Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 1: Pháo hôi xuyên sách




Quách Lâm dần lấy lại ý thức, mở mắt ra một cách khó khăn, đột nhiên cô cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Một lúc sau, cô mới cảm thấy đỡ hơn một chút, toàn thân không thể cử động được, do lâu không nhìn thấy ánh sáng nên khi mở mắt có hơi chói, cô chỉ có thể nheo mắt nhìn xung quanh. Bức tường và ga giường trắng như tuyết, còn có một số vật dụng y tế.

Cô phát hiện bây giờ mình đang nằm trong bệnh viện, cô vô cùng kinh ngạc, đầu óc xoay chuyển nhanh.

Cô còn nhớ rõ bản thân và đồng đội La Phượng đang thực hiện nhiệm vụ, ngay khi nhiệm vụ thành công thì một biến cố đột ngột xảy ra. Vào thời khắc nguy nan nhất, người đồng đội La Phượng đã gắn bó với cô suốt bảy năm đã tấn công sau lưng cô, bắn cô một phát chí mạng. Giữa các đồng đội với nhau có không ít trường hợp đâm sau lưng, trong suốt những năm trở thành một đặc công, Quách Lâm luôn đề phòng tất cả mọi người, kể cả đồng đội xưa nay của mình như La Phượng. Bảy năm qua, hai người gắn bó thân thiết, La Phượng cũng không có bất kỳ hành động mờ ám gì, vì vậy Quách Lâm mới buông lơi cảnh giác với cô ta.

Do bị thương nên hơi thở của Quách Lâm có phần dồn dập, cô ngước mắt lên bình tĩnh nhìn La Phượng, lạnh lùng nói: “Tại sao?”

La Phượng dùng tay lau súng, ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi né tránh cô nhưng lại nói ra một câu chắc nịch: “Cô cản đường tôi.”

Sau đó, cô ta bắn nhiều phát sóng liên tiếp vào Quách Lâm để đảm bảo rằng cô không còn cơ hội sống sót nữa. Chính vào thời khắc đó, cả tòa nhà đột nhiên “bùm” một tiếng nổ tung.

Trong phút chốc ấy Quách Lâm nhìn thấy vẻ mặt méo mó của đối phương. “Hừ!” Cô cười khẩy một tiếng. Trước đó do nhiệm vụ này khá khó nhằn, không thể để bất kỳ tin tức nào bị tuồn ra ngoài nên cô tính toán thời gian, chôn thuốc nổ xuống, chuẩn bị sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cô sẽ cho cả tòa nhà nổ tung, xóa sạch mọi dấu vết.

Không ngờ rằng La Phượng đánh lén cô, cũng tự đào hố chôn bản thân vào địa ngục.

Vào giây phút bị phản bội ấy, cô mới chợt hiểu ra mình không thể giao sau lưng của mình cho bất kỳ ai cả, dù là người thân cận nhất cũng không thể được.

Cô vốn nên chết rồi, lúc đó La Phượng đã bắn cô mấy phát liên tục, mỗi phát đều nhắm thẳng vào tim, hơn nữa cả tòa nhà cũng nổ tung rồi, cho dù cô được người ta phát hiện và cứu ra thì cũng không thể nào sống sót được chứ đừng nói đến chuyện còn yên ổn nằm trong bệnh viện.

Đột nhiên, bên ngoài phòng có tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Cơ thể cô vẫn chưa thể tự do cử động, thân là đặc công, sự cảnh giác nhiều năm làm cho cô ngay lập tức nhắm mắt lại.

Đối phương cứu cô nghĩa là cô vẫn còn giá trị lợi dụng với người đó. Khi mọi chuyện chưa rõ ràng, cho dù không biết đối phương đã cứu sống mình thế nào trong tình huống đó, rốt cuộc mục đích cứu mình là gì thì giả vờ hôn mê là lựa chọn tốt nhất, biết người biết ta, là sáng suốt nhất.

