Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 2: Vòng tay không gian




Trông nữ chính trong sáng lương thiện nhưng thủ đoạn rất độc ác, sau cùng Quách Hân Hân đánh hổ không thành còn bị hại, cô ta bị nữ chính phát hiện rồi lợi dụng đánh trả lại, thanh danh tuột

dốc. Cuối cùng nữ chính cướp lấy trang sức hình con bướm kia, còn giăng bẫy đấy Quách Hân Hân vào bầy zombie, hại chết cô ta.

Mà trong truyện thì nữ chính Lạc Điệp và Quách An An là bạn cùng phòng đại học, nữ chính có thể thức tỉnh dị năng hệ quang và dị năng không gian cũng là nhờ Quách An An.

Trước tận thế không lâu, nữ chính Lạc Điệp tham gia bữa tiệc sinh nhật của một người bạn, cô ta mượn vòng tay bạch ngọc của An An nhưng không trả lại. Sau đó đến tận thế, Lạc Điệp vô tình thức tỉnh dị năng, cô ta còn phát hiện ra không gian trong vòng tay, cứ nghĩ e là Quách An An đã chết từ lâu rồi nên cô ta yên tâm chiếm vòng tay làm của riêng. Cho dù Quách An An có may mắn còn sống thì Lạc Điệp tự tin cô ta có thể qua mặt được cô.

Trông nữ chính có vẻ hiền lành nhưng nội tâm lại vô cùng độc ác, sau khi cướp được trang sức hình con bướm của Quách Hân Hân còn dung hợp cả hai cái lại, phát hiện ra một bộ công pháp tu chân, bắt đầu tu luyện, dần mạnh lên, càng ngày càng thoát tục không nhiễm bụi trần thu hút ánh mắt của vô số người.

Tất cả nam chính, nam phụ đều hết lòng yêu cô ta, ai cũng muốn chiếm cô ta cho riêng mình... Nữ chính cũng khó chọn lựa giữa đám bọn họ, sau nhiều lần khó khăn trắc trở, cô ta không muốn buông tay ai cả, thế là cánh đàn ông kia quyết định cùng có được cô ta. Cuối cùng mọi người cùng nhau giải cứu nhân dân, bắt đầu một thế giới mới, còn nữ chính thì được đời sau gọi là mẹ của thế giới mới.

Cái quái gì thế này! Bây giờ Quách Lâm không nhịn được mắng nhiếc, thề văn ba xu gì vậy. Cô xuyên thành người qua đường A lót đường, cung cấp không gian cho nữ chính và nữ phụ, ngu đến mức không ai ngu hơn được.

Bây giờ Quách An An bị tai nạn xe nên phải nằm viện, hôn mê mấy ngày mà vị hôn phu và Quách Hân Hân đã thông đồng ở bên nhau rồi.

Nếu Quách Lâm nhớ không làm thì bây giờ nguyên chủ vẫn chưa tới hai mươi tuổi, mà cách sinh nhật hai mươi tuổi của nguyên chủ cũng chỉ còn một tháng.

Cô em gái giả Quách Hân Hân thích Mộ Thiếu Hoa - vị hôn phu đính ước từ nhỏ của chị gái, cũng ganh tị vì mẹ ruột Dung Trinh Nguyệt cưng chiều và dung túng cho chị gái.

Vì thế cô ta cực kỳ ghét người chị Quách An An này, cũng không hiểu rõ dụng tâm lượng khổ của mẹ mình. Từ nhỏ đến lớn Quách Hân Hân đã hãm hại An An rất nhiều lần làm cho danh tiếng của Quách An An xấu đi. Dưới sự góp sức của Quách Hân Hân, Mộ Thiếu Hoa càng chán ghét Quách An An hơn, nhà họ Mộ cũng không chấp nhận được một cô con dâu ngang ngược, hỗn láo, không có học thức như vậy nên chuẩn bị từ hôn.

Lần này xảy ra tai nạn xe cũng do Quách Hân Hân động tay, nếu như Quách An An chết rồi, vì để gắn kết hai nhà Quách – Mộ nên đối tượng kết hôn với Mộ Thiếu Hoa sẽ là Quách Hân Hân cô ta.

Quách Lâm cười lạnh một tiếng: “Nếu bây giờ tôi đã trở thành Quách An An thì những thứ thuộc về Quách An An, các người...” Cô lạnh lùng gằn từng chữ một: “Đừng hòng chấm mút!”

Còn về Mộ Thiều Hoa, vị hôn phu đa tình của nguyên chủ Quách An An thì đương nhiên cũng không liên quan gì đến cô. Nhìn anh ta còn chưa giải trừ hôn ước với chị gái đã quấn quít với cô em, sau này còn có tư tình với Lạc Điệp là biết nhân phẩm của tên hôn phu hời này có vấn đề rồi, chẳng phải thứ tốt lành gì.

