Ở trong siêu thị, Chu Dương bị nhiệt độ nóng bỏng xung quanh và làn khói dày đặc đánh thức, sau khi tỉnh lại, anh ta thấy mình đang được ai đó cõng trên lưng chạy như bay.
Tô Noãn dưới sự chỉ dẫn của 38 đã nhanh chóng lôi Chiêu Dương bị đè dưới kệ hàng ra, lầu một đã bị nổ tanh bành, cô đành phải nhanh chóng vọt lên lầu trên, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về phía cửa kính cuối đường ở tầng hai.
Vào lúc toàn bộ siêu thị nổ tung, cô cõng Chu Dương đạp vỡ cửa kính xông ra ngoài… Ngồi xổm xuống đất, cô đẩy anh ta vào ghế phụ, sau đó lên xe, xé chỗ quần áo bị cháy xém đi… Khi cô lái xe vòng lại tìm nhóm Dương Chiêu, thì phát hiện bọn họ đã biến mất.
Xe bọn họ bị lật nằm trên đất, cửa kính vỡ vụn, một bóng người cũng không thấy.
Đại đa số tang thi trong huyện đã được lùa vào trong siêu thị, rồi bị bom nổ thiêu chết… Đi hai vòng quanh phố vẫn không tìm được bọn Dương Chiêu, cô bèn phải lái xe rời khỏi nội thành.
Đến khi đi tới vùng ngoại ô, thấy Chu Dương sắp tỉnh lại, cô lập tức giật sợi dây chuyền mà anh ta tặng nguyên chủ làm quà sinh nhật trên cổ xuống, đặt nó vào tay anh ta, nhàn nhạt mở miệng.
“Từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì nữa…”
Dứt lời, cô xuống xe, đóng cửa xe Chu Dương lại, vứt chiếc mũ đen bẩn thỉu trên đầu, không quay đầu lại rời đi.
Dựa theo nguyên tác, đây là thời điểm Chu Dương tiến hoá, hy vọng sự tiến hoá của anh ta không bị gián đoạn bởi sự xuất hiện của cô.
Lúc Chu Dương tỉnh lại, anh ta giật mình mở bừng mắt, nhìn màn đêm bên ngoài cửa kính ô tô và cánh đồng hoang vu xung quanh, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, sau đó nhận ra bản thân đang nắm thứ gì đó trong tay.
Cúi đầu nhìn xuống, anh ta lập tức ngẩn người, nhớ ra trong lúc mình hôn mê, một cô gái gầy yếu đã cõng mình trên lưng, chạy ra khỏi siêu thị đầy thây ma, toàn thân bốc cháy… Cuối cùng, cô ấy nói với anh ta, từ nay về sau hai người sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa.
Ngơ ngác nhìn sợi dây chuyền trong tay, nghĩ đến lúc trước mình chỉ mua nó cho có, những ngón tay từ từ siết chặt, tiếp theo anh ta nhắm mắt ngửa đầu dựa vào ghế, che mặt cười khổ.
Đúng là đáng đời anh ta lắm!
Nhớ lại trước đây anh ta nhiều lần vì Triệu Dịch Nhiên mà nảy sinh oán giận với Tô Noãn, vì Triệu Dịch Nhiên mà đẩy bạn gái mình vào hiểm cảnh, ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy, lúc trước có phải đầu mình toàn phân không, không thì sao có thể ngu ngốc đáng khinh như thế.
Một người ngoài mặt bị chiều hư, thực chất thì đơn thuần thiện lương, một kẻ ngoài mặt vô hại, thực chất chỉ biết nói mấy lời hay sáo rỗng, không có bất cứ hành động thực tế nào… Ngẫm lại thì dọc đường đi mỗi khi Chu Dương mạo hiểm Triệu Dịch Nhiên chỉ ngồi trên xe nhìn, miệng thì nói lo lắng nhưng không hề có ý định đi kiếm thức ăn cùng anh ta, Chu Dương cảm thấy bản thân ngu ngốc đến mức bản thân phải bật cười.
