Phía sau chàng, đám đệ tử núi Lăng Tiêu đều đứng ngây như phỗng.
Tôn thượng của núi Lăng Tiêu, đạo tôn của giới Tu Chân, Bạch Ấn đã là bán thần, trong mắt người khác chàng sắp phi thăng thành thần tiên đến nơi rồi, thế mà lại muốn cưới thê tử.
Điều này có nghĩa là, chàng sẽ từ bỏ sự tu luyện của bản thân, từ bỏ ba ngàn đại đạo.
Khi Bạch Ấn mang theo tiểu hồ ly của chàng rời khỏi Yêu tộc trở về núi Lăng Tiêu…. Trong núi Lăng Tiêu, bầu không khí lạnh lẽo ảm đạm.
Hư Thần Tử và Kiếm Tiên tập trung những người khác lại với nhau, còn có Chu Tuyết Kiến đang dần hồi phục sau khi tu luyện lần thứ hai… Mỗi người đều có biểu tình nghiêm trọng.
Bọn họ cố ý tiết lộ tin tức Bạch Ấn bị trọng thương cho Yêu tộc, tên tân Yêu Vương đó là kẻ lòng lang dạ sói, vốn dĩ đã không chịu được việc Yêu tộc vẫn luôn bị chèn ép, một khi đã biết tình trạng của Bạch Ấn thì hắn hoàn toàn không có lý do gì mà không thử.
Khi tin tức con hồ ly đó đang ở Yêu tộc được truyền ra, bọn họ biết Yêu Vương có ý định đánh nhau, nhưng không nghĩ tới… kể cả có là Yêu vương vẫn không thể làm cạn kiệt tu vi còn lại của Bạch Ấn đang bị trọng thương.
Càng không ngờ rằng, con hồ ly đó thật sự đang ở Yêu tộc.
May mắn thay, hiện tại tu vi của Bạch Ấn không còn nhiều… Sau khi nhập ma chàng không còn khả năng tu tiên, linh khí trong cơ thể chỉ có giảm không có tăng, mấy ngày nay chàng sử dụng không hề giữ lại chút nào, linh khí trong cơ thể tuôn ra như suối.
“Hiện giờ tu vi của Bạch Ấn đã gần như cạn kiệt, nếu tiếp tục dùng thượng diệt linh đan, nhất định có thể hao hết phần tu vi còn lại của hắn, đến lúc đó… hắn sẽ không còn cách nào che giấu ma khí trên người nữa.” Hư Thần Tử vẻ mặt lạnh lùng nói.
Kiếm Tiên cũng tán thành: “Chờ đến lúc hắn lộ ra ma khí, chúng ta sẽ thông báo với bên ngoài rằng hắn đã nhập ma, liên thủ với mọi người trong giới Tu Chân… hẳn là có thể hạ gục hắn!”
Chu Tuyết Kiến vẫn luôn đứng ở bên lắng nghe, khi nghe được kế hoạch của bọn họ, vẻ mặt nàng ta lạnh băng hỏi: “Nếu có thể hao hết tu vi trong cơ thể của người thì người chắc chắn không thể che giấu ma khí được nữa. Dù chúng ta không quan tâm danh dự của núi Lăng Tiêu, vạch trần sự thật người đã nhập ma, nhưng… diệt Linh đan, ai trong số mọi người ở đây có thể dụ sư tôn ăn nó?”
Giọng nói của Chu Tuyết Kiến lạnh lẽo đến cùng cực: “Chỉ cần một ngày tu vi của sư tôn chưa tiêu hết thì cả Tu Chân giới này không một người nào dám đối đầu với người, hay mấy vị sư thúc dự định đích thân ra trận đánh nhau với sư tôn để tiêu hết tu vi cuối cùng của người?”
Mấy người Hư Thần Tử nhất thời cứng họng.
Phải, không ai dám đảm bảo rằng tu vi của Bạch Ấn sẽ tiêu hao hết, hiện tại không có người nào trong bọn chúng dám đi thử… Dù Bạch Ấn đã sớm lộ ra biểu hiện của việc cạn kiệt linh khí, nhưng chàng vẫn một mình một kiếm chém chết yêu thú, diệt ma tu, còn đánh cho Yêu vương không có sức chống trả.
