Phan An đang giải quyết nổi buồn thì nghe một tiếng động lớn phát ra từ chỗ đậu xe, tiếp theo đó là tiếng kính bị đập vỡ, tiếng hét của Tử Nhu và A Nhã, Phan An nhìn về phía chiếc xe không nghĩ tới bọn chúng lại tìm đến nhanh như vậy, cô nép sát người vào bụi rậm đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, từ lúc nào bên cạnh xe bọn cô đã có thêm 3 chiếc xe khác bao vây, bọn chúng đang chĩa súng vào bên trong xe, một tên trong số đó đã cầm thanh gỗ to sau đó nhảy lên đứng trên đầu xe rồi nện thật mạnh thanh gỗ xuống đầu xe khiến đầu xe hõm vào một lỗ lớn, một tên khác không ngần ngại lấy cờ lê đập bể cửa kính, một tay giật phăng cánh cửa ra bên ngoài hai tên đứng gần đó bước lên kéo đầu A Nhã và Tử Nhu ra ngoài, chỉ bằng một cái tát đã khiến 2 cô gái ngất đi không chút phản kháng, chúng kéo họ lên một chiếc xe khác và chạy đi mất.
Phan An chỉ biết trốn trong bụi cây gần đó mọi chuyện diễn ra quá nhanh cô còn chưa kịp ổn định được tinh thần lúc này cô rất hỗn loạn, các tình tiết trong truyện ngày một đi xa hơn khi cô sáng tác, Phan An tự nói với bản thân phải thật bĩnh tình nhưng chân tay cũng không nghe theo lý trí của chủ nó mà run lên không ngừng, thời gian không biết qua bao lâu, cô nghĩ bọn chúng chắc cũng đã đi khá xa, nhưng Phan An vẫn chưa dám bước ra.
Trời bắt đầu tối hẳn, bóng đêm bao trùm khắp nơi xung quanh chẳng có tí ánh sáng Phan An mới từ từ lần mò đi đến chiếc xe đã bị đập phá gần như nát béc, bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên “reng…reng…reng…reng…”, giữa một không gian yên tĩnh nơi đồng không mông quạnh như thế này nghe tiếng chuông đang đỗ liên hồi làm cô vừa mừng lại vừa lo cô đi theo hướng phát ra tiếng chuông điện thoại, và sau một lúc tìm kiếm ông trời không phụ người có lòng cô thầm cám ơn Phật Trời đã cảm động cho lòng thành khẩn của mình, cô cũng lấy được nó ở dưới gầm xe, Phan An mừng vì đó là vật duy nhất có thể liên lạc cầu cứu lúc này, còn lo vì lỡ có ai ở xung quanh đây thì nó chính là vật thu hút bọn họ, trên màn hình điện thoại là dãy số quen thuộc Tuấn Kiệt cô nhanh chóng bắt máy:
- PA: Tuấn Kiệt, anh đang ở đâu…em sợ quá! …a…á…a…
Còn chưa nói hết câu, một bóng người từ phía sau đánh tới khiến Phan An ngã nhào về trước, một gậy này đúng thật đánh khá chuẩn đập trúng ngay vết thương cũ làm máu lại tiếp tục chảy. Cô loạng choạng từ dưới đất bò dậy, tầm mắt lúc này đã bị máu từ vết thương chảy xuống làm nhòe đi nhìn không rõ người tới.
Xung quanh bất ngờ bừng sáng hẳn lên, cô dùng tay dụi mắt mấy lần giờ phút này đây Phan An mới thấy rõ hóa ra là mấy tên lúc chiều bắt A Nhã và Tử Nhu, bọn chúng biết còn lại 1 con mồi nữa nên giả vờ rời đi nhưng thực chắc là chúng đã lén trở lại đợi con mồi là Phan An sụp bẫy, cô chính là người bọn hắn đang cần tìm.
Phan An tay ôm đầu còn đang chảy máu, dùng chút sức lực yếu ớt còn lại đứng lên vụt chạy theo lối mòn để ra đường lớn hi vọng sẽ tìm được cứu viện, bọn chúng cũng không gắp chỉ từ từ cùng cô chơi trò mèo đuổi chuột, một tên cầm thanh gỗ kéo lê dưới mặt đường đi chầm chậm theo sau con mồi, vừa đi vừa cười nói giễu cợt:
- Em gái, ngoan ngoãn theo bọn anh trở về có thể sẽ được ưu ái hơn 2 đứa kia đấy! Ngoan nào cô em… hahah…hahah, nhìn em chạy khó khăn chưa kìa, em đang bị thương đúng không? Thằng bạn anh nó hơi nặng tay với phụ nữ rồi… haha…
Tiếng giễu cợt vang bên tai, càng động lực để cô tỉnh táo mà cố chạy xa hơn. Hai tên còn lại trên ô tô pha đèn cho xe chạy từ từ phía sau.
Nhìn ánh đèn xe đang đuổi theo phía sau ngày một gần hơn Phan An càng cố chạy. Phía trước cô đã nhìn thấy những chấm sáng của ánh đèn pha ô tô xa xa nó đang dần tiến đến ngày càng gần cô hơn, tia hi vọng trong lòng của cô đang được thắp sáng.
Ánh đèn xe ô tô pha đến, cô nhìn thấy là một chiếc rồi hai, ba, bốn … có rất nhiều xe, ánh đèn chiếu sáng cả một vùng trời, cô sờ soạn khắp người tìm chiếc điện thoại cũng đã rơi từ khi nào rồi, Phan An gần như gụt ngã, mọi thứ xung quanh dần trở nên mơ hồ cô trượt dài xuống, vừa kịp lúc Tuấn Kiệt đã nhanh chóng ôm người vào lòng, chỉ nhẹ gật đầu lập tức đám người phía sau bị bắt lại!
Mùi hương quen thuộc, giọng nói dịu dàng đầy lo lắng vang bên tai, trong xe Tuấn Kiệt dùng khăn lau đi vết máu trên mặt, nhìn đến trên người cô đầy rẫy vết thương và vết rách ở da đầu mày kiếm nhíu chặc, ánh mắt Tuấn Kiệt trở nên sắc lạnh, anh nói:
- Giữ lại mạng cho bọn chúng, nhanh chóng tìm ra hang ổ của đám người đó. Lần này phải diệt cỏ tận gốc!
Thấy người trong lòng có phản ứng làm anh chú ý, ánh mắt yêu thương nhìn cô gương mặt tái nhợt, nước mắt không ngừng chảy, giọng kích động:
- Nam chính Tuấn Kiệt… anh còn không đến cứu tôi thì anh chết chắc…huuuu…đồ nam chính thối… huuuu…