Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 204: Mạt Thế Nguy Thành 98 Sửa Chương




Ở bên ngoài, người canh gác đột nhiên đứng dậy, chửi thề một tiếng: “Mẹ nó, trong đó có người bị nhiễm à?”

Người quản lý đứng bên cạnh cũng là người dẫn đường trước đó, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhớ lại cảnh lúc trước.

Đứa con gái xinh đẹp đó… Chết tiệt, vậy là cô ta bị thương thật, hơn nữa còn là bị thương do tang thi cắn. Bảo sao lúc gã hỏi, cô ta lại trông hoảng hốt như thế, hoá ra là sợ bị đuổi đi!

Đệt mợ nó, bây giờ thì hỏng bét hết rồi!

“Mau cầm súng lên, kêu ai đó đi theo tôi nhanh!” Tên đó hét lớn một tiếng, cầm súng bên cạnh rồi dẫn người xông vào nhà kho.

Hiện tại không nổ súng không được… Chỉ mong phút cuối vẫn còn dư lại một hai người sạch sẽ, bọn chúng sắp hết đồ ăn rồi, quỷ tha ma bắt thật chứ!

Bên trong nhà kho đã hoàn toàn hỗn loạn, bên ngoài rất nhanh đã vang lên tiếng mở cửa ầm ầm, theo sát đó là một vài tiếng súng nổ ra.
“Tất cả mau lùi về phía sau, ai dám chạy ra ngoài, gϊếŧ không bàn cãi!”

Sau một tiếng hét giận dữ, cửa sắt đã hoàn toàn mở ra, những họng súng tối om tiến vào… Dẫn đầu là cái tên dẫn đường trước đó, vừa mới bước vào, gã đã lia súng vào chỗ đằng sau cánh cửa. Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện, phía sau không hề có người.

Trong lòng tên dẫn đường rất ngạc nhiên, chưa để hắn kịp phản ứng, đã có người vỗ nhẹ vai hắn… Tên dẫn đường vô thức quay đầu lại, trong phút chốc bỗng thấy tay mình nhẹ đi.

Súng của hắn trong đã rơi vào tay Trần Chiêu.

“Chú Bưu.” Trần Chiêu ném súng cho Thịnh Bưu, tiếp theo xoay người chạy ra ngoài cửa, tấn công những kẻ theo sau tên dẫn đường.

Ánh sáng bên trong cửa sắt tù mù, mà mấy kẻ bên ngoài cũng không ngờ rằng, những miếng thịt đã rơi vào cảnh ngộ này mà vẫn có thể phản kích, đương nhiên sẽ không phòng thủ, bị đánh đến trở tay không kịp, nhanh chóng bị Trần Chiêu nấp ở cửa cướp súng trong tay.
Những khẩu súng đó được phát cho những người vừa mới gia nhập không lâu trước đó, giây tiếp theo, người dẫn đầu cầm một khẩu súng lao ra ngoài.

Lúc này người canh gác mới cảm thấy không ổn, toàn bộ căn cứ vang lên tiếng chuông báo động chói tai, nhóm Trần Chiêu cầm súng phòng trước ngừa sau xông ra ngoài. Đợi đến khi đám người của căn cứ lấy súng đuổi tới nơi, họ đã đánh hạ mấy tên canh gác, chạy thoát khỏi đây.

Người quản lý với đôi mắt lạnh lẽo, âm trầm, giơ tay ngăn thuộc hạ định đuổi theo, nhìn theo hướng nhóm Trần Chiêu rời đi, cười khẩy một tiếng.

“Mở cửa nhà xưởng ra, thả mấy thứ đó ra ngoài… Trốn? Tao xem tụi mày trốn chỗ nào!”

Người đằng sau kinh ngạc, như nhận ra gì đó, gương mặt nở nụ cười độc ác, khoái trá: “Vâng!”

Khoảng thời gian trước, bọn chúng phát hiện một đàn hàng trăm con tang thi ở ngoại thành nên đã dẫn chúng về đây, vứt vào một góc nào đó trong xưởng. Vốn dĩ giữ chúng lại là để phòng ngừa trường hợp có người không có mắt tấn công căn cứ, có thể coi như là một vũ khí phòng thân tốt.
Nhưng bây giờ, có vẻ chúng nó sẽ được dùng cho mục đích khác.

Không còn biện pháp nào khác, nhóm người đó bắt buộc phải chết. Một khi họ thoát khỏi nơi này, nói bí mật của bọn họ ra thì căn cứ sẽ chẳng còn cách nào lừa những người khác tiến vào nữa, càng không có cách gϊếŧ người làm đồ ăn.