Quách Lâm cảm giác được người kia đang từ từ đi về phía cô, bước đi chậm rãi, từng bước từng bước nhịp nhàng đến gần cô.

Quách Lâm nhắm mắt giả bộ hôn mê, cảm giác ánh mắt của người nọ đang nhìn chằm chằm vào mình, mang theo sự ác ý như ngâm độc, từng châm không có ý tốt đâm về phía mình như thể đang nhìn rác rưởi vốn không nên tồn tại vậy. Trực giác nói cho Quách Lâm biết, e rằng người này có thù với mình, đại não nhanh chóng sàng lọc ra những người phụ nữ có thù với cô.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bến tại: “Chị à, mạng của chị không chỉ lớn bình thường đâu!” Người kia cười nhạo một tiếng, sau đó hung dữ nói: “Như thế mà còn không làm chị chết được thì không phải mạng lớn chứ là gì nữa! Quách An An, chị nhớ kỹ cho tôi, chị còn sống thì tôi cũng phải khiến chị sống không bằng chết!”

Quách Lâm nằm trên giường suy nghĩ một hồi, từ khi nào mà mình đã có một cô em gái vậy, đã thế cô em gái này còn có thù với mình, là ân oán tình yêu hay ân oán gia đình đấy.

Bên ngoài phòng bệnh lại có tiếng bước chân, động tác của cô gái đứng cạnh giường bệnh hơi khựng lại, gương mặt vốn đầy ác ý lập tức biến thành lo lắng sợ sệt, sau đó một tiếng khóc nức nở khe khẽ vang lên trong phòng bệnh.

Quách Lâm nghe người này chuyển từ giọng điệu ác nghiệt sang khóc lóc đau buồn, mặc dù không biết là vì sao nhưng cô biết người này đột ngột thay đổi thái độ như vậy chắc chắn là có ý đồ!

Cánh cửa phòng bệnh chốc lát mở ra, một người đàn ông cao to đi vào. Vừa mới vào phòng, anh ta nhìn thấy một cô em gái đang lo cho chị của mình, lặng lẽ gạt lệ trên gương mặt buồn bã. Vành mắt của cô gái hơi đỏ lên, cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế không để nước mắt chảy xuống nhưng những giọt nước mắt đó không nghe lời, vẫn lưng tròng rơi xuống lã chã.

Thấy cô gái kia khóc, những giọt nước mắt ấy tựa như đâm vào trái tim mình, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông kia hiện lên vẻ đau lòng. Anh ta bước nhanh đến bên cạnh cô ta, đau lòng định lên tiếng an ủi nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng thì cô gái khóc lóc sầu bi kia đã lên tiếng trước: “Anh Thiếu Hoa, sao chị ấy vẫn chưa tỉnh lại.” Cô ta vừa khóc vừa tự trách mình: “Tất cả đều là lỗi của em, là do em đã không khuyên chị ấy, nếu không thì chị ấy cũng sẽ không gặp tai nạn xe như vậy, là lỗi của em. Anh Thiếu Hoa...”

Cô gái khóc như hoa lê dính hạt mưa, vừa thấy đã thương, vẻ mặt tự trách, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông kia.

Ánh mắt anh ta dạt dào tình cảm, dịu dàng an ủi cô gái bên cạnh: “Hân Nhi ngoan nào, không khóc nữa. Đó là do cô ta tùy hứng, không chịu nghe em tốt bụng khuyên giải, sao có thể trách em được?”

Đôi mắt người đàn ông tràn đầy vẻ dịu dàng, nhưng khi ánh mắt liếc đến Quách Lâm đang hôn mê trên giường bệnh thì nét dịu dàng trên mặt lập tức bị thay bằng sự âm trầm, lạnh lùng.

Tất nhiên Quách Lâm không thể nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt anh ta, chỉ nghe thấy cuộc nói chuyện dây dưa triền miên của hai người họ.