Lẽ ra ngay từ lúc thấy Triệu Dịch Nhiên nhảy từ trên biệt thự xuống nóc xe, liều mạng chiếm ghế phụ, anh ta phải sớm nhìn ra sự vô lương tâm đằng sau khuôn mặt ngây thơ của cô ta mới đúng.
Nhưng anh ta cứ như bị ma quỷ che mắt, toàn bộ hành trình đều làm trâu làm ngựa chăm sóc một con sói mắt trắng, chỉ cần cô ta nhắc lại chuyện anh ta đã bỏ rơi cô ta vì Tô Noãn, lòng anh ta ngay lập tức tràn ngập sự áy náy, hận không thể dùng cả tính mạng bảo vệ cô ta.
Một kẻ lừa anh ta làm việc như một con bò, một người vào thời khắc sinh tử trước mắt vẫn không quên để lại đồ ăn cho anh ta.
Trước mắt Chu Dương hiện lên cảnh khi anh ta trốn ở biệt thự Tô gia, Triệu Dịch Nhiên rõ ràng biết Tô Noãn ở bên ngoài, nhưng không hề quan tâm mà chui vào ngực anh ta.
Khi đó anh ta thế mà vô cùng ngu ngốc, cảm thấy cô ta đang sợ hãi, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại thì… Người dám nhảy từ tầng hai biệt thự xuống nóc xe, dám bước xuống xe rồi chui vào ghế phụ giữa một bầy tang thi thì sao có thể là người yếu đuối được chứ.
Cô ta chỉ cần anh ta làm lá chắn thịt cho cô ta thôi!
Thật ra sau khi Triêu Dịch Nhiên tiến hoá, thái độ của cô ta đối với anh ta ngay lập tức thay đổi, lời nói lạnh nhạt, không còn kiểu không muốn rời xa như trước kia nữa, mà coi anh ta như đàn em mang theo bên người, khi ở trong siêu thị, lúc anh ta bị kệ hàng đè lên người… Rõ ràng Triệu Dịch Nhiên là tiến hoá giả, nhưng cô ta ngay cả thử cứu anh ta cũng không làm, cứ thế không hề do dự quay người rời đi.
Đáng lắm, anh ta bị vậy là đáng lắm, tất cả đều là quả báo, đó là quả báo cho sự ngu dốt kinh tởm của anh ta!
Một lúc lâu sau, Chu Dương mím môi mở mắt, giơ tay ra trước mặt, từng ngón tay siết chặt lại.
Sau này sẽ không như thế nữa, ông trời đã cho anh ta cơ hội cứu vãn, không phải sao.
Hoá ra đây là cảm giác có được sức mạnh, thật sự, rất không tồi!
Noãn Noãn, chờ anh, anh sẽ tìm được em, sau đó anh sẽ dùng cả tính mạng này bảo vệ em, sẽ không để cho em chịu bất cứ thiệt thòi nào nữa…
Trong khi Chu Dương đang rút kinh nghiệm xương máu, Tô Noãn đã vào thành phố chọn một chiếc xe thể thao màu đỏ, lôi tài xế đáng thương không còn đầu xuống, vặn chìa khoá xe, chạy ra quốc lộ.
Số cô may mắn, đi không bao lâu đã tìm thấy một trạm xăng dầu lớn, xung quanh có mấy chiếc xe ô tô nằm ngổn ngang.
Cô dừng xe lại, sau khi đổ xăng đầy bình thì chuẩn bị lên xe, đúng lúc này, đằng sau tưởng chừng không có ai lại xuất hiện một người, đầu cô bị họng súng lạnh lẽo chĩa vào, một giọng nói khàn khàn vang lên.
“Muốn sống thì ôm đầu ngồi xuống!”
Bên tai Tô Noãn là âm thanh kích động không ngớt của 38, cô chầm chậm giơ tay lên, khóe miệng mang ý cười… Rồi đột ngột quay lại nắm tay người phía sau, chế trụ bả vai anh vật mạnh xuống đất, bây giờ cô mới thấy rõ mặt người đánh lén cô.
💚Đoán xem ai lên sân khấu nào?
💚Cảm ơn Hành Lá đã tặng ánh kim đề cử truyện nhé 😘