Nhóm Đại Hùng sắp hết đạn, chỉ có thể dựa vào dũng khí không sợ chết cầm rìu chặt đầu đám tang thi, Tô Noãn bế Nám Nám trong tay, nhanh chóng nhắm mắt cảm nhận tình hình bên ngoài, một lát sau, cô mở mắt chỉ về một hướng: “Bên kia.”
Tô Noãn một tay ôm bé con, một tay cầm thanh đao dài, có con tang thi bốc cháy sắp nhào vào cô, lập tức bị một đao chém bay đầu.
Thấy cách đó không xa có đám người đang la hét hoảng loạn chạy trối chết, cô vội vàng hét lên: “Bên này, lối ra ở bên này!”
Những người đó giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, mếu máo chạy về phía bên này, theo sát đám Đại Hùng.
Tô Noãn quay đầu lại, nhìn mấy trăm con tang thi bị thiêu đến biến dạng nhưng vẫn gào rống truy đuổi.
Dương Chiêu dẫn đầu, sau khi chạy đến cuối con đường thì phát hiện phía trước là cửa cuốn. Vì tin tưởng Tô Noãn, anh ta không chút do dự đạp mạnh một cái.
Âm thanh rầm rầm vang lên, nhóm Đại Hùng chạy sát theo sau thấy bên ngoài cửa cuốn đúng thật là lối ra cửa sau của siêu thị, còn có vài chiếc ô tô đang đậu bên ngoài.
Bãi đỗ xe.
Dương Chiêu ra lệnh cho cả đám một tiếng, rồi xoay người quay trở lại tìm Tô Noãn, anh ta biết cô đang chống đỡ ở phía sau, nếu không thì đã không có chuyện chẳng lấy một con tang thi nào đuổi theo.
Anh ta vừa đi được vài bước, thấy Lục Lục ôm Nám Nám chạy ra, vội vàng nắm lấy anh ta: “Tô Noãn đâu?”
“Cô Tô nói cô ấy sẽ cản đám thây ma đằng sau, bảo em mang con bé đi trước.” Lục Lúc ngu ngơ trả lời, sau đó đột nhiên nhận ra điều gì đó, sắc mặt đại biến, túm lấy Dương Chiêu: “Bên ngoài có kẻ cố ý lùa đám thây ma vào trong siêu thị, bây giờ trong đó toàn là thây ma, đã vậy bọn chúng còn phóng hoả hết lối ra, cô Tô đang rất nguy hiểm…”
Dương Chiêu chửi thầm một tiếng, buông Lục Lục ra chạy vào bên trong.
Ánh lửa phía trước đập vào trong mắt, cuối cùng Dương Chiêu cũng tìm thấy Tô Noãn, lúc đầu anh ta tỏ ra vui mừng, sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi…
Anh ta thấy, một mình Tô Noãn cầm thanh trường đao, đằng sau là hàng trăm tang thi như ngọn đuốc sống đuổi theo, bỗng dưng cô quay người đóng cửa kính thông với lối bên này, lấy thanh sắt bên cạnh chặn ngang, còn vẫy tay với anh ta, tiếp theo cô nhảy lên kệ hàng, thân hình nhanh nhẹn bay thẳng lên lầu hai.
Dương Chiêu cắn răng giận dữ: “Cô gái chết tiệt này, em…”
Anh ta biết Tô Noãn làm vậy để ngăn cản bầy tang thi truy sát mấy người đang chạy thoát, dù sao họ cũng chỉ là người thường, bị tang thi đuổi theo căn bản không trốn được bao lâu, cho nên cô mới chặn đằng sau, ngăn bọn tang thi ở bên trong.
Dương Chiêu nghiến răng muốn vọt vào, đúng lúc này, có thứ gì đó bay qua đỉnh đầu anh ta, Dương Chiêu còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng nổ lớn, ngọn lửa trước mặt bùng lên dữ dội, nhấn chìm lối ra vào trong biển lửa.
“Đầu Nhi, đây là số bom cuối cùng, bầy tang thi đã bị nhốt bên trong, nhưng mà… có vẻ vẫn còn người bị nhốt trong đó.” Người đàn ông phụ trách ném bom dè dặt nhìn chàng trai đeo kính đầy tao nhã bên cạnh.
Chàng trai ấy trông rất lịch sự, trong hoàn cảnh này mà vẫn giữ được phong thái thong dong, lười nhác đứng trên nóc xe, ngón tay trắng nõn thon dài đẩy kính lên, nhàn nhạt nói: “Thương vong là điều không thể tránh khỏi… ném đi!”
Anh ta vừa nói xong, người thanh niên bên cạnh lập tức cầm bộ đàm truyền lệnh: “Ném đi!”
Vừa dứt lời, vài giây sau, một tiếng “bùm” mạnh vang lên, mười mấy quả bom được ném vào trong siêu thị cùng một lúc, sau đó phát ra tiếng nổ rung trời, cửa kính cửa sổ siêu thị đều đồng loạt vỡ toang… Những người xung quanh ôm đầu la khóc chạy trốn.
Dương Chiêu mới lên xe chuẩn bị kêu Tiểu Ngũ vòng lại tiếp ứng Tô Noãn thì một tiếng bom nổ lớn vang lên… Vì xe bọn họ quá gần với siêu thị, nên bị sức ép của bom đánh bay ra xa.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Dương Chiêu thấy Đại Hùng khom lưng ôm chặt Nám Nám, bảo vệ con bé trong vòng tay mình… sau đó, anh ta bất tỉnh.
Vài chiếc xe đi ngang qua, trong đó một chiếc xe tải cầm đầu, người thanh niên ngồi bên cạnh chàng trai đeo kính gọng vàng chỉ vào đám người Dương Chiêu bị vụ nổ bom làm ảnh hưởng bắn lăn qua đây.
“Lão Đại, chỗ này vẫn còn mấy người!”
Chàng trai hờ hững liếc nhìn bọn họ, tầm mắt dừng trên cánh tay nhỏ bé của Nám Nám lộ ra dưới thân Đại Hùng, khẽ nhíu mày, rồi ngoắc ngoắc tay.
“Đưa lên…”