Tống Giản đứng lên, nghĩ thầm ở Doanh Châu một lời không hợp liền cúi người biểu đạt lễ phép, hiện tại cô có cần khom lưng chào hỏi?
Lúc này hệ thống hiện lên nhắc nhở.
[ Con gái sĩ tộc không cần cúi người trước bình dân. ]
Tống Giản hơi khựng lại, sau đó chỉ mỉm cười nói, "Tôi có thể nói chuyện riêng với Akira-kun không?"
Thật ra ở Doanh Châu, chỉ những người có quan hệ rất thân mật mới có thể xưng thẳng tên. Nhưng Tống Giản nghĩ, cha của Ikeda Akira cũng là Ikeda-kun, nếu xưng hô bằng họ sẽ khó tránh khỏi có chút không chính xác.
Nhưng trong mắt người ngoài, vị thiếu nữ xinh đẹp, tư thái lại đoan trang này, rõ ràng xuất thân bất phàm, lại là học sinh của Học viện Tokugawa, còn thân thiết với Ikeda Akira như thế...
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến Ikeda Akira hỏi một câu "Cậu là ai?", song không chừng bên trong có hiểu lầm gì đó.
Bất luận thế nào, nếu mục tiêu của đối phương đã rõ ràng, bọn họ cũng không thể làm ra cử chỉ vô lễ như đuổi khách ra ngoài.
Tiên sinh Ikeda quay đầu sang, khẽ vỗ vai con trai nói, "Akira, chiêu đãi khách cho đàng hoàng đấy"
Ikeda Akira nhìn cha mình, nhớ đến "lệnh chế tài" của Ngự tứ gia trong Học viện, cậu không khỏi do dự một chút, cuối cùng mới chậm rãi đi qua.
Hai người ngồi đối diện nhau, Naeko nhanh nhẹn đưa hai ly trà nóng lên.
Tống Giản theo bản năng chuẩn bị nói "Cảm ơn" thì thấy hệ thống nhắc nhở.
[ Đa số mọi người cho rằng, sĩ tộc nói cảm ơn với người hầu sẽ rất kỳ cục ]
Tống Giản, "..."
Trừ khi nhân vật sắm vai có yêu cầu đặc biệt về tính cách hay lễ nghi, cô bình thường đều sẽ giữ nguyên tính cách của mình.
Nhưng nếu nói cảm ơn thuộc về hành vi không phù hợp nhân thiết, cô cũng sẽ không tự tìm phiền toái.
Dù sao dựa theo phương án công tác, vào giai đoạn đầu, cô cần sắm vai một đại tiểu thư kiêu căng tùy hứng mới có thể theo lẽ thường mà làm ra một ít việc gây khó dễ người khác.
Nếu giống tính cách dịu dàng ở thế giới trước, hiện tại cô sẽ không thể nào thay đổi cục diện.
Nghĩ đến đây, Tống Giản ngồi yên không nhúc nhích, nhưng vẫn rất khó cho cô để có thể lạnh nhạt với sự trả giá lao động của người khác. Vì che giấu sự mất tự nhiên, cô một mực rũ mắt, thẳng đến khi Naeko rời đi, cô mới nâng mắt lên.
Chỉ là một động tác nhỏ như thế, nhưng trong mắt Ikeda Akira càng cho thấy được, đối với việc được người khác hầu hạ, cô cảm thấy vô cùng thản nhiên.
Cậu chưa từng gặp thiếu nữ này trong Học viện Tokugawa, nhưng hành vi cao ngạo như vậy thật đúng là biểu hiện của những nhóm đại tiểu thư kia.
Ngôn ngữ phát ra từ miệng những người đó, tựa hồ đều khiêm tốn hơn bất kì ai. Nhưng ý tứ mà họ muốn biểu đạt lại cao ngạo như thể bay trên trời.
Điều này khiến cậu cảm thấy phiền chán.
Cậu hỏi, "Cậu là 'thuần huyết'?"
Đây là "tiếng lóng" chỉ những học sinh của Học viện Tokugawa mới hiểu được.
Học viện Tokugawa bắt đầu từ nhà trẻ, có thể học thẳng lên đến đại học. Những đứa trẻ thuộc hàng quyền quý con nhà người ta, ngay từ nhà trẻ đã vào học ở nhà trẻ Tokugawa, sau đó lên tiểu học Tokugawa, trung học, phổ thông...
