13.
Tôi từ từ quay đầu lại.
Một người con trai hoàn toàn xa lạ đang ngồi trên một chiếc đệm trong phòng thể dục bị bỏ hoang.
Người kia vừa nhìn tôi vừa đung đưa chân.
Có lẽ vừa rồi anh ta ngủ ở đó nên tôi và Tưởng Thư Hoài mới không phát hiện ra.
Một câu hỏi bật ra ngay trong đầu tôi khi vừa nhìn thấy anh ta: Rốt cuộc tên này có bao nhiêu lỗ trên người vậy?
Khuyên mày, khuyên môi, khuyên tai.
Tôi ghét những ai phá vỡ quan niệm truyền thống… Thế nhưng người kia lại đẹp trai đến quá đáng.
Tôi hơi sửng sốt, dè dặt hỏi: “Hả? Chúng ta có quen nhau sao?”
Người kia nở một nụ cười thật vô hại.
“Cô lật mặt nhanh thế? Sao không đạp cửa nữa? Quay trở lại làm thục nữ nhanh như vậy à?”
Tôi không quan tâm đ ến câu nói hài hước của anh ta, chỉ mỉm cười hỏi lại: “Thế anh có biết còn cửa nào ra khỏi phòng thể dục không?”
Người nọ lắc đầu: “Có mỗi một cái bị bạn trai tốt của cô khóa lại đó.”
“…”
Tôi gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bạn mình tới cứu.
Người kia bỗng nhảy xuống đệm, vừa đút tay vào túi vừa ung dung bước tới cạnh tôi. Anh ta vừa cười vừa nói: “Lâm Hà, cô thật sự không nhớ tôi à?”
Tôi quay đầu lại nhìn, ừ, với gương mặt này thì chắc cua được nhiều gái lắm đây.
Nhưng tôi sẽ không bao giờ quan tâm đ ến kiểu con trai như vậy, bởi vì anh ta hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình.
“Không quen.”
Người kia nhướng mày: “Chúng ta từng lưu số điện thoại của nhau đấy.”
“Sao có thể?”
Tôi không tin nên vội lấy điện thoại ra để anh ta xem thử.
Người kia cúi đầu nhập số điện thoại của mình vào, sau đó đúng là có trong danh bạ thật, biệt danh tôi đặt là: “188 giàu, lơ mình*.”
“…”
Người kia im lặng đôi ba phút, sau đó bật cười.
Đột nhiên tôi nhớ ra, hình như có một thời gian tôi muốn tìm bạn trai thích hợp nên đã … phân loại mấy người bạn nam trong danh bạ.
“Lâm Hà, sao ngay cả lốp dự phòng của mình mà cô cũng không nhớ vậy?”
Cái người này, chuyện nào không nói lại đi nói chuyện này.
…
Tôi nhìn người kia thật kỹ, trí nhớ của tôi rất tốt nên vẫn chưa quên anh ta.
Anh ta tên là Bùi Thần.
Nhưng lúc này đây anh ta lại khác một trời một vực so với trong trí nhớ của tôi.
Tôi biết đến anh ta khi theo chân ba tôi đến tham dự một tiệc rượu.
Nếu như sản nghiệp của nhà Tưởng Thư Hoài bao cả nửa thành phố thì nhà Bùi Thần chính là gia tộc lớn thâu tóm toàn bộ thành phố ở mọi phương diện.
Ngay cả ba tôi cũng phải nịnh bợ bên ấy.
Cho nên hôm nay tôi không nhận ra Bùi Thần bởi vì ngày đó anh ta mặc bộ vest đen, dáng vẻ lạnh lùng xa cách thế nhân.
Anh ta còn chảnh chọe bơ tin nhắn WeChat của tôi nữa, tôi hẹn mấy lần mà anh ta toàn từ chối.