Người đàn ông bên cạnh giường liên tục an ủi thiếu nữ mềm yếu, tất cả đều là lời dỗ ngọt, ấn ý trong lời của người đàn ông kia là Hân Nhi, em rất tốt, anh sẽ giải trừ hôn ước để cưới em, chờ anh thu xếp... Sau khi dỗ ngọt thì bắt đầu hứa hẹn.

Cô gái kia thì luôn miệng nói: Không được, không được đầu, làm như vậy là có lỗi với chị ấy, chúng ta không thể như thế được, anh Thiếu Hoa. Nhưng đôi mắt cô ta lại ẩn chứa tình cảm, nhút nhát nhìn người đàn ông kia, trong mắt và trên mặt toàn là ý cười.

Nam có tình, nữ có ý, sau đó Quách Lâm còn nghe thấy âm thanh “phi lễ chở nghe”.

Không lâu sau, hai người cùng rời khỏi phòng bệnh, hoàn toàn quên mất mục đích mình đến đây, chỉ để lại cánh cửa mở toang và Quách Lâm đang giả vờ hôn mê trên giường bệnh.

Sau khi hai người đó đi xa, Quách Lâm đang nằm trên giường bỗng mở mắt, trong đôi mắt lộ ra sự lạnh lùng vô hạn.

Cô biết được từ trong cuộc trò chuyện của bọn họ, một người tên Thiều Hoa, một người tên Hân Nhi. Quách Lâm không biết hai người này nhưng hai cái tên ấy lại không xa lạ gì với cô, hơn nữa bọn họ còn gọi cô là Quách An An...

Nghĩ tới việc bản thân đã sống lại nhưng sống lại trên thân xác người khác, Quách Lâm chậm rãi híp mắt lại, khẽ cười xùy một tiếng, giọng khàn khàn lẩm bẩm: Hân Nhi, Thiếu Hoa, đúng là thú vị!

Trước khi sống lại cô đã nhận một nhiệm vụ là ám sát một gã tài phiệt. Gã tài phiệt đó có đam mê là ấu dâm, rất thích những cô bé hay mơ mộng, trong sáng, ngây thơ và chìm đắm trong tiểu thuyết.

Để tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ, cô đã chăm chỉ đọc rất nhiều tiền thuyết ngôn tình, bồi dưỡng tâm hồn thơ mộng nhưng lại vô tình cầm nhầm một quyển truyện tập thể.

Cô chỉ nhớ tận thể thu hút mình nên lật ra xem, bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ tình tiết cốt truyện của nó.

Trong truyện, Quách An An và Quách Hân Hân là chị em cùng cha khác mẹ trong nhà họ Quách quan chính* bậc trung.

* Quân chính: Quân đội và chính phủ.

Dung Trường Nguyệt, mẹ của Quách An An là con gái cả của nhà họ Dung giàu có, gả cho Quách Thư Khánh của nhà họ Quách. Khi An An được hai tuổi, Dung Trường Nguyệt đang mang thai nhưng lại phát hiện chồng mình ngoại tình, đối tượng ngoại tình là con gái riêng của nhà họ Dung, em gái trên danh nghĩa của bà - Dung Trinh Nguyệt. Dung Trường Nguyệt tức đến mức sinh non, kết quả là khó sinh mà qua đời, đứa bé cũng không sống được.

Trùng hợp là cùng ngày đó Dung Trinh Nguyệt sinh một cô con gái, cũng chính là Quách Hân Hân. Vì thanh danh và tài sản Dung Trường Nguyệt để lại nên Quách Thư Khánh và Dung Trinh Nguyệt che giấu thân phận của Quách Hân Hân, nói với người ngoài Quách Hân Hân là đứa bé do Dung Trường Nguyệt sinh ra.

Nhưng Quách Thư Khánh không ngờ được là lúc Quách An An vừa ra đời thì Dung Trường Nguyệt đã lập di chúc, người thừa kế chỉ có Quách An An. Bà vốn định chờ sinh đứa bé trong bụng ra sẽ lập di chúc một lần nữa, nhưng không ngờ lại một xác hai mạng.