Những học sinh được xưng là "thuần huyết", chính là những người thuộc nhóm cao quý ở vườn trường. Mà những học sinh nhập học nửa chừng như Ikeda Akira sẽ bị nhóm "thuần huyết" cười nhạo là "tạp huyết".
Bọn họ cho rằng, "tạp huyết" vào học là muốn thơm lây, "hưởng ké" một chút ánh sáng trên người nhóm "thuần huyết". Bọn họ cho rằng, học viên "thuần huyết" chính là nhân tố tạo nên danh tiếng cho Tokugawa, Học viện đỉnh cấp quý tộc ở Doanh Châu. Nhờ có sự tồn tại của họ mới khiến người khác vừa nghe đến học sinh Học viện Tokugawa liền sẽ nhìn với con mắt khác.
Mà nhóm "tạp huyết" đều là những kẻ mượn danh tiếng của bọn họ, khiến vàng thau lẫn lộn.
Những học viên "thuần huyết" chân chính sẽ không giao du với những học sinh "tạp huyết". Hai bên ranh giới rõ ràng, không hề có qua lại.
Vài thập niên trước, dù một người có ưu tú cỡ nào, nhưng nếu tổ tiên không phải quý tộc, tuyệt đối không thể vào Học viện Tokugawa.
Hơn nữa, nếu tổ tiên chỉ có năm vị hoặc dưới năm vị làm quan sẽ bị người khác cười nhạo và khinh thường. Chỉ những ai có tổ tiên là Kugyo, tức có chức vị trên chức Jyusanmi (从三位), mới xem là ưu việt. Trong đó, lại có sự khác nhau giữa một gia tộc có nhiều người làm công khanh và một gia tộc chỉ có vài người làm công khanh. Ngoài Kugyo đảm nhiệm chức vị trên chức Jyusanmi, cũng có nhiều vị trí khác. Như đảm nhiệm chức Quốc thụ hoặc lãnh chúa một phương, tuy họ không giữ chức vụ ở trung ương, nhưng đứng đầu một quốc gia, địa vị cũng cực kì được tôn vinh.
Nhưng sau này chính phủ ra lệnh, cho phép con cháu bình dân nhập học, Học viện Tokugawa mới mở cửa chào đón những học sinh không có xuất thân quý tộc.
Nhưng có thể đi vào Học viện Tokugawa liền đồng nghĩa với việc được cùng ngồi cùng ăn với quý tộc sao?
Trong mắt người ngoài, tựa hồ là như thế.
Nhưng nhóm "thuần huyết" chân chính vô cùng chán ghét loại suy nghĩ này, do đó họ tuyệt đối không cho phép có người đánh đồng họ với nhóm "tạp huyết".
Nhưng dù nói như vậy, chỉ cần học sinh bình dân làm việc cẩn thận, không gây chuyện, bọn họ có thể làm như không thấy. Đối với những đại thiếu gia, đại tiểu thư cao ngạo kia mà nói, việc cho phép dân thường học chung với mình đã là sự thỏa hiệp và nhún nhường cực hạn. Nếu vẫn có người cố ý chơi nổi, ví dụ như rêu rao với bên ngoài rằng mình là học sinh của Học viện Tokugawa, người đó lập tức sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Trong đó nghiêm trọng nhất chính là bị Ngự tứ gia đặt "lệnh chế tài".
Dù sao, trưởng bối của những học sinh quý tộc này, chính là đời ông nội của họ, nói không chừng đều từng thi hành những đặc quyền mà hiện giờ đã bị hủy bỏ: Sĩ tộc có thể ngay tại chỗ gϊếŧ chết bình dân; khi họ đi đường, bình dân đều phải quỳ xuống nghênh đón; khi qua sông, những người bình thường không được phép đồng thời qua sông với họ v.v...
Lần trước một học sinh bị Ngự tứ gia đặt "lệnh chế tài" là vì dám dùng thân phận học sinh của Học viện Tokugawa cặp kè với nhiều cô gái bên ngoài. Cậu ta bị nghiêm khắc "chế tài" nửa tháng, hiện tại đã tạm nghỉ học.
Ikeda Akira tuy chỉ mới vào Học viện Tokugawa không bao lâu nhưng đã rất trực quan nhận thức được, bản thân cùng những người "thuần huyết" kia, tuyệt đối không phải là người cùng một thế giới. Mọi người nước sông không phạm nước giếng, cùng nhau học xong ba năm phổ thông sau đó mỗi người một ngả, chính là kết cục tốt nhất.
Tống Giản biết ý nghĩa của "thuần huyết" nhưng cô lại lắc đầu.