Cùng lúc đó, Tô Noãn đang vội vàng chạy theo sau nhóm Trần Chiêu, miệng vết thương sau lưng vì động tác mạnh mà đau đến chảy mồ hôi.

Đột nhiên cảm nhận được hơi thở của đàn tang thi phía sau, sắc mặt cô khẽ biến đổi.

Bởi vì bị thương nên năng lực của cô giảm đi rất nhiều, nếu bây giờ mới nhận ra được thì chỉ có một khả năng, chúng nó đã tới rất gần.

“Nhanh lên, đằng sau có đàn tang thi!” Tô Noãn cố chạy lên phía trước, hét to với Trần Chiêu đang mở đường.
Trần Chiêu và vài người khác đang ra sức thông đường, chém chết tốp năm tốp ba con tang thi lao về phía họ để những người đằng sau thuận lợi đi tiếp. Nghe thấy tiếng hét của cô, mấy người đó đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng rõ ràng cũng không để tâm lắm, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Tô Noãn lập tức trở nên nóng ruột.

Cứ đi thẳng về phía trước như thế chắc chắn là không được.

“Hãy đi đường rẽ nhiều vào.” Cô hô to về phía trước.

Ở đường phố này có rất nhiều ngõ hẻm, có thể rẽ vào trong mấy vòng để phân tán đàn tang thi đang đuổi theo. Nếu cứ cắm đầu chạy thẳng về phía trước thì nhất định thể lực của bọn họ sẽ không chống đỡ nổi, có khi chưa ra khỏi thành đã bị những tóm lấy.

Trần Chiêu theo bản năng quan sát xung quanh để tìm đường đi. Đúng lúc này, Tiểu Nhã luôn chạy bên cạnh Tô Noãn bỗng dưng bị vướng chân, ngã lăn ra đất, Tô Noãn vội vàng đỡ cô ấy thì thấy sắc mặt Tiểu Nhã trắng bệch.
“Chân em bị bong gân rồi!” Giọng Tiểu Nhã run run.

Vào thời điểm này, chân bị bong gân đồng nghĩa với cái chết ngày càng gần.

“Đừng sợ, chị sẽ cõng em.” Tô Noãn nâng em dậy, ngay sau đó Trần Chiêu bỗng dưng quay trở lại bên cạnh hai người, không nói một lời, trực tiếp cõng Tiểu Nhã lên.

“Đi thôi.” Trần Chiêu trầm giọng nói với Tô Noãn.

Bởi vì trên lưng có người nên anh ấy không thể chạy lên phía trước mở đường được nữa, hơn nữa còn tiêu hao thể lực trong thời gian dài, chẳng mấy chốc bước chân đã chậm lại, một người đàn ông bên cạnh đã chủ động tiến lại giúp anh ấy cõng Tiểu Nhã trên lưng. Một đám người cật lực chạy như điên trên phố, những người đi đầu thường xuyên quan sát ven đường xem có chiếc xe cũ nào còn xài được không, nhưng suốt cả chặng đường không có một chiếc nào sử dụng được.
Lúc này, mọi người nghe thấy tiếng gào rống của tang thi từ phía sau vọng tới.

Theo phản xạ quay đầu lại, tất cả đều nhìn thấy, phía xa xa, đằng sau đống xe phế liệu đậu bừa bãi, một đám tang thi quần áo tả tơi, khô đét, đáng sợ như nước lũ tràn bờ chạy về hướng họ… Trong phút chốc, cả đám đều kinh hãi tột độ.

“Chạy mau, chạy mau, đàn tang thi, là đàn tang thi đó! Chúng ta chết chắc rồi, chết chắc rồi…” Có người gào khóc, những người khác cắn răng cố chạy nhanh về phía trước. Mọi người vốn đã kiệt sức, nhưng khi nhìn đàn tang thi đuổi theo đằng sau, lập tức cố tăng tốc lần hai.

Người đàn ông cõng Tiểu Nhã sắc mặt cực kỳ khó coi, anh ta quay đầu nhìn phía sau, rồi nhìn Trần Chiêu… Không đợi anh ta lên tiếng, Trần Chiêu đã đỡ Tiểu Nhã trên lưng anh ta, nhỏ giọng nói: “Anh mau chạy đi.”
Đây là em gái anh ấy, người khác không có nghĩa vụ phải giúp bọn họ.