Một tháng sau người nhà họ Mộ sẽ lấy lý do nhà họ Mộ không thể chấp nhận được một cô con dâu có nhân phẩm kém như vậy để giải trừ hôn ước với nguyên chủ. Vì sự hợp tác giữa hai nhà nên Mộ Thiếu Hoa và Quách Hân Hân đính hôn, khiến cho nguyên chủ nhận bao nhiêu sỉ nhục.

Quách Lâm thầm nghĩ vừa hay mình có thể mượn cơ hội lần này để giải trừ hôn ước.

Nhưng mà đến lúc đó rốt cuộc là gièm pha của ai thì khó mà nói trước được, mình sẽ bắt bọn họ trả lại toàn bộ những gì đã nợ nguyên chủ, cũng coi như mình báo đáp cho Quách An An vì tiếp nhận cơ thể này đi. Nghĩ lại thì sau sinh nhật hai mươi tuổi của Quách An An, lần lượt có người hôn mê vô cớ, sau đó tập thể nhanh chóng ập đến. Dù mình có sỉ nhục danh tiếng của bọn họ thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới bọn họ trong tận thế, vậy thì chiêu đãi bọn họ thật hoành tráng trong giai đoạn đầu của tận thế thôi.

Nhưng mà bây giờ mình phải nhanh chóng đến ngân hàng lấy lại tài sản của mẹ Quách An An, nhất định không để gia đình ba người vô sỉ kia chiếm hoi được.

Mấy ngày sau đó Quách Lâm tiếp tục dưỡng thương, đồng thời suy nghĩ con đường sau này của mình.

Mấy ngày nay Quách Lâm tỉnh lại, không hề có ai đến thăm cô. Nếu là nguyên chủ lúc trước thì còn đau lòng nhưng bây giờ đối với Quách Lâm mà nói, thể này rất tốt. Trên thế gian này, nợ ân tình rất khó trả.

Quách Thư Khánh đã gián tiếp hại chết mẹ của Quách An An. Trong suốt hai mươi năm qua ông ta cũng chẳng quan tâm đến An An, bỏ mặc cho mẹ kể nuôi dưỡng. Sau đó ông ta mượn cơ hội chiếm tài sản mà Dung Trường Nguyệt để lại cho An An, sau khi tận thế ập đến còn nhẫn tâm vô tình vứt bỏ An An. Coi như Quách An An cũng không hề nợ ơn sinh thành của ông ta!

Nói đến ai trên đời này tốt với Quách An An thì có lẽ trừ mẹ ruột Dung Trường Nguyệt ra, thế gian này thật sự chẳng còn một ai cả.

Cha thì vô tâm, ông bà nội một năm chẳng gặp được mấy lần nên cũng không thích Quách An An. Mẹ kế thầm tính kế cô, em gái giả hãm hại cô, vị hôn phu đứng núi này trông núi nọ. Còn bên mẹ thì ông ngoại bất công yêu thương con gái riêng là Dung Trinh Nguyệt, bà ngoại qua đời từ sớm, chỉ còn duy nhất một người cậu cũng là anh trai ruột của mẹ kế.

Nhìn lại thì trên đời này không có ai thật lòng bảo vệ cho Quách An An cả. Ngay cả người luôn cô độc như Quách Lâm cũng cảm thấy nguyên chủ hơi thê thảm.

Quách An An vốn cũng không bị thương gì, chỉ bị trầy da trông hơi ghê, lúc đó chỉ hôn mê thôi nhưng lại bị Quách Lâm xuyên tới chiếm cơ thể...

Chưa đến nửa tháng cơ thể đã khỏi hẳn, Quách Lâm có thể xuất viện, sau đó từ từ điều dưỡng là được.

Không biết là bệnh viện không thông báo cho người nhà bệnh nhân hay là người nhà họ Quách thật sự rất “bận”.

Vào hôm xuất viện chỉ có một mình tài xế đến đón Quách Lâm. Quách Lâm tự thu dọn đồ dùng cá nhân, chỉ có căn cước công dân, một tấm thẻ ngân hàng, bộ đồ đã mặc hôm xảy ra tai nạn xe và cái vòng tay nghe nói một tháng sau sẽ bị nữ chính Lạc Điệp mượn không trả.

Sau khi Quách Lâm thu dọn xong thì lên xe riêng.

Tài xế giải thích: “Phu nhân nói hôm nay trong nhà rất bận nên không có thời gian đón cô An An, hi vọng cô An An thông cảm, trở về rồi phu nhân sẽ bù đắp cho cô thỏa đáng.”