Thấy thế, biểu tình của Ikeda Akira tuy vẫn có chút lạnh nhạt nhưng thân thể thoạt nhìn thả lỏng không ít.
Cậu nghĩ thầm, có lẽ thiếu nữ trước mắt không phải xuất thân quý tộc mà là con gái của một phú hào. Học sinh nhà giàu cũng thường bị những học sinh tuy không giàu có bằng song vin vào việc tổ tiên mình là quý tộc mà xem thường xuất thân của họ.
Ngữ khí của Ikeda Akira đã không còn cứng nhắc, "Tôi nghĩ tôi không quen cậu"
Tống Giản thấy được phản ứng của cậu sau đó lập tức làm điều chỉnh cho kế hoạch ban đầu của mình... Cô vốn định nói rõ bản thân là vị hôn thê của Ii Masa, nhưng khi thấy được tâm lý mâu thuẫn vô cùng mãnh liệt của cậu với sĩ tộc liền quyết định giấu giếm. "Nhưng tôi lại biết cậu", Tống Giản nghiêm túc đáp, "Tôi biết cậu là người dịu dàng, hiền lành, cho nên tôi mới nghĩ mình có thể đến tìm cậu"
Nghe vậy, Ikeda Akira tức khắc sửng sốt.
Cậu bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ thiếu nữ này gần đây mới chuyển đến Học viện Tokugawa cho nên cậu chưa từng nhìn thấy cô? Dù sao số lượng học sinh của Học viện Tokugawa không nhiều lắm, một thiếu nữ xuất chúng như thế, cậu không thể nào không có chút ấn tượng.
Tống Giản không nói rõ vì sao mình biết cậu, hay ở nơi nào gặp cậu. Có đôi khi, những lời nói mơ hồ không rõ thế này, ngược lại có thể khiến đối phương tự mình suy luận, sẽ bớt việc hơn khi cô tự giải thích rất nhiều.
Đây thật ra cũng xem như một loại mánh khoé lừa bịp.
Ví dụ như trong hôn lễ hoặc bữa tiệc nào đó đột nhiên gặp được một vị khách nhiệt tình, có thể chuẩn xác nói ra tên họ cùng các sự việc liên quan đến bạn, sau đó đối phương nói rằng, "Tôi là ai đó ai đó nha! Anh/chị không nhớ tôi sao?". Mọi người sẽ vắt óc suy nghĩ, đối phương biết rõ mình như vậy, bản thân có phải thật sự gặp qua người ta lại không cẩn thận quên mất? Ngữ khí Ikeda Akira lập tức dịu đi rất nhiều, "Cậu gặp phải chuyện gì?"
"Tôi rời nhà trốn đi", Tống Giản đáng thương đáp, "Cha mẹ tôi đã khóa thẻ ngân hàng, tôi hiện tại không xu dính túi, ngay cả khách sạn cũng thuê không nổi. Hơn nữa cơm chiều còn chưa ăn"
Thực tế, cô đương nhiên có thể thuê khách sạn, chưa biết chừng còn có thể thuê phòng tổng thống trong nhiều năm. Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì đâu? Ở phòng tổng thống có thể liên hệ gì với công và thụ sao?
"Cho nên không biết, tôi có thể đến nhà Akira-kun làm công không?"
Ikeda Akira nghĩ thầm, là vì nhìn trúng việc làm công ở nhà mình sao!?
"Làm ơn đi mà", Tống Giản khẩn thiết nói, "Xem như nể tình chúng ta là bạn học, xin cậu cho tôi ở nhờ một thời gian nha!"
Tuy cô còn chưa chính thức chuyển đến Học viện Tokugawa nhưng đây cũng không thể xem là nói dối. Dù sao tương lai họ quả thật sẽ trở thành bạn học! Ikeda Akira vẫn có chút nghi ngờ hỏi, "Vì sao cậu lại trốn nhà đi?"
Tống Giản đáp, "Cha mẹ muốn gả tôi cho một người tôi không quen biết"
Cô nhìn vào cậu, đôi mắt xinh đẹp dưới ánh đèn ấm áp tỏa ra ánh sáng tươi đẹp, giữa mày hơi nhíu lại hiện ra nét ưu sầu vô hạn, khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi, nhìn vô cùng bất lực.
Ikeda Akira thấy lòng mình bất giác rung động một chút, "Tôi phải bàn với ba tôi trước đã"
Cậu đứng dậy, Tống Giản lại khẩn trương kéo tay cậu nói, "Akira-kun!"