Tuy anh ấy đã từng giúp đỡ họ, thậm chí lần này có thể nói là cứu tính mạng họ, nhưng suy cho cùng… Vào thời khắc sinh tử, bản chất con người là thế.

Tô Noãn sớm đã nhìn ra Trần Chiêu sắp chịu đựng hết nổi rồi, những người của đội ngũ phía trước, có mấy người quay đầu nhìn anh ấy, trong mắt nổi lên tia do dự và áy náy, nhưng cuối cùng vẫn ra sức chạy về phía trước… Không bao lâu sau, ba người bọn họ đã bị bỏ lại một khoảng xa.

“Cô nhanh đuổi theo họ đi.” Trần Chiêu vừa thở hồng hộc vừa nói với cô, rõ ràng không muốn liên lụy tới cô.

Tiểu Nhã ở trên lưng Trần Chiêu cắn chặt môi, không nói một câu nào.

Tô Noãn không để ý đến anh ấy, nhướng mày nhìn đám người phía trước, sau đó cô duỗi tay, kéo anh ấy vào một con hẻm nhỏ gần đó.
Lối vào giữa hai tòa nhà này rất hẹp, lúc trước vì có quá nhiều người nên không dám chui vào đây, nhưng hiện tại chỉ có ba người bọn họ, vừa đủ để chen vào.

Không lâu sau, phía trước có hai ba con tang thi lảo đảo đi về phía bọn họ, Trần Chiêu định tiến lên đằng trước Tô Noãn thì bị cô ngay cả đầu cũng không thèm quay cản lại… Đúng lúc vừa mới nhặt được một cây gậy sắt trên phố, Tô Noãn nửa cười nửa mếu.

Đầu tiên là thanh đao, tiếp theo là gậy sắt, cô càng ngày càng cách nghề cũ càng xa.

Nhìn cô cầm thanh sắt lao về phía tang thi, Tiểu Nhã trên lưng Trần Chiêu vô thức hét lên một tiếng… Nhưng giây tiếp theo, thấy Tô Noãn dứt khoát vươn tay đập nát đầu hai con tang thi một cách lưu loát, hai anh em Trần Chiêu nhất thời ngây người, sau đó mới ý thức được một việc.
Tô Noãn cũng là tiến hoá giả!

Nhưng khi nhìn bộ dáng thở dốc nghỉ ngơi của Tô Noãn sau khi gϊếŧ chết tụi nó, bọn họ nhận ra rằng cô vẫn đang bị thương… Sau lưng cô là một vết thương sâu dài, dữ tợn, không phải cứ nghỉ một hai ngày là tốt lên được.

Sắc mặt Tô Noãn đúng thật là vô cùng không tốt, nhưng không phải do vết thương, mà do lúc cô tấn công thì đột nhiên cảm nhận được… Nội lực của cô yếu đi.

Không phải vì bị thương mà tạm thời suy yếu, mà là thật sự yếu hẳn.

“38… Chuyện này là sao.” Tô Noãn khẽ nghiến răng.

Một lát sau, 38 mới ấp úng nói ra tình hình thực tế lúc này.

“Đây là hậu quả của việc lần trước cô sử dụng pháp thuật… Ký chủ, cô vẫn nên cẩn thận một chút, nếu như cô tiếp tục sử dụng pháp thuật thì chỉ thêm vài lần nữa thôi, nội lực của cô sẽ hoàn toàn biến mất!” 38 rõ ràng là đang chột dạ, nói một lèo xong lập tức im thin thít, nhưng Tô Noãn vẫn hiểu được, cô thật sự không biết nên nói gì cho cam.
Hèn chi lần trước cô dùng pháp thuật xong lại chỉ bị sét đánh nát một phần lưng đơn giản như thế… Hoá ra là ở chỗ này chờ cô.

May mắn thay, tuy chỉ còn bảy phần nội lực nhưng vẫn đủ dùng để chống đỡ.

Ở cuối con hẻm nhỏ trước mặt lại có thêm hai con tang thi chui vào đây, lao về phía bọn họ, Tô Noãn hít một hơi sâu… Chuẩn bị nghênh đón lần thứ hai.

Phía sau, Tiểu Nhã mím chặt môi nhìn động tác của cô, dù trong lòng lo lắng không yên nhưng lại sợ quấy rầy cô gϊếŧ tang thi, cuối cùng vẫn cố chịu đựng không phát ra tiếng.

Trần Chiêu cõng em gái nhìn chằm chằm cô gái gầy yếu trước mắt, đôi mắt dần trở nên phức tạp.