Chưa đầy một tháng sau, người cha Quách Thư Khánh đã cưới cô em vợ Dung Trinh Nguyệt vừa mới sinh Hân Hân. Người ngoài chỉ nói Dung Trường Nguyệt sinh Quách Hân Hân xong khó sinh qua đời, em vợ vì chăm sóc cho cháu gái mới gả cho anh rể. Nhưng trong mắt những người thế hệ trước tâm sáng như gương thì chuyện này có gì mà không rõ chứ.

Vì Dung Trinh Nguyệt vừa mới sinh con không lâu nên nhà họ Quách cũng không cử hành hôn lễ, người ngoài chỉ nói vì chị gái qua đời nên em vợ đau lòng nhập viện, ai cũng nói chị em tình thâm.

Đương nhiên Dung Trinh Nguyệt càng yêu thương cô con gái ruột Hân Hân do mình sinh ra hơn, hết lòng dạy bảo, còn đối với An An do người chị đã mất của mình sinh ra thì lại cưng chiều quá độ, muốn gì được đó.

Trong mắt người ngoài, người mẹ kế này yêu chiều Quách An An tận trời, ngay cả Quách Thư Khánh cũng cho là Dung Trinh Nguyệt đang bù đắp cho An An, còn Quách Hân Hân thì luôn cho rằng mẹ thiên vị chị gái nên thầm ghi thù.

Hai chị em dần lớn lên, tính cách khác hẳn nhau. Chị gái Quách An An học hành chểnh mảng, kiêu căng, hỗn xược, còn em gái Quách Hân Hân thì khéo hiểu lòng người, cư xử đúng mực. Trong mắt người ngoài, Dung Trinh Nguyệt đã làm hết những gì mà mẹ kế nên làm, không hề bạc đãi Quách An An. Quách An An lớn lên thành kiểu người không ai ưa như vậy hoàn toàn là do cô không chịu học, không thể trách Dung Trinh Nguyệt được.

Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của An An, Quách Thư Khánh thay An An tới ngân hàng nhận di sản kếch xù của Dung Trường Nguyệt, vì lòng tham không đáy nên ông ta có ý định giấu giếm không nói cho An An biết. Sau đó đến sinh nhật mười tám tuổi của Quách Hân Hân, ông ta đã lấy một trang sức hình con bướm trong di vật của Dung Trường Nguyệt làm quà sinh nhật cho Quách Hân Hân.

Không lâu sau tới tận thế, An An vô tình biết được sự thật đằng sau cái chết của mẹ mình, bắt đầu oán hận nhà họ Quách. Quách Thư Khánh phát hiện ra tâm tư của An An, hơn nữa bên cạnh còn có thêm một Dung Trinh Nguyệt thỉnh thoảng nói bóng gió bên tai, cuối cùng vào thời điểm zombie bùng phát, người nhà họ Quách bỏ lại Quách An An rời đi. Lúc gần đi, Quách Hân Hân còn hãm hại An An, khiến cô rơi vào cảnh Zombie vây quanh bốn phía, sau đó An An không còn xuất hiện trong truyện nữa.

Còn về đám người nhà họ Quách đã cướp tài sản và bỏ rơi An An, dọc đường có một lần Quách Hân Hân bị thương, máu nhỏ lên trang sức hình con bướm nên mở ra không gian. Sau đó Quách Hân Hân đóng giả thành người có dị năng không gian, vất vả tiến đến một căn cứ ở thành phố D.

Nhưng trong căn cứ đó, Mộ Thiếu Hoa gặp được Lạc Điệp (nữ chính) - người có dị năng hệ thủy, anh ta bị vẻ ngoài trong sáng của cô thu hút, lập tức thay lòng đổi dạ, một lòng chỉ yêu nữ chính. Đến khi Quách Hân Hân phát hiện ra người mình yêu đã thích người khác thì cô ta lập tức hắc hóa, cùng với nữ phụ khác đối đầu với Lạc Điệp khắp nơi, nhiều lần hãm hại muốn đấy Lạc Điệp vào chỗ chết.