Quả nhiên, sát khí trên người Bạch Ấn tăng vọt, mắt thấy chàng sắp rút kiếm tấn công… không cho Bạch Ấn thời gian để phản ứng, Tô Noãn vội vàng ghé vào ôm chặt chàng rồi nói.
“Người tin con đi, con không có gạt người… người bị thương nặng như thế, đánh nữa sẽ chết đó!”
Động tác của Bạch Ấn cứng đờ, cúi đầu, hơi khó khăn nói: “Nàng đang lo lắng cho ta sao? Hay là… sợ ta gϊếŧ hắn?”
Tô Noãn vội vàng nhấc tay thề: “Là quan tâm người!”
Đáy mắt sâu thẳm của Bạch Ấn tràn đầy hy vọng lẫn không thể tin được, Tô Noãn không khỏi thầm thở dài, nàng ngửa đầu nhìn đôi lông mày lạnh lùng bất phàm của Bạch Ấn, chậm rãi mở miệng: “Người không thể tiếp tục đánh nữa, linh khí trong cơ thể người sắp hao hết rồi, nếu người chết rồi, thì việc mang con về có tác dụng gì chứ?”
Bạch Ấn mím môi, trầm giọng nói: “Nếu ta chết ở bên nàng… thì nàng cứ thế mà ở cạnh ta cả đời thôi!”
Những lời yêu thương vô tình càng dễ khiến lòng người rung động, Tô Noãn nhẹ nhàng nắm tay Bạch Ấn, nhìn chàng nói: “Chúng ta cùng về đi, người còn sống, con sẽ ở bên người cả đời không phải tốt hơn sao…”
Đối diện với ánh mắt nàng, Bạch Ấn khựng lại, thất thần duỗi tay chạm vào đôi mắt nàng, khẽ nỉ non: “Vì sao, mỗi lần nàng gạt ta… đôi mắt này lại trong trẻo đến thế, khiến ta lần nào cũng đều bị nàng lừa gạt…”
Ánh mắt Bạch Ấn càng ngày càng tối, hơi lạnh trên người cũng toả ra ngày càng nhiều, rõ ràng chàng không hề tin lời nàng nói, Tô Noãn cũng rất sốt ruột.
Bất chấp tất cả, Tô Noãn ôm chặt Bạch Ấn vội vàng nói: “Con không lừa người, chúng ta thành thân đi… trở về sẽ thành thân ngay, con gả cho người, làm thê tử của người, được không…”
Nàng vừa dứt lời, xung quanh lâm vào vào một mảng yên tĩnh quỷ dị.
Thanh Li và Yêu vương Yêu hậu bên cạnh đều sững sờ, mà phía sau Bạch Ấn, một đám đệ tử của núi Lăng Tiêu cũng kinh ngạc đến đứng hình tại chỗ.
Thành thân?
Con hồ ly này muốn gả cho tôn thượng của bọn họ, một con linh hồ hèn kém, gả cho một đạo tôn nhân gian… đã vậy còn dùng loại biểu tình “ta không lừa ngươi”?
Không khí xung quanh thoáng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường… Chỉ có Bạch Ấn tựa hồ như sắp sống lại.
Chàng hơi ngơ ngẩn nhìn thiếu nữ trong l*иg ngực, vô thức mở miệng: “Nàng nói..?”
Tô Noãn vội vàng gật đầu: “Gả cho người, sư tôn, chúng ta thành thân đi, có được không?”
Bạch Ấn gần như ngừng thở, chàng cảm thấy bản thân dùng hết sức lực cả đời để ép bản thân phải bình tĩnh.
“Nàng đã từng lừa gạt ta… rất nhiều lần.” Giọng chàng đột ngột trầm xuống.
Tô Noãn vội vàng lắc đầu: “Lần này sẽ không, con thề, con thật sự muốn gả cho người.”
“Vì sao?” Lời nói đến quá bất ngờ, Bạch Ấn không biết làm sao, chàng ngơ ngác nhìn nàng: “Ta, ta biết ta đối xử với nàng không tốt, ta cưỡng ép lấy linh căn của nàng, cầm tù nàng, còn… làm như thế với nàng, ta biết…”
Không đợi tiểu hồ ly mở miệng, Bạch Ấn đột nhiên cắn răng nói: “Ta đáp ứng nàng, không gϊếŧ hắn!”
Tô Noãn nhìn Bạch Ấn chậm rãi đến gần, nhìn vào đôi mắt nàng, cắn răng, nghiến mạnh từng chữ nói: “Ta không quan tâm nàng có phải là vì cứu hắn mới nói như thế hay không, ta tin. Ta thật sự tin, nàng không thể nói mà không giữ lời, bây giờ ta sẽ mang nàng trở về núi Lăng Tiêu, chúng ta lập tức thành thân…”
Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Noãn bị Bạch Ấn mạnh mẽ ôm vào lòng, trên đỉnh đầu là âm thanh mệt mỏi của chàng.
“Ta không muốn phân biệt thật giả nữa, nếu đã nói như thế, mà nàng còn lừa ta… thì nàng cứ tiếp tục lừa đi, ta chấp nhận!”
Tô Noãn không nói gì, nhẹ nhàng đưa tay ôm lại hắn.
Nàng biết những gì mình có hoàn toàn do chiếm được, đây là điều nàng nên làm, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Ấn, trong lòng nàng vẫn có cảm giác rầu rĩ.
Thanh Li lạnh lùng nhìn hai người bên kia, đôi bàn tay nắm chặt lại, yêu hậu đứng bên cạnh giữ chặt hắn.
“Con trai, mẫu hậu biết con thích nàng ta, nhưng mà con nhìn đi… Nam nhân đó cực kỳ mạnh mẽ, nàng ta đối với hắn cũng không phải là vô tình, con phải tỉnh ngộ đi con trai à, phải vì toàn tộc ta mà suy nghĩ.”
Thanh Li nhìn thật sâu vào đôi mắt của người đang bị Bạch Ấn ôm vào lòng, mím môi, cơ bắp căng chặt dần thả lỏng… Cuối cùng, không nói một câu xoay người rời đi.
Nàng đã sớm tỏ rõ thái độ, nàng không muốn ở lại nơi này… Huống chi, hắn biết Bạch Ấn đã trọng thương, hắn cố ý thả ra tin tức nàng đang ở Yêu tộc để dụ Bạch Ấn tới, mai phục muốn gϊếŧ chết chàng.
Nàng ngây thơ, nhưng không ngốc, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là có thể đoán được tình huống.
Nàng vốn dĩ không thích hắn, bây giờ, chỉ sợ lại càng ghét bỏ hắn thêm.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới hai ngày trước nàng có kể cho hắn một câu chuyện… Một câu chuyện về Chí Tôn Bảo và Tử Hà tiên tử.
Khi đó hắn đã biết, nàng là Tử Hà tiên tử, nhưng hắn không phải là Chí Tôn Bảo mà nàng chờ mong.
Bây giờ, người ấy đã bước lên đám mây bảy màu để đi, còn có ai có thể lọt vào mắt nàng đây.
Tô Noãn được Bạch Ấn mang về Bất Vong phong, trước mặt nàng vẫn là động băng trước đây, chỉ là lúc này, Bạch Ấn vẫn chưa cầm tù nàng, trước tiên chàng ở lại núi Lăng Tiêu truyền ra tin tức.
Bạch Ấn muốn cưới nàng… cưới người đã từng là đồ đệ của mình.
💚Xin lỗi mọi người giờ mới đăng được chương, dạo này wifi nhà mình bất ổn quá 🥺