Anh ấy và em gái đã cứu cô, không chỉ thế còn cứu rất nhiều người trong nhóm người kia…Nhưng mà trong thời khắc nguy cấp như này, lại chỉ có mình cô gái bị thương, yếu ớt này nguyện ý giúp đỡ bọn họ.
Anh ấy có thể nhìn ra, tuy cô thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng nếu muốn một mình rời khỏi đây thì hoàn toàn không thành vấn đề. Ấy vậy mà cô không làm thế, ngược lại chọn mở đường cho bọn họ.

Tô Noãn cố nén đau đớn sau lưng và cảm giác hụt hơi khi nội lực yến dần, nhanh chóng dẫn anh em Trần Chiêu vòng qua mấy ngõ hẻm, cuối cùng đã hoàn toàn cắt đuôi được đàn tang thi.

Bọn họ tìm được một cửa hàng quần áo trông khá an toàn, ngồi xuống một góc tường nghỉ ngơi. Trần Chiêu vội vàng thả Tiểu Nhã xuống, kiểm tra thương tích của cô ấy.

“Tôi đi thăm dò xung quanh.” Tô Noãn giả vờ xem xét cửa hàng quần áo… Đợi đến khi cô quay lại, trong tay đã cầm một vài loại thuốc trị thương và một thanh đao.

Đây đều là đồ cô để ở trong nhẫn, lúc trước vẫn chưa có cơ hội lấy ra.
Đưa thuốc trị thương và bông băng cho Trần Chiêu, Tô Noãn trải mấy bộ quần áo của cửa hàng trên mặt đất rồi đặt mông ngồi xuống.

Nắm thanh đao trong tay, lòng cô cũng an ổn hơn nhiều.

Bên cạnh đó, Tiểu Nhã cuối cùng cũng tìm được cơ hội cảm ơn Tô Noãn: “Tô Noãn, cảm ơn chị, cảm ơn chị đã không bỏ rơi em và anh trai…”

Lúc ấy, cô ấy gần như đã tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ tới chuyện tự sát để khỏi liên luỵ đến anh trai.

Cô ấy cũng không ngờ, anh mình đã cứu nhiều người như thế, nhưng kết quả chỉ có mình chị gái trông mảnh mai yếu đuối này tình nguyện ở bên cạnh bọn họ.

Dù chị ấy là tiến hoá giả nhưng còn mang trên mình vết thương, cả người hết sức yếu ớt, ấy thế mà chị ấy vẫn lựa chọn giúp bọn họ.

Tô Noãn bất đắc dĩ bật cười: “Hai người đã cứu tôi, đó là việc tôi nên làm. Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ rời khỏi nơi này.”
Tiểu Nhã gật đầu lia lịa, Tô Noãn nhân cơ hội này đẩy thức ăn tới trước mặt bọn họ.

“Ăn một chút gì đi, nghỉ một lát rồi mình đi tiếp.”

Trần Chiêu bước đến nhận lấy đồ ăn, đáy mắt ánh lên sự dị thường, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Anh ấy nhớ lại chuyện bên trong lều trại trống không của bọn họ tự dưng xuất hiện đồ ăn và súng ống.

Một lát sau, ba người đứng dậy, Trần Chiêu đã khôi phục thể lực một lần nữa cõng Tiểu Nhã lên đi lên phía trước, Tô Noãn cầm thanh đao theo phía sau, cả ba tìm đường đi ra khỏi thành phố này… Thế nhưng không lâu sau. phía xa xa truyền tới âm thanh cuồng nộ gào thét.

Sắc mặt Tô Noãn đại biến trong chớp mắt.

Cô nhận ra âm thanh này… Là âm thanh của tang thi biến dị.

Còn một chút nữa là ra khỏi thành phố, nhưng nhóm người Thịnh Bưu bị chặn lại giữa đường. Phía sau cách đó không xa là đàn tang thi như nước lũ xông tới, mà phía trước… Là tang thi biến dị cao 3 mét gầm rống vọt tới chỗ họ.
Đối diện với con quái vật khổng lồ như thế, đôi mắt mọi người lập tức nhuốm màu tuyệt vọng.

Con quái vật to lớn đó chính là hình ảnh đại đa số họ mơ thấy được trong lúc ngủ, nhưng dù sao cũng chỉ là mộng.

Thế nhưng khi thứ nằm ngoài sức tưởng tượng này thật sự xuất hiện trước mặt họ, cơ thể đen sì cuồn cuộn đáng sợ, hốc mắt sâu hoắm không tròng mắt, cái miệng to đầy máu với những chiếc răng nanh sắc nhọn, thêm tiếng gào rống khủng bố kia nữa… Tất cả những thứ đó phảng phất như muốn nói với họ biết, hôm nay chính là ngày chết của họ.