Quách Lâm không xoắn xuýt cách gọi cô An An này, cũng không ngẩng đầu lên mà lạnh lùng dặn dò: “Đến khách sạn.”

Tài xế cảm thấy khó hiểu khi cô cả không về nhà, nhưng nghĩ lại thì cô cả này điêu ngoa tùy hứng quen rồi, lúc trước có biết bao người hầu bị đuổi việc chỉ vì một câu khó chịu của cô, mình thật sự không thể trêu vào mà.

Ở nhà họ Quách, chỉ cần Quách An An chướng mắt người hầu nào là Dung Trinh Nguyệt sẽ đuổi mấy người đó đi, nói là không muốn An An phải tủi thân vì bất kỳ chuyện gì cả. Chính vì vậy đám người hầu cực kỳ sợ Quách An An, sợ cô cả này không vui thì mình sẽ mất bát cơm.

Trên đường đi, trong xe cực kỳ yên tĩnh, tài xế chở Quách Lâm đến của một khách sạn nổi tiếng trong thành phố.

Tài xế xuống xe, cung kính mở cửa cho Quách Lâm.

Sau khi làm thủ tục nhận phòng xong, Quách Lâm bảo tài xế có thể đi được rồi. Sau đó cô đi lên phòng VIP, tỉ mỉ kiểm tra trong phòng không có bất kỳ camera gì đó mới yên tâm.

Lúc ở bệnh viện, tuy nói là dưỡng thương một mình nhưng vì cô đã làm đặc công nhiều năm, luôn có một chút đam mê đặc thù, ở nơi công cộng thì phải để ý này kia, không yên tâm như lúc ở một mình.

Quách Lâm lấy vòng tay bạch ngọc trong túi ra, tìm một con dao nhỏ, không hề chớp mắt rạch vào bàn tay mình một cái, máu tươi chảy xuống.

Máu vừa chạm vào vòng tay là lập tức bị hấp thu.

Nhưng vòng tay lại không có thay đổi gì, Quách Lâm nhíu mày, lại rạch một đường trên cổ tay mình, mãi đến khi cảm thấy chóng mặt mới không lấy máu nữa. Cô đang định bằng bó vết thương, để lần sau thử lại thì đột nhiên có ánh sáng màu trắng lóe lên, vòng tay lập tức biến mất tiêu.

Dù là một người có hiểu biết sâu rộng như Quách Lâm cũng khẽ giật mình, hơi nheo mắt lại, cảm thấy khó tưởng tượng nổi. Rốt cuộc vòng tay đã biến đâu mất rồi?

Trong truyện, sau khi Quách Hân Hân nhỏ máu, vòng tay cũng không hề biến mất, có lẽ đây là nguyên nhân sau này nữ chính Lạc Điệp có thể chiếm nó thành của riêng.

Xem ra không thể quá ỷ lại vào cốt truyện của tiểu thuyết gốc được, nếu không thì mình sẽ chết thế nào không hay.

Quách Lâm vẫn đang nghĩ vòng tay biển đi đâu rồi thì chợt phát hiện mình lại đến một không gian kín chừng mười mấy mét vuông.

Vòng tay cũng không hề biến mất mà chỉ cần đi hoặc đi vào trong cơ thể cô, còn hiện tại cô đang ở trong không gian của vòng tay. Mặc dù hơi khó tin, lẽ thường không giải thích được nhưng một tháng sau tận thế sắp tới rồi, con người còn thức tỉnh cả dị năng nên Quách Lâm cũng không xoắn xuýt thêm.

Ngay khi cô đang tự hỏi ra ngoài bằng cách nào thì cả người lập tức trở về căn phòng khách sạn, nhanh đến mức cô không kịp có phản ứng gì.

Quách Lâm nghĩ ngợi một hồi, sau đó trong đầu lại suy nghĩ trở lại không gian, quả nhiên một giây sau cô đã xuất hiện trong không quân. Đầu Quách Lâm bỗng nhói lên, sau đó cả người ngã xuống nền phòng khách sạn.

Quách Lâm cảm thấy càng ngày càng mệt, cô nghĩ ra vào không gian cần có năng lượng, chẳng hạn như bây giờ cô dùng não quá độ nên không thể vào được nữa.

Quách Lâm nằm trên giường, suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Bây giờ cô đã nhận được sự công nhận của vòng tay, mặc dù rất ảo ma nhưng chuyện này đúng là thật. Còn trang sức hình con bướm kia thì cô cũng không thể bỏ qua được, huống chi sau khi cả hai dung hợp lại còn xuất hiện cả bí kíp tu chân nữa chứ!