Trừ khi tu vi của chàng thật sự cạn hết, nếu không, không ai biết lúc chàng đứng vững cầm kiếm có thể mạnh đến mức nào.
Hư Thần Tử nhìn Chu Tuyết Kiến: “Không biết sư điệt có biện pháp nào hay?”
Chu Tuyết Kiến híp mắt: “Đúng là con có một ý tưởng, nhưng… có thành công hay không, còn phải đợi xem đã…”
Trong khi những người đứng đầu của núi Lăng Tiêu đang bàn bạc với nhau cách để hạ bệ Bạch Ấn, thì Bạch Ấn một tấc cũng không rời khỏi tiểu hồ ly của chàng.
Tô Noãn vẫn bị cầm tù, chỉ là, nơi cầm tù nàng không phải chỉ là một động phủ, mà là núi Bất Vong.
Bạch Ấn hạ cấm chế xuống Bất Vong phong khiến nàng không thể rời khỏi ngọn núi này, trừ khi chàng ở ngoài, nếu không, không một ai có thể tiến vào.
Dưới gốc cây tuyết mai của Bất Vong phong, cô nương mặc bạch y và sư tôn mặc hắc y ngồi đối diện cách nhau một bàn cờ. Thiếu nữ nghiêng đầu chống cằm ngồi không nghiêm túc, đối diện là Bạch Ấn một thân áo đen ngồi nghiêm chỉnh, nhìn dáng vẻ của nàng, mắt ánh lên sự dịu dàng.
“Sau khi chúng ta rời khỏi núi Lăng Tiêu, hãy tìm một cánh rừng bình yên nào đó ở lại đi, chỉ có hai người chúng ta, giống như trước đây vậy, rất tốt…" Giọng Bạch Ấn dịu dàng như nước, đặt quân cờ trong tay xuống, dịu dàng nhìn tiểu hồ ly nói.
Tô Noãn biết, chàng nói "trước đây" là khoảng thời gian hai người làm bạn trong thế giới ký ức.
Nàng vân vê quân cờ, ngẩng đầu nhìn chàng cười: “Được.”
Thấy nàng do dự, Bạch Ấn nhướng mày, duỗi tay nắm lấy tay nàng, hướng dẫn nàng đặt cờ.
“Nước cờ này hay quá.” Hai mắt nàng sáng lên, chớp mắt cười với chàng: “Người sẽ thua đấy.”
Mặc dù chàng là thua chính mình.
Bạch Ấn một thân áo đen ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt đã khôi phục dáng vẻ trích tiên như trước, cười khẽ lắc đầu: “Không cho nàng thắng, nàng lại chơi xấu làm đổ bàn cờ…”
Khoảng thời gian thiếu niên Bạch Ấn dạy tiểu hồ ly chơi cờ, tiểu hồ ly luôn thua, thấy đánh trực diện không thắng được, bèn giở thủ đoạn giả vờ không cẩn thận làm đổ bàn cờ.
Thiếu niên có thể nhìn thấu, nhưng không nói toẹt ra, mỗi lần như vậy đều tốt bụng nhặt bàn cờ lên, đặt lại đúng vị trí những quân cờ, khôi phục ván trước, cười mỉm nhìn dáng vẻ trợn to mắt không dám tin của tiểu hồ ly.
“Trách ta nhốt nàng ở nơi này sao?” Biểu tình của Bạch Ấn dịu xuống.
Chàng nhìn tiểu hồ ly chầm chậm lắc đầu, ánh mắt càng thêm dịu dàng: “Nàng biết ta nhập ma, hiện giờ, tu vi gần như đã cạn kiệt… Ta chỉ lo rằng, nếu nàng lại bỏ đi, ta sẽ không còn đủ khả năng mang nàng về nữa.”
Nhìn Bạch Ấn nói bản thân đã nhập ma, nói tu vi của chàng gần như không còn bằng giọng điệu hờ hững, vân đạm phong khinh như đang nói chuyện của người khác, Tô Noãn rũ mắt, ngay sau đó nàng đứng dậy, lướt qua bàn cờ, chủ động chui vào lòng chàng: “Con không thèm đi, con muốn thành thân với người.”
Duỗi tay ôm chặt lấy nàng, Bạch Ấn nhắm mắt lại, thở dài: “Nếu bây giờ nàng đang gạt ta, vậy thì hãy tiếp tục gạt đi, được không, ta rất dễ gạt…”