Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại - Chương 76





Sau cái nụ hôn bất ngờ của Giang Mạc, Úc Noãn ngồi trêи giường cùng với một khuôn mặt đỏ bừng.


Trong đầu cô hiện lên không biết là bao nhiêu câu từ để mà chửi hắn.

Nhưng rồi cô lại đưa tay đặt lên môi mình.


Cô nhẹ nhàng sờ và cảm nhận độ ấm còn sót mà hắn để lại.


Cô lúc này giật mình vì hành động của mình, vội vàng xua đi cái suy nghĩ không nên có trong đầu.

Cô quay sang nhìn nhóc con nhà cô đang ngủ say.


Cô nhoẻn miệng cười ấm áp.


Chỉnh lại kỹ chăn gối cho nhóc, rồi cô cũng đứng dậy và đi ra ngoài.

Theo ký ức cũ của mình, cô bước chân chậm rãi đi đến phòng của “Giang Úc Noãn”.


Khi đứng trước phòng của “cô ấy”.


Không hiểu sao trong lòng lại có chút hồi hộp, xôn xao.

Cố gắng điều khiển tâm trạng cho tốt, cô lúc này mới đưa tay vặn khoá cửa.


Căn phòng dần dần được mở ra.



Cô chậm rãi đi vào.

Bây giờ được ở một mình nên cô ngắm nhìn xung quanh rất kỹ càng.


Cô đi lại gần bàn trang điểm, nhìn một loạt vẫn còn thấy ở trêи đó đặt gọn gàng những loại mỹ phẩm.


Cô cầm lên xem thử thì thấy đây là loại hàng mới.


Chợt cô thấy hơi khó hiểu, bởi vì không có ai ở đây thì sao lại có đồ mới như này.

Nhưng mà bản thân không nghĩ gì nhiều về nó nữa.


Cô kéo nhẹ ghế ra và ngồi xuống.


Nhìn thấy ngăn kéo nhỏ, cô tò mò mở ra.


Thấy bên trong là một cuốn nhật ký màu xanh nhạt.



Cô đưa tay cầm lên, tính mở ra nhưng lại không dám.


Cô sợ sẽ xâm phạm quyền riêng tư của “Giang Úc Noãn”.


Thế nên cô đành cất lại vị trí cũ.


Và rồi bất ngờ thay, có một tấm hình nhỏ rơi ra từ trong cuốn nhật ký.

Cô cúi người nhặt lên.


Thấy bức ảnh có vẻ cũ kỹ, một góc ở bên tay trái đã bị cháy xém đi.


Cô ngạc nhiên vì bức ảnh này.


Bởi vì những người có mặt trong bức ảnh này cực kỳ quen thuộc với cô.


Cô chắc chắn rằng đã từng thấy ở đâu đó rồi.

Chỉ có điều bây giờ chẳng thể nào nhớ ra nổi.

Còn mãi chìm trong mớ suy nghĩ của riêng mình.


Thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra.


Cô giật mình nhìn ra ngoài cửa.


Thì ra là chị giúp việc ở đây.

Cô giúp việc nào có biết sẽ có người trong phòng, nên là cứ mở cửa ra đột ngột.


Khi thấy Úc Noãn, cô ấy liền cười ngại ngùng rồi nói:

- A, xin lỗi tiểu thư, tôi không biết là cô ở đây.


Úc Noãn bây giờ mới nhận ra mình lỡ vào đây mà quên xin phép.


Thấy thế cô liền đứng bật dậy, tay thì vô thức cầm đi cuốn nhật ký.


Cô đi ra cửa cúi đầu xin lỗi chị giúp việc.

Chị giúp việc - chị Châu, cười có chút ngượng nghịu rồi nói:

- Tiểu thư xin lỗi gì chứ, đây là phòng của cô mà.

Úc Noãn giờ mới nhận ra đây là phòng cũ của mình, thấy bản thân có chút ngốc nghếch, cô liền cười cho đỡ ngại.



