Editor: Doris
Chạng vạng tối, một chiếc Maybach đen dừng trước khu biệt thự.
Tô Lạc ngồi trên chiếc ghế lái phụ, đưa tay mở dây an toàn.
“Nghe nói em muốn đầu tư vào Thanh Hải?”
Cô dự định đầu tư vào một web văn học trên internet, trước mắt chỉ định ngày hẹn gặp người phụ trách của văn học Thanh Hải…
Cố Ngôn nghe chuyện này từ nơi nào chứ?
Tô Lạc có hơi kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Cố Ngôn nói: “Anh là đại cổ đông của Mạch Nha, đây là hạng mục dưới trướng Mạch Nha nên thân là người đầu tư như anh cũng có quyền biết.”
Trong tay Tô Lạc vẫn còn một khoản tiền, cô nhìn trúng sự phát triển của web văn học trên internet này ở tương lai.
Lúc đầu cô đặt sự nghiệp làm trọng tâm, sau đó lại đến kế hoạch chế tác phim điện ảnh, bây giờ ánh mắt cô đặt tới miếng bánh ngọt là văn học mạng này.
Hiện giờ văn học mạng phát triển mạnh, trình độ trở nên rất chuyên nghiệp, làm cho nền văn học đạt được tới tầng mây mà trước nay chưa từng có.
Các web trong nước phát triển không đồng đều, chỉ cần tạo ra một trang web lớn, đồng thời cho họ lợi nhuận phong phú, tương lai chắc chắn sẽ hấp dẫn các tác giả có thực lực đến…
Internet ngày càng phát triển và tiện lợi hơn, tương lai văn học mạng chắc chắn sẽ là miếng bánh ngọt nhiều người muốn giành lấy.
Điều Tô Lạc không nghĩ đến chính là Cố Ngôn cũng đã chú ý đến lĩnh vực này, còn hành động trước cô một bước.
“Anh có thể đưa thân phận cổ đông cho em.”
Tô Lạc nhìn chằm chằm anh, Cố Ngôn cũng nhìn lại cô: “Anh cho em cổ phần nhưng không phải là cơm trưa miễn phí đâu.”
Tô Lạc nhìn anh: “Vậy anh muốn gì?”
“Nghe nói em đã mua bản quyền《Bầu Trời》.”
Tô Lạc: “….”
Gốc gác của cô đều bị thăm dò hết rồi đúng không?
“Anh muốn bao nhiêu?”
Cố Ngôn giơ ngón trỏ lên: “Anh muốn đầu tư một phần ba tiền vốn.”
Tô Lạc ngạc nhiên: “Không phải có hơi nhiều sao!?”
Theo dự đoán của cô là sẽ không nhiều đến vậy.
Trước mắt cô dự định sẽ bỏ ra 1,2 trăm triệu tệ nhưng vẫn cố gắp đè thấp thù lao của đa số diễn viên.
Thực lực phải xứng ngang với mức thù lao. Những tiểu hoa, tiểu sinh lưu lượng dựa vào thị phi để nổi tiếng thì cô sẽ bỏ qua, không suy xét.
Tô Lạc có khuynh hướng lựa chọn diễn viên ở tuyến ba, tuyến bốn. Diễn viên tuyến ấy lăn lộn dựa vào thực lực, diễn xuất ổn nhưng vẫn chưa có cơ hội để nổi tiếng.
Đối với cơ hội không dễ có được, diễn viên đều phải cố gắng hết sức mình.
Giới này hỗn tạp như vậy, là ngành sản xuất dựa vào thanh xuân, ai mà chẳng muốn nổi tiếng, muốn kiếm nhiều tiền?
Bởi vì cơ hội này, cũng không thiếu mấy người vô danh may mắn, có thể nổi tiếng sau một đêm, sau đó càng ngày càng nổi.
ADVERTISING
Những người may mắn như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Rất nhiều nghệ sĩ thiếu một cơ hội.
Cho nên, chỉ cần cho người ấy cơ hội, tự nhiên sẽ có nhiều người cố gắng nâng cao diễn xuất của mình.
Lúc trước chế tác《Bắc Ngụy Bí Sử》, lúc đầu vì tài chính hạn hẹp nên Từ Lai dựa vào biện pháp này để chọn diễn viên.