Đội trưởng Thịnh Bưu hét lớn một tiếng, giơ súng trong tay lên, vừa hét vừa liên tục bắn con tang thi biến dị đó… Những viên đạn giống như bắn vào đá, không có cách nào đả động được nó.

Mà ở phía sau, đàn tang thi như thủy triều đã lao tới nơi.
Tất cả mọi người tuyệt vọng, gào khóc chạy về phía con tang thi biến dị, muốn tìm một con đường sống cho mình. Nhưng khi mấy người dẫn đầu vừa định tấn công thì con quái vật đó cầm một chiếc ô tô bên cạnh lên, quăng về phía này.

Mấy người kia thậm chí còn không kịp kêu lên một tiếng, những người còn lại đều tận mắt chứng kiến, chiếc ô tô nện mạnh xuống đất, trượt dài trên đất mười mét… Bên dưới ô tô, máu tươi đỏ sậm trào ra.

Thịnh Bưu chậm rãi ngẩng mặt lên, một chiếc xe nhỏ chuẩn bị rơi xuống đầu ông ta.

Hoá ra đây là cách mình chết… Giây phút ấy, trong lòng Thịnh Bưu đã nghĩ như thế.

Ông ta từng tưởng tượng cách chết của mình vô số lần, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới tới rằng, mình vậy mà sẽ bị ô tô đè chết, biến thành một bãi máu tươi.
Ông ta vô thức nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng hoảng sợ gào khóc của mọi người phía sau… Đúng lúc này, ông ta bỗng nhiên cảm thấy mình bay ngược ra ngoài.

Tiếng xe ô tô ầm ầm rơi xuống, Thịnh Bưu không màng đau đớn mở mắt, ông ta nhìn thấy bên cạnh chiếc xe ô tô rơi xuống biến thành đống sắt vụn, Trần Chiêu cầm thanh đao đứng đối diện con tang thi khổng lồ.

“A Chiêu…” Môi Thịnh Bưu run run, hốc mắt lập tức đỏ lên.

Hồi nãy họ để lại anh em Trần Chiêu cũng là bất đắc dĩ, nói trắng ra là vứt bỏ, thế nhưng… Anh ấy vẫn tới cứu họ, chẳng sợ đối phương là một con quái vật bất bại, anh ấy vẫn đứng ra.

Sau đó, ông ta thấy Trần Chiêu đột ngột chạy nhanh về phía trước, nhảy lên chiếc ô tô lấy đà, đôi tay cầm thanh đao cố hết sức bổ xuống đầu con tang thi biến dị!
Ngay cả bản thân Trần Chiêu cũng không chắc mình có thể sống sót hay không, cậu van nài Tô Noãn mang em gái Tiểu Nhã đi, còn chính mình quyết tâm ở lại đây.

Anh ấy không thể trơ mắt nhìn nhiều người chết trước mặt mình như thế được.

Trong lúc Trần Chiêu đang cố gắng hấp dẫn lực chú ý của con tang thi biến dị thì Thịnh Bưu đã hoàn hồn lại, ông ta hét lớn với những người còn đang ngây dại phía sau: “Chạy mau!”

Những người đó bừng tỉnh, ngay lập tức thừa dịp này chạy như bay về hướng ngược lại.

Vào thời điểm này, mỗi một giây là khoảng cách giữa sự sống và cái chết!

Thịnh Bưu chạy cuối cùng, ông ta không chớp mắt nhìn Trần Chiêu khó khăn né tránh, rồi lại cầm đao bổ xuống đầu con tang thi khổng lồ đó.

Cuối cùng con quái vật đó cũng không kịp ngăn anh ấy lại, bị anh ấy chém mạnh xuống… Sau đó, cả người Trần Chiêu chấn động.
Trên đầu tang thi biến dị bị cậu bổ sâu đến nỗi có thể thấy cả xương sọ bên trong, nhưng giây tiếp theo, bàn tay to lớn của nó vung mạnh về phía anh ấy.

Trần Chiêu bị lực đánh cực mạnh chấn động đến toàn thân tê dại, nhất thời không kịp tránh né, cả người bị đánh bay ra ngoài, rơi thẳng xuống một nóc xe ô tô, tạo thành một cái lỗ to trên ấy.

Sau đó, con tang thi biến dị đau đớn, phẫn nộ gào rống, vọt về phía anh ấy…