Ikeda Akira có chút sửng sốt, "Gì vậy?"
"Cậu muốn nói thế nào với tiên sinh Ikeda đây? Nếu cậu nói tôi rời nhà trốn đi, tiên sinh Ikeda nhất định sẽ không cho phép tôi ở lại đâu nhỉ?"
"Nhưng..."
"Làm ơn! Xin cậu hãy trực tiếp xin ông ấy để tôi ở lại làm công đi!", cô nắm chặt cổ tay của cậu, nghiêm túc nói, "Làm ơn mà!" "Vậy tôi phải nói thế nào?"
"Cậu chỉ cần nói tôi là một bạn học ngày xưa vẫn luôn sống ở nước ngoài, gần đây tôi mới về nước tìm cậu, muốn vừa làm công vừa đi chơi một thời gian"
Ban nãy cô nói với nữ phục vụ rằng mình là bạn của Ikeda Akira nhưng cũng không nói rõ là bạn học ở Học viện Tokugawa. Nhưng nhờ đối phương hiểu lầm ngược lại giúp Tống Giản không ít.
Tống Giản và Ikeda Akira trầm mặc nhìn nhau một hồi, đến tận khi cô cảm thấy cả hai tựa hồ đã đạt chung nhận thức, cô mới chậm rãi buông lỏng tay cậu ra.
Ikeda Akira xoay người đi ra sau bếp. Chẳng được bao lâu, cậu lại bưng một đĩa sushi ra đặt trước mặt Tống Giản, ngữ khí có chút kì quái nói, "Tôi đã nói rồi, ba tôi nói cậu có thể ở lại"
Dừng một chút, cậu bổ sung thêm, "Còn nữa, nếu cậu không ngại... Có thể xem cái này là cơm chiều" Cậu còn nhớ khi nãy Tống Giản nói bản thân còn chưa ăn cơm chiều.
Một người dịu dàng cẩn thận nhường này, thật không hổ là chủ thụ!
Tống Giản vui vẻ nói, "Oa, nhìn rất ngon nha!"
Nhưng Ikeda Akira chỉ mím môi, không có vẻ gì cao hứng, "Đây là món tôi luyện tập làm, nếu so với thức ăn trong tiệm còn kém xa lắm"
"Cho nên ban nãy Ideka-kun ở sau bếp là đang theo chủ tiệm đại nhân học nghề sao?"
"Ừm", tính cách của Ikeda Akira hiển nhiên không phải dạng hướng ngoại phóng khoáng. Ngược lại, cậu có chút an tĩnh, hướng nội, "Nhưng hôm nay làm xong rồi. Tôi đi lên lầu giúp cậu dọn dẹp một chút phòng cho khách"
"Vô cùng cảm tạ!", nghe vậy, Tống Giản không khỏi chắp hai tay, không ngờ vai chính lại dễ nói chuyện như vậy, cô cảm kích nói, "Ikeda-kun quả thật là thiên thần!"
Hệ thống, [ Chắp tay trước ngực, biểu hiện cảm xúc kích động quá rõ ràng. Dùng dấu chấm than kết thúc câu, nói chuyện không sử dụng kết cấu câu hoàn chỉnh, trái với gia quy nhà Mizuno. ] Hệ thống chỉ nhắc nhở, nhân viên công tác sẽ căn cứ theo yêu cầu để quyết định có làm theo hay không. Hiện tại Tống Giản chỉ đơn thuần nhìn qua và hoàn toàn không để trong lòng.
Ikeda Akira rõ ràng có tâm lý đề phòng mãnh liệt với quý tộc. Nếu cô trước mặt cậu lộ ra nhân thiết của đại tiểu thư võ gia chỉ sẽ khiến công tác càng thêm khó khăn.
Quả nhiên là chủ thụ nhỉ?
Ngay từ đầu, tất nhiên sẽ căm thù quý tộc đến tận xương tủy, nhờ vậy mới có thể cùng Ii Masa phát sinh những xung đột gay gắt liên hoàn, sau đó hai người sẽ thành lập một mối quan hệ càng ngày càng sâu sắc...
Mục đích của Tống Giản là muốn trước tiên trở thành bạn thân với Ikeda Akira.
Ban đầu tạo dựng mối quan hệ hữu nghị thâm hậu với chủ thụ, sau này khi nói mình là vị hôn thê của chủ công mới có thể càng khiến cậu tiếp thu phương án "hình hôn" này. Tuy làm như vậy có chút đê tiện, nhưng...
Thật sự rất bớt việc.