Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 203: Mạt Thế Nguy Thành 97 Sửa Chương




Khi cô gặp những người trong căn cứ, thấy sắc mặt ai nấy đều hồng hào, thậm chí trong sân thể thao còn có người đang vận động, không hề có dấu hiệu của việc thiếu thốn thức ăn.

Cộng thêm ánh mắt khi nãy mà người phụ trách căn cứ nhìn bọn cô rõ ràng có gì đó kỳ lạ.

Ánh mắt ông ta nhìn bọn cô dường như không phải đang nhìn người sống, thay vì nói là nghênh đón thì lại giống như đang kiểm kê nhân số, vả lại… có rất nhiều xe đậu bên ngoài bãi đậu xe.

Rõ ràng trong căn cứ không hề có nhiều người như vậy, mà những chiếc xe này không thể có chuyện bị bỏ lại trước mạt thế, bởi vì các biển số xe đến từ khắp nơi trên cả nước, chắc chắn cũng là người chạy đến căn cứ tị nạn.

Vậy giờ những người đó… đang ở đâu?

Mặc dù cô không muốn suy đoán theo hướng đó chút nào, nhưng từng vấn đề không hợp lý xuất hiện lại không ngừng nhắc nhở cô, rất có thể cô và những người này đang cùng lâm vào tuyệt cảnh.
Một tuyệt cảnh hệt như địa ngục.

"Cô tìm tôi?" Trần Chiêu đi tới, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, không biết Tiểu Nhã đã nói gì với anh ấy nữa.

Tô Noãn ngẩng đầu nhìn Tiểu Nhã đứng cách họ khá xa đang liên tục nháy mắt với cô, cô cười khẽ, mở miệng, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: "Lời tôi sắp nói, hy vọng anh có thể nghiêm túc lắng nghe, anh hãy nghe kỹ đây…"

Tiểu Nhã đứng đằng xa nhìn họ, không ngừng suy đoán Tô Noãn muốn nói gì với anh trai mình đây, sẽ là tỏ tình chăng? Có thể lắm chứ, một chàng trai như anh cô ấy bây giờ rất nổi tiếng!

Đoàn người nhanh chóng được dẫn đi xem chỗ ở. Là những căn phòng được ngăn cách tạm thời, trong phòng đầy đủ mọi thứ từ khăn trải giường đến đệm chăn, được sắp xếp gọn gàng, như thể căn cứ đã chuẩn bị trước để đón bọn họ tới đây.
Người bên cạnh không ngừng lộ vẻ hào hứng, thậm chí bắt đầu lên ý tưởng về cuộc sống sau này trong căn cứ… Một lát sau, có người của căn cứ tới đây nói rằng sẽ dẫn bọn họ đến nhà ăn ăn cơm.

Người nọ cười tủm tỉm, tâm trạng rất tốt giới thiệu với họ: "Đồ ăn dự trữ hiện giờ của chúng tôi chỉ có thịt, mấy anh cũng biết, sản phẩm từ thịt rất dễ bảo quản, trái cây rau củ thì khó bảo quản mà cũng khó tìm, hy vọng mọi người thích."

Trong đội ngũ có người hoan hô, trêu ghẹo: "Có thịt ăn mà còn không thể thích được sao, ăn mỗi ngày cũng không thành vấn đề ấy chứ… Phải rồi người anh em, bọn tôi nhiều người thế cũng đâu thể ăn ở miễn phí được, sau này bọn tôi phải làm công việc gì trong căn cứ vậy?"

Tô Noãn không dấu vết quan sát người dẫn đường nọ.
Quả nhiên nghe được có người hỏi chuyện này, đáy mắt của người nọ hiện lên vẻ quỷ dị, sau đó cười lên ha ha: "Đã tới chỗ này của chúng tôi thì là người một nhà, đừng có gấp, cứ an tâm ở lại đây rồi tính."

Trong đội ngũ vang lên tiếng cảm ơn, lòng Tô Noãn cũng đã chìm xuống đáy cốc.

Cô biết bản thân chắc chắn không đoán sai!