Dựa vào kinh nghiệm lúc trước, Tô Lạc biết ngoại trừ tuyên truyền thì danh tiếng của diễn viên cũng rất quan trọng.
Cần đầu tư nhiều chỉ vì giai đoạn chế tác hậu kỳ.
Cố Ngôn lắc đầu: “Anh cho rằng, em là cô gái thông minh như vậy chắc chắn sẽ không mua một mình bản quyền điện ảnh《Bầu Trời》.”
Nhìn gương mặt không góc chết của anh, Tô Lạc tức đến mức muốn tiến lên cắn bạn trai mình một cái.
“Nếu em muốn chơi lớn thì có thể làm game mobile, thiết bị ngoại vi hay truyện tranh《Bầu Trời》đều được.”
Mạch não của hai người thực sự rất giống nhau, nhưng lại nghĩ đến tiền đầu tư thì…!
Tô Lạc mắng anh một câu: “Đồ gian thương.”
Cố Ngôn cau mày, vẻ mặt buồn rầu nói: “Không còn cách nào khác, hiện tại anh thiếu tiền lắm.”
Tô Lạc dùng ánh mắt hoài nghi nhìn sang.
Anh thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: “Anh cũng đã già đầu rồi, độc thân 28 năm. Nếu muốn trước 30 cưới được vợ về thì phải cố gắng giữ chặt vợ, kiếm đủ tiền. Em nói có đúng không?”
Tô Lạc chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, âm thầm phỉ nhổ gian thương không biết xấu hổ này.
Lúc trước cô vốn định mua toàn bộ bản quyền《Bầu Trời》, cố ý lấn sân sang mảng game mobile, thiết bị ngoại vi và truyện tranh như anh nói.
Nhưng mà nếu Cố Ngôn chịu đầu tư một trăm triệu tệ thì vấn đề tài chính sẽ được giải quyết, tiến độ cũng sẽ nhanh hơn.
Năm trước Tô Lạc nhận mấy bộ phim với mấy đại ngôn, trong túi cũng thu vào không ít, cô đều để ở thẻ tiết kiệm nhưng tổng kết lại cũng chỉ có vài ngàn vạn.
Kế tiếp, mời thêm mấy nhà đầu tư thì tài chính sẽ không còn là vấn đề.
Những việc Tô Lạc lo lắng đều đã được giải quyết hơn phân nửa.
Triển vọng và lợi ích ở tương lai giống như một chiếc bánh được vẽ trên giấy, nhìn rất ngon nghẻ nhưng lại rất hão huyền.
“Anh thật sự muốn đầu tư một trăm triệu sao, nếu lỗ thì làm sao bây giờ!?”
Cố Ngôn sờ cằm, giống như anh rất tự tin về cô: “Chắc là em đổ toàn bộ tiền của mình vào đầu tư đúng không!? Dựa vào sự hiểu biết của anh đối với em, em chưa bao giờ dấn thân vào một cuộc mua bán thua lỗ, cho nên anh rất tin tưởng em.”
Cố Ngôn nhìn cô, con ngươi không che giấu được sự ủng hộ.
Nhìn cửa sổ bên cạnh Cố Ngôn, Tô Lạc ngẩng đầu ngắm những áng mây trên bầu trời.
Không gian yên tĩnh một lúc lâu.
Những tia nắng cuối cùng biến mất khỏi những đám mây, cô nhìn anh rồi nói: “Không còn sớm nữa, em về trước đây.”
Cố Ngôn nhìn theo bóng dáng rời đi của cô một lúc lâu.
Cây cối hai bên theo làn gió, từng lá, từng lá rụng xuống. Anh nhìn lá rụng đến mức xuất thần.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Cuối năm đang đến gần, đây là lúc tổng kết kết quả của cả năm, các lễ trao giải diễn ra rất nhiều.
Tô Lạc nhận được ba thư mời liên tiếp.
Đều là những lễ trao giải uy tín và có trọng lượng trong giới.
Cô mặc một chiếc váy đen cúp ngực, mái tóc được búi lỏng, kẻ eyeliner và tô một màu son đơn giản rồi đến lễ trao giải.
Trong lần ra mắt bộ sưu tập lần trước của “Y Lan”, son môi cùng màu đều bán chạy như điên, đến mức cháy hàng.