai người đồng thời quay đầu lại thì thấy tiên sinh Ikeda đang xách theo chiếc vali lớn của Tống Giản đi lên.

Bọn họ vội vàng đứng dậy đón ông.

Ikeda Akira nhận lấy vali trong tay ba mình, trầm ổn nói, "Xin lỗi, đáng lẽ con nên mang lên sớm hơn"

Tống Giản cảm ơn nói, "Vô cùng cảm ơn, tiên sinh Ikeda"

Tiên sinh Ideka nhìn cô, trầm mặc mỉm cười một chút, lại nhìn thoáng qua con trai đang đưa lưng về phía cửa, ông đặt vali xuống xong, ý bảo Tống Giản không cần để ý, "Tiểu thư Mizuno nếu là bạn của Akira, đến làm khách cứ như ở nhà là được, không cần câu nệ" Trước kia, bạn bè của Ikeda Akira rất nhiều, ngày thường luôn là tốp năm tốp ba cùng nhau hẹn nhau đi học tan học, cuối tuần cũng thường xuyên ra ngoài đi chơi.

Dù tính cách cậu hướng nội cũng có thể cãi nhau ầm ĩ với vài người bạn thân. Nhưng từ sau khi lên cấp ba, cậu càng ngày càng trầm mặc ít lời, hướng nội đến quái gở.

Ban nãy khi cậu và Tống Giản nói giỡn với nhau, tiên sinh Ikeda cũng không biết đã bao lâu rồi không nghe được ngữ khí con trai có chút dao động, trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy vô cùng vui mừng.

Tuy cũng có chút lo lắng...

Ban nãy Naeko cũng lo lắng trộm nói, "Lão gia, thiếu gia chắc không phải lén yêu đương trong trường, bị cha mẹ nhà gái phát hiện, cho nên cậu ấy nhẫn tâm chia tay, kết quả đối phương trực tiếp chạy trốn đến đây tìm cậu ấy phụ trách đấy chứ?" Đợi sau khi sắp xếp xong cho khách, ông phải hỏi kĩ Akira xem mọi chuyện rốt cuộc có phải như vậy hay không.

Sau khi cuộc đối thoại bị ngắt ngang, chuyện thân thế của Tống Giản liền cứ thế mơ hồ lướt qua.

Nhưng Ikeda Akira lại không phục nghĩ thầm, cậu không tin mình không đoán ra được! Ở Học viện Tokugawa, nhãn lực chính là một loại năng lực sinh tồn vô cùng quan trọng!

Mà ngày hôm sau, cậu liền cảm thấy, Tống Giản quả thật có thể xuất thân từ võ gia.

Đừng nói nhà quyền quý, hiện tại dù là con gái nhà bình dân, trên cơ bản cũng rất khó có ai thức dậy lúc 5 giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng.

Tống Giản nghĩ thầm, đối với đồng hồ sinh học cố định này, cô cũng thấy tuyệt vọng a!

Bất quá, hiện tại ăn nhờ ở đậu trong nhà người khác, cần mẫn một chút cũng là dĩ nhiên. Cô làm bữa sáng xong lại đi lau nhà cùng toàn bộ bàn trong tiệm. Đợi đến khi cha con Ikeda rời giường xuống lầu, đều bị hiệu suất của cô làm kinh ngạc, không khỏi ngây người.

"A, tiên sinh Ikeda, Ikeda-kun", Tống Giản thả tay áo đang xắn xuống, mỉm cười nói, "Buổi sáng tốt lành"

Ikeda Akira móc di động ra, nhìn kĩ lại một lần.

6 giờ, không sai.

6 giờ mà đã làm xong bữa sáng cho ba người, còn nhân tiện làm xong việc nhà...

Rõ ràng với vẻ ngoài kia, cô nhìn chẳng khác gì một búp bê Tây Dương nhu nhược kiều quý. Tại sao lại có năng lực đến như vậy?

Cậu xoa xoa mái tóc đen vốn có chút hỗn độn, cảm thấy thế giới quan của mình đã chịu đả kích cực mạnh, "Cậu là nàng tiên ốc sao??"

Tống Giản chỉ cười không đáp, "Ikeda-kun phải phụ trách rửa chén đó"

Ikeda Akira đáp, "Ừm"

Tiên sinh Ikeda quay đầu nhìn về phía con trai của mình. Ikeda Akira hỏi, "Sao vậy ạ?"