Cô híp híp mắt, cố ý loạng choạng một cái, Trần Chiêu đứng bên cạnh theo phản xạ vươn tay đỡ lấy cô: "Cô không sao chứ?"

Tiểu Nhã cũng vội chạy tới: "Tô Noãn chị có sao không? Có bị gì không?"

Tô Noãn mỉm cười, suy yếu lắc đầu: "Chỉ là miệng vết thương bỗng dưng hơi đau thôi."

Người dẫn đường trong căn cứ ngoái đầu nhìn qua, đáy mắt chợt loé lên sự ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô, sau đó quan tâm hỏi: "Cô bị thương?"

Tô Noãn hơi hoảng hốt lắc đầu, sau đó vội cúi đầu, được Tiểu Nhã đỡ lấy, không nói chuyện, phía sau cô, Nhạc Tĩnh Văn khịt mũi một cái.
"Kỹ nữ trà xanh, bạch liên hoa, đồ không biết xấu hổ, giả vờ làm cái gì, lúc nãy còn khoẻ mạnh, mới thấy Trần Chiêu là chân mềm nhũn…"

Trần Chiêu nhíu mày, sắc mặt người dẫn đường nọ tỏ vẻ đã hiểu.

Đến nhà ăn, khoảng chừng có ba mươi người đang dùng cơm, trước mặt mỗi người đều là thịt nướng và canh thịt, mùi thịt ngập tràn, nhóm của họ đã có người ngửi được mùi rồi kêu lên không ngừng, không ai chú ý tới những người đang ăn cơm đằng kia im lặng một cách lạ thường.

Mỗi người của căn cứ đều ăn cực kỳ bình tĩnh, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Lúc Tô Noãn ngửi được mùi vị ấy thì lập tức muốn nôn, cô cố nhịn… Mắt thấy những người trong đội ngũ bị dẫn tới xếp hàng ở chỗ lấy cơm, cô quay đầu nhìn Trần Chiêu.

Vừa rồi cô đã nói hết những gì cô biết cho Trần Chiêu, trước mắt đã không còn dư thời gian cho bọn họ lựa chọn!
Mắt thấy người xếp hàng đầu tiên đang duỗi tay nhận lấy thịt nướng và canh thịt, cuối cùng Trần Chiêu cũng lên tiếng.

Anh ấy bước lên phía trước nửa bước, nhìn người phụ trách căn cứ đứng cách đó không xa, lạnh lùng mở miệng: "Bọn tôi muốn đi nhìn thử nơi dự trữ thức ăn."

Người trong đội ngũ đều sửng sốt, Thịnh Bưu vội vàng trầm giọng quát lớn: "Trần Chiêu, cậu làm gì thế?"

Trần Chiêu không để ý đến ông ta, chỉ lạnh lùng nhìn tên phụ trách căn cứ nọ.

Những người xung quanh đang ăn cơm gần như đều khựng lại cùng một lúc, tất cả bọn chúng nhìn về phía Trần Chiêu, còn anh ấy chỉ nhìn chằm chằm tên phụ trách căn cứ: "Sao hả? Không tiện cho xem à?"

"Cũng không có gì là không tiện." Tên phụ trách nọ chợt mỉm cười: "Có điều, cậu tới đây là để cầu xin người khác thu nhận, thế mà lại đưa ra yêu cầu như vậy ngay ngày đầu tiên, cậu không cảm thấy thất lễ lắm sao?"
Dứt lời, người nọ quay đầu nhìn những người còn lại trong đội ngũ, cười nhạt, giọng điệu lạnh xuống: "Vậy còn các người, có ai muốn đưa ra yêu cầu gì nữa không?"

Những người đấy cũng giật mình, nhận ra Trần Chiêu đã chọc giận thủ lĩnh nhà người ta, liếc nhìn nhau rồi liên tục lắc đầu: "Không có không có, yêu cầu gì chứ, thằng nhãi Trần Chiêu này không hiểu chuyện, anh đừng so đo với nó…"

Thấy mọi người gấp gáp muốn đi nhận số thịt đó, Trần Chiêu nghiến răng, cuối cùng hỏi thẳng: "Hăm dọa tôi? Là vì đồ ăn của mấy người… không thể cho người khác biết? Hay là, thứ mấy người ăn… là thịt người?"

