14.
Kể từ lần gặp nhau trong phòng thể dục, Bùi Thần bắt đầu thường xuyên đến tìm tôi.
Vì vậy tôi đổi biệt danh cho anh ta, từ: “188 giàu, lơ mình” thành “188 giàu, bị thần kinh”.
Có một vài chuyện tôi sẽ không bao giờ cho Bùi Thần biết, chẳng hạn việc nhà anh ta giàu có chính là sự hỗ trợ to lớn cho tôi sau này, hay việc anh ta có hứng thú với tôi thì hợp ý tôi quá rồi.
Nói về mặt tình cảm, tôi luôn hiểu một đạo lý: Đàn ông chẳng phải thứ tốt lành gì.
Tôi và Tưởng Thư Hoài xem như vỡ tan tành rồi.
Có điều hình như gã cũng chưa đến được với Lâm Kỳ.
Đôi lúc tôi thấy gã chờ Lâm Kỳ bên ngoài phòng học, không ngờ người như gã còn phải theo đuổi con gái nhà người ta đấy.
Tôi chẳng có thời gian quan tâm mấy chuyện ấy, ba tôi bắt đầu giao việc ở công ty cho tôi quản lý nên tôi bận lắm.
Thật ra tôi biết vốn dĩ ông ấy định đào tạo Lâm Kỳ, nhưng cô ả… không được thông minh cho lắm.
Tôi cứ ngỡ là cuối cùng mình cũng hơn Lâm Kỳ rồi.
Tôi cứ ngỡ mình cố gắng thể hiện trước ba thì người ba yêu dấu của mình sẽ trở lại.
Kết quả là chiều hôm đó, ba tôi vừa rót cho tôi một tách trà vừa nói rõ ràng từng chữ: “Tiểu Hà này, con phải học cho thật giỏi, sau này còn giúp đỡ em gái con.”