Editor: Ying
Hiếm khi nhà có khách ghé thăm, Giang Nịnh vất vả lắm mới giữ Tôn Hoa Hoa lại ăn cơm được.
Ngoài trời đang tối đen như mực, không có lấy một tia sáng. Ngoài cửa sổ từng làn gió rét run thổi qua, cóng đến mức răng không nhịn được run cầm cập.
Giang Ninh cũng không yên tâm khi để một cô gái như Tôn Hoa Hoa lái xe về nhà buổi đêm, liền giữ chị ấy lại ngủ một đêm trong phòng dành cho khách.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn no nê bữa sáng phong phú do dì Hứa làm, Tôn Hoa Hoa chạy về nhà. Chị ấy có xe riêng, Tô Lạc cũng yên tâm để chị ấy lái xe về một mình.
“Chị về đi.”
Hôm qua Tô Lạc vừa về tới nhà đã nhận được tin nhắn của Cố Ngôn.
Cô hỏi ngược lại anh, “Sao anh biết em về tới nhà rồi?”
Cố Ngôn liếc mắt nhìn Trần Nghị đang đứng thẳng.
Còn về việc làm sao thư ký của anh có thể biết được tin tức này?
Không hề nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh.
Anh nhìn mây bay ngoài cửa sổ, mạnh mẽ đổi đề tài. “Ngày mai thời tiết không tệ, anh sẽ đến đón em.”
Tô Lạc hỏi: “Anh xong việc rồi?”
Anh đáp lại cô, “Ừ.”
Hai người trò chuyện câu được câu không, nhiều lúc còn im hơi lặng tiếng. Có điều thông qua đường dây điện thoại, dường như hai người có thể kết nối đến cuộc sống của đối phương.
Dù cho có im lặng, dù rằng hai người đều bận rộn xử lý công việc của mình, nhưng thế này đây lại giống đang đứng chung một bầu trời, cùng nhau ngắm nhìn mây trôi lững lờ.
Tôn Hoa Hoa vừa đi không lâu thì xe Cố Ngôn đã đến. Tô Lạc báo một tiếng cho Gianh Ninh rồi xách túi ra cửa.
Hai người cùng nhau leo đến đỉnh núi, song leo đến lưng chừng thì chân Tô Lạc đã hơi đau, đành phải từ bỏ ý định leo núi tiếp. Men theo đường cũ quay về, hai cánh tay Tô Lạc khoác qua vai bạn trai, nửa người dựa hết vào lưng anh.
Tô Lạc nhìn cảnh sắc tiêu điều trên núi, cô hỏi Cố Ngôn, “Anh muốn nghỉ một lát không?”
Cố Ngôn nhíu mày đáp, “Không cần đâu, anh vẫn ráng được.”
“Ồ.” Tô Lạc thuận theo, “Vậy khi nào anh mệt nhớ để em xuống, đừng để mệt lả.”
Hôm nay cô ăn mặc rất thoải mái, cũng không đeo kính râm, khuôn mặt sáng sủa đặc biệt hấp dẫn ánh nhìn.
Cố Ngôn thì có gương mặt điển trai và dáng người siêu bắt mắt, dù đứng trong đám đông cũng có thể nhận ra anh ngay.
Mấy người leo núi đi ngang qua có lẽ đã nhận ra họ, có người còn cầm điện thoại lên chụp hình lại. Tô Lạc trông thấy, chẳng những không thèm né mà còn nghịch ngợm giơ tay hình chữ V.
Người leo núi đang chụp lén bị dọa cho giật mình, mém nữa quăng luôn điện thoại.
Vì một tấm hình mờ mờ ảo ảo trên mạng mà scandal “Đính hôn” lại leo lên hot search Weibo.
Cô gái hái hoa: Hiếm khi được phát đường. Ngọt quá trời ơi! Ý khoan, đây chẳng là núi Thần Long sao?
Cọng cỏ trên đầu: Đệch mợ! Chuẩn bị sửa soạn đồ đạc thôi, tôi cũng phải đi leo núi, nói không chừng còn có thể gặp được hai người ấy. Sẵn tiện chụp chung một tấm nữa.
Tạm thời Tô Lạc vẫn chưa biết những chuyện này.
Cố Ngôn dắt cô tới bệnh viện khám thử. Bác sĩ nói không sao, chỉ là hai ngày trước bị trật nên hơi đau là chuyện bình thường. Rồi còn luôn dặn dò cô, hai ngày này cần phải dưỡng thương, không đi lung tung là sẽ không có gì đáng ngại.
Ra khỏi bệnh viện, một tay Cố Ngôn đỡ cơ thể Tô Lạc bước đi, bị người ta chụp lại đăng lên mạng.
“Có muốn tới nhà anh ngồi chút không?”
Dù sao cũng không còn nơi nào để đi, bụng Tô Lạc có hơi đói rồi.
Cô nhìn Cố Ngôn, “Em đói.”
Cố Ngôn im lặng một hồi, “Anh biết nấu cơm, có muốn nếm thử tay nghề của anh không?”
Tô Lạc gật đầu như gà mổ thóc, “Muốn.”
Đến bãi đậu xe của tiểu khu, Cố Ngôn mở cửa bước xuống, sải chân đi tới ghế phó lái mở cửa. Sau đó anh khom người, một tay vòng qua eo Tô Lạc, tay kia vòng dưới chân cô.
Anh dùng lực bế cô ra khỏi ghế ngồi. Tô Lạc hô lên một tiếng.
Cố Ngôn khẽ chụt một cái lên trán cô, “Bác sĩ dặn, không được đi lung tung.”
Cho nên, để anh ôm em.
Tô Lạc hung hăng liếc anh một cái. Nguyên văn câu dặn của bác sĩ là, không được vận động kịch liệt.
Đến tai anh thì ngay cả đi bộ cũng không được?
May là vào thang máy không gặp được người dân trong tiểu khu, tránh được ánh mắt nghi hoặc của người ngoài.
Anh dùng tay đang ôm eo cô nhập mật mã. Cửa “Ting” lên một tiếng rồi mở ra.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên ghế sô pha, Tô Lạc điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái.
Cố Ngôn cầm theo một đôi dép vải mới tinh từ huyền quan vào, kích thước có hơi lớn. Nhìn màu sắc và kích thước là biết đây là dép của nam.
“Trong nhà chỉ có size của anh thôi. Em mang đỡ trước, lần sau mua cho em đôi khác.”
Anh nói xong, khẽ khụy chân xuống, chân trái quỳ trên sàn, sau đó dịu dàng cầm chân Tô Lạc đặt lên đùi mình…
Anh cúi đầu, đôi mắt rủ xuống, khuôn mặt tuấn tú nay lại khác hẳn với vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị thường thấy…
Hàng mày và cặp mắt của anh như trăng rằm mùa thu, ấm áp rơi trên người cô, không nóng bỏng cũng không lạnh giá. Đường cong nơi cằm của anh cũng dịu dàng đi mấy phần. Dáng vẻ rũ mắt của anh còn hấp dẫn hơn ngày thường.
Tô Lạc không nhịn được nhìn thêm mấy bận.
Động tác anh rất dè dặt, có lẽ là sợ làm cô đau. Khi tháo dây giày anh cẩn thận từng li từng tí, sau đó đổi sang dép cho cô.
Tô Lạc đang thất thần thì nghe chất giọng lạnh lùng trong trẻo của anh vang lên, “Nhà có sữa chua với sữa bò, em muốn uống cái nào?”
Tô Lạc hơi sợ lạnh, “Lạnh.”
Cố Ngôn khựng lại rồi nói thêm: “Anh hâm nóng giúp em.”