Tay của người đang muốn cầm lấy thịt nướng run lên, khay thịt nướng ấy cứ thế rơi uỵch xuống đất, người nọ lấy lại tinh thần quay đầu quá Trần Chiêu, nhưng vào lúc này, cách đó không xa, một người trong căn cứ vốn đang ăn gì đó lại bỗng dưng khom lưng, bắt đầu nôn mửa dữ dội… người nọ nôn ra như thể không có cách nào dừng lại, gần như phải nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài mới thôi.
Những người đang ăn còn lại, ai cũng yên lặng lạ thường.

Mà người trong đội ngũ bên này cuối cùng nhận ra có gì đó không đúng… Thịnh Bưu ngơ ngác, quay đầu nhìn người phụ trách căn cứ, giật khoé miệng, nhưng vẫn cố gượng cười: "Đây, đây là chuyện gì… sao lại thế này?"

Sắc mặt của tên phụ trách căn cứ đó đã hoàn toàn thay đổi, không còn vẻ tươi cười như lúc trước, nét mặt âm u, lạnh lùng nhìn một đám người bên này, phất tay.

Bên cạnh đi ra hai đội cầm súng, rầm rộ bao vây bọn họ ở chính giữa.

"Tao đã cho chúng mày cơ hội được ăn uống no nê, là bản thân chúng mày không cần… Dẫn đi, tình nguyện gia nhập thì gia nhập, không muốn thì vứt thẳng vào lò sát sinh!"

Tất cả mọi người hét lên hoảng sợ, nhưng đều bị những kẻ cầm súng xua đuổi vào một nhà kho tối tăm, những kẻ xua đuổi vẫn là những kẻ trước đó đã dẫn họ vào nhà ăn.
Đuổi đám người vào nhà kho như đuổi bọn gia súc, tầm mắt người nọ lướt qua khuôn mặt của Tô Noãn, nhìn về đám người có tức giận cũng có sợ hãi kia, nhếch môi, hàm răng trắng dưới ánh sáng tối tăm, bật cười một cách quỷ quyệt.

"Đừng sợ, chúng mày cũng không phải chết sạch đâu, để tao chỉ cho chúng mày một con đường sống… đàn bà là đơn giản nhất, muốn sống thì chỉ cần cởϊ qυầи áo, nằm xuống rồi dạng chân ra là được.

Còn đàn ông ấy à… nếu muốn sống thì hãy gϊếŧ một người trong số chúng mày, một mạng đổi một mạng, đơn giản thế thôi!"

Trước khi ra ngoài, người nọ đột nhiên vỗ trán một cái: "À quên, chúng mày có thời gian hai tiếng… Hai tiếng sau, những người còn ở lại đây, kết quả chính là…"

Ngón tay người nọ chỉ vào phía sau đám người, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, thì nhìn thấy vách tường kim loại phía sau vang lên tiếng ầm ầm, cảnh tượng còn đáng sợ hơn địa ngục cứ thế xuất hiện trước mặt họ.
Mấy xác chết bị lột trần và treo ngược lên móc sắt… trắng bóng, giống hệt súc vật bên trong lò sát sinh.

Lại một tiếng rầm nữa vang lên, mọi người bị doạ choáng váng lúc này mới phát hiện cửa nhà kho đã bị đóng lại, họ bỗng chốc lấy lại tinh thần, tiếng khóc la, tức giận, sợ hãi ầm ĩ nổ lên.

"Thả bọn tao ra, mau thả bọn tao ra, chúng mày không phải là người, chúng mày là ma quỷ, là ma quỷ…"

Chỉ trong chốc lát, trong nhà kho leo lắt ánh sáng, đâu đâu cũng có tiếng khóc kêu, chửi rủa, tất cả mọi người cảm thấy bản nhân đã đặt chân vào chốn địa ngục.