Tiên sinh Ikeda hơi mấp máy môi, dùng khẩu hình lần nữa xác nhận hỏi, "Thật, không, phải, là, con, dâu, của, ba, sao?"

Ikeda Akira khẳng định nói, "Không phải"

Cậu xoay người lên lầu, đánh răng rửa mặt xong liền thay quần áo.

Chờ đến khi cậu xuống lầu, Tống Giản lại hoảng sợ.

Thiếu niên tuấn tiếu với thân hình cao lớn đĩnh bạt, dù chỉ mặc áo thun màu đen đơn giản, phác họa ra bờ vai mảnh khảnh cùng đường cong eo bụng thon chắc cũng đủ toát ra vẻ thoải mái, tươi sáng ban nãy, đáng lý ra sau khi mặc vào đồng phục được may vá tỉ mỉ sẽ càng thêm tuấn tiếu, thế nhưng lại trở nên bình thường, không chút nổi bật.

Cậu cúi đầu, hơi khom lưng, mái tóc lúc ở nhà luôn được chải hết về phía sau, để gương mặt thanh tuấn hoàn toàn lộ ra hiện lại loà xoà thả xuống, cơ hồ che khuất cả hai mắt. Không chỉ như thế, cậu còn mang thêm một cặp mắt kính, khiến đôi mắt hẹp dài, xinh đẹp như vẽ kia, hoàn toàn bị che giấu không còn chút gì.

Nếu chỉ lướt nhìn sẽ cảm thấy đây là một thiếu niên có khí chất hơi âm trầm u buồn, khiến người khác không muốn đến gần. Nếu cậu còn đi giữa đám đông, chắc chắn sẽ là dạng người vừa chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

"Tại sao cậu...", nhìn cậu ngồi bên cạnh bàn ăn, cúi đầu chuyên chú thắt cà vạt, sau một chốc do dự, Tống Giản vẫn không kiềm được hỏi, "Phải che mặt như vậy? Rõ ràng mặt cậu rất đẹp, thật sự đáng tiếc nha"

Nghe vậy, Ikeda Akira dừng một chút. Cậu ngẩng đầu, lại thấy Tống Giản vẻ mặt thản nhiên, như thể người thẳng thắn khen cậu có một khuôn mặt đẹp ban nãy không phải là cô.

Cậu nghe bảo, nếu bắt một người xuất thân võ gia thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ thật, đối với họ mà nói, việc đó sẽ khó chịu như thể muốn lấy mạng của họ vậy. Cho nên từ đó có thể thấy, cô không giống con gái võ gia.

Ikeda Akira đáp, "Tôi không muốn khiến người khác chú ý"

"Vì sao?"

"Nếu bị chú ý sẽ rất phiền phức"

Tống Giản không nói thêm gì nữa.

Thời điểm Ikeda Akira lên lầu, tiên sinh Ikeda đã ăn xong bữa sáng và ra ngoài nhập hàng. Giờ phút này cô ngồi đối diện Ikeda Akira, chống cằm nhìn cậu mà nghĩ thầm, cốt truyện này...

Những kiểu cốt truyện như vai chính không muốn vẻ ngoài của mình gây chú ý nên cố tình che giấu, khiến đôi mắt thoạt nhìn thường thường không gì đặc sắc, lại trong một lần ngoài ý muốn, đột nhiên bị đụng ngã hoặc đánh bay mắt kính, sau đó bị phát hiện mỹ mạo kinh người thế này...

Kinh điển hệt như trong những bộ phim truyền hình cổ trang, khi một nhân vật nữ giả nam trang, vô tình bị hất rớt mũ, tóc dài xoã tung xuống, mới có thể bị người khác kinh ngạc phát hiện họ là nữ. "Ừm, tôi hiểu rồi"

Tống Giản khẽ gật đầu.

Ikeda Akira hỏi, "Cậu hiểu cái gì?"

Cậu không muốn gây chú ý vì mong bản thân có thể yên ổn sống qua quãng đời cấp ba này. Đây không phải một việc gì đáng vui vẻ, nhưng biểu tình Tống Giản lại nhẹ nhàng như thế, khiến cậu theo trực giác cảm thấy, thứ bọn họ đang nghĩ đến chắc chắn không hề giống nhau.

"Nhưng mà...", Tống Giản hài hước nói, "Khuôn mặt thật của cậu, chỉ có thể để cho người cậu thích nhìn thấy sao?"