Sau đó cũng lịch sự cúi đầu chào chị Châu rồi đi ra ngoài.

Cô vừa lướt ngang qua chị Châu, thì cô chợt cảm nhận được một luồng khí rất đáng sợ.


Cảm giác như ai đó đang nhìn mình chằm chằm vậy.


Cô vội quay về phía sau nhìn chị Châu, nhưng mà thấy chị ấy nở một nụ cười rất duyên, rất hiền từ.

Nghĩ rằng chắc do bản thân nay gặp vụ việc của Thảo Thanh, nên bây giờ bản thân cũng tự sinh ra ảo giác.

Không nghĩ nhiều nữa, cô rất nhanh đã đi xuống lầu.


Nhưng mà cảm giác của cô không hề sai một chút nào.


Bởi vì người đang thầm liếc cô chính là chị Châu.

^^----------------------------^^

Chị Châu vốn hơn Úc Noãn có hai tuổi, nhan sắc cũng rất ưa nhìn, vóc dáng lại vô cùng đẹp.


Đáng lý chị ấy phải đi làm việc ở một công ty hay là bộ phận làm người mẫu nào đó.


Chỉ do mẹ chị ấy là quản gia của Giang gia.


Nên là chị Châu theo mẹ sống ở đây và làm công việc quét dọn nhà cửa.

Nhưng mà chị ấy nào có để mình chịu thiệt vì lý do đó được.


Chị ấy chấp nhận làm và sống ở đây là do người đàn ông quyến rũ Giang Mạc kia.

Lần đầu gặp hắn là vào bốn năm trước.


Vừa nhìn thấy dáng vẻ cao cao tại thương, uy nghiêm và quyến rũ của hắn.


Chị Châu đã thầm nghĩ và nhất quyền sẽ có được hắn.

Thế nên chị mới quyết định theo mẹ làm việc ở đây.


Ngày ngày chị đều cố tìm cách quyến rũ hắn.


Chị chẳng ngại dùng thân thể đầy đặn, quyến rũ của mình mà ra sức ở trước mặt hắn làm trò.

Mặc dù đã bị hắn cảnh cáo nhiều lần nhưng chị Châu vẫn rất cố chấp.



Bởi chị biết hắn sẽ chẳng dám ra tay làm gì chị đâu.


Vì chị có mẹ ở phía sau lưng.


Bà ấy là quản gia và cũng là иɦũ ɦσα nuôi của hắn.


Lợi dụng việc mẹ của chị không biết hành động, suy nghĩ của chị.


Nên chị càng mặc sức ở sau lưng giở những trò đồi bại với hắn.

Suốt bốn năm liền, chị Châu chưa bao giờ bỏ cuộc.


Mãi đến khi biết được sự tồn tại của Úc Noãn.


Biết được cô là người mà hắn luôn thầm nhớ mong, chị Châu càng lúc càng căm ghét cô hơn.

Ngay cả chị lúc trước còn tưởng người mà hắn yêu là Thảo Thanh.


Nào ngờ bất thình lình, người từng gọi hắn là “cha nuôi” lại xuất hiện.


Mối quan hệ của cả hai đã thế còn rất đặc biệt, họ còn có thêm một thằng con trai nữa.

Nghĩ tới thôi là đã thấy tức điên lên.

Quay trở về thực tại, chị Châu trêи tay nắm chặt cây chổi lông gà.


Mặt thì nhìn chòng chọc vào bóng dáng đang đi của Úc Noãn.


Thấy cô đã dần đi khỏi đây, chị mới xoay người đi vào trong phòng.

Đến bàn trang điểm của cô, thấy trêи đó toàn những loại mỹ phẩm cao cấp, đắc tiền.


Ánh mắt của chị Châu càng trở nên giận dữ hơn nữa.


Sắc mặt xiên xẹo trông khó coi vô cùng.

Chị Châu với tay cầm lên một hộp phấn má, sau đó bỏ vào trong túi váy của mình.


Rồi chị xoay người, tiếp tục làm công việc hằng ngày của mình.


.