Tiểu Nhã đã bị doạ choáng váng, rúc vào lòng anh trai mình, còn không quên nắm chặt tay Tô Noãn.

Tô Noãn nhận ra Tiểu Nhã đang run rẩy, trấn an khẽ vỗ vai cô ấy, nhẹ nhàng tiến lên tới gần Trần Chiêu, nhỏ giọng lên tiếng: "Kế hoạch của chúng ta có thể bắt đầu rồi…"
Tính đến bây giờ, mọi chuyện đều diễn ra không mấy khác biệt với suy đoán của cô, nghĩa là những tên quỷ ăn thịt người này sẽ tạm thời không gϊếŧ chết bọn họ.

Suy cho cùng thịt của người chết không dễ bảo quản, nhưng người sống thì dễ hơn nhiều, những gã quỷ ăn thịt người đó đang muốn nuôi bọn họ như gia súc, còn bây giờ chỉ đang phá hủy phòng tuyến tâm lý của họ mà thôi.

Bọn chúng cần thức ăn dự trữ lâu dài, không vội gϊếŧ người, nói cách khác thì bọn chúng không muốn nhìn thấy tình cảnh tồi tệ hơn.

Bàn xong kế hoạch với Trần Chiêu, Trần Chiêu chau mày, nhưng cũng biết bản thân không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành gật đầu với cô, còn Tiểu Nhã vừa biết được kế hoạch cũng cắn môi, sau đó gật đầu.

Trần Chiêu không dấu vết chậm rãi đến gần đội trưởng Thịnh Bưu, còn Tiểu Nhã thì tái mặt nắm chặt cánh tay Tô Noãn.
Xung quanh toàn vang lên tiếng khóc la, sắc mặt Nhạc Tĩnh Văn trắng bệch, sau khi khóc một lúc lâu, chợt như nhớ tới gì đó, cô ta đột nhiên ngẩng đầu rồi tự lẩm bẩm.

"Tôi không muốn chết, tôi không muốn bị ăn thịt, tôi không muốn bị ăn thịt… Tôi là phụ nữ, đúng rồi, tôi là phụ nữ…"

Cô ta đột nhiên bò dậy, nhào thẳng về phía cánh cửa, liều mạng đập cửa gào lên.

"Thả tôi ra, tôi đồng ý, cái gì tôi cũng đồng ý, thả tôi ra ngoài…"

Tất cả mọi người bị hành động bất thình lình của cô ta doạ sợ, mà đúng lúc này bên cạnh bỗng có tiếng gầm nhẹ vang lên, ngay sau đó là một tiếng hét thảm.

Tiếp đó mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn người phụ nữ được hai anh em Trần Chiêu mang về bỗng dưng túm lấy bả vai của Trần Chiêu, há mồm cắn vào cổ anh ấy, gào rú đẩy Trần Chiêu đâm vào cánh cửa, vừa lúc trúng ngay bên cạnh Nhạc Tĩnh Văn.
Ngay sau đó, tiếng khóc hoảng sợ của Tiểu Nhã vang lên.

"Mau cứu anh trai cháu, cứu anh trai tôi với, chị ấy biến thành zombie, chị ấy biến thành zombie rồi…"

Nhạc Tĩnh Văn đang đập cửa bất chợt giật mình, sau đó ngơ ngác quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nhìn thấy một bàn tay chộp ngay vào mặt cô ta, cô ta chỉ kịp hét thảm một tiếng thì đã xụi lơ ngã xuống đất.

Nhưng ở trong mắt người khác là hình ảnh Tô Noãn vừa cắn cổ Trần Chiêu vừa dùng một tay khác đâm vào cổ của Nhạc Tĩnh Văn, gϊếŧ chết cô ta trong phút chốc… Bỗng chốc nhà kho hỗn loạnchúng mày.

Tiếng khóc còn thê thảm hơn lần trước vang lên.

"Tới đây, tới đây mau lên, ở đây có zombie, có zombie!"