Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại - Chương 75





Lúc bước vào trong nhà hàng Tây, Úc Noãn tuy mặc một bộ đồ không hợp với ở đây cho lắm.


Nhưng phong thái của cô phải nói là rất cao sang và có khí chất của một thiên kim tiểu thư.


Đã thế đi bên cạnh còn có Giang Mạc, hình ảnh của cô càng lúc càng nổi bật lên nữa.

Cô và hắn đi đến phòng Vip trêи tầng cao.


Hắn vốn là khách Vip ở đây, nên là rất được nhân viên chào đón và kính nể.

Vào phòng Vip, ở trêи bàn đã bày sẵn những món ăn thơm ngon vô cùng.


Cái bụng nhỏ của cô cũng bắt đầu thầm kêu lên xôn xao.

Giang Mạc biết rõ cô đã đói, nên rất nhanh đã đưa cô tới bàn ăn, còn ga lăng kéo ghế ra giúp cô.


Cô cũng lịch sự gật nhẹ đầu nói lời cảm ơn.

Lúc ngồi vào bàn, nhìn dĩa beefsteak trước mặt.


Cô theo bản năng nuốt nước bọt.


Lúc này cầm nĩa và dao lên, nhưng chưa có bắt đầu cắt thịt thì cô chợt khựng lại.


Mắt nhìn sang mấy anh chị phục vụ ở trong phòng, cô cảm thấy có chút ngại.

Giang Mạc hiểu ý nên quơ tay, ra hiệu cho những người trong phòng đi ra ngoài hết.


Rất nhanh trong phòng Vip chỉ còn mỗi hắn và cô.



Hắn nhìn cô nở nụ cười siêu soái và nói:

- Chắc hẳn em cũng đói rồi, mau ăn đi.

- Ừm, tôi biết rồi.

Cô hưng phấn cắt miếng beefsteak, sau đó quệt một ít nước sốt rồi cho vào miệng.


Mùi vị thơm nồng của sốt tiêu đen, sự mềm mại chín vừa đủ của thịt.


Càng lúc càng lan toả trong khoang miệng của cô.

Và rồi cô nhấp thêm vài giọt rượu vang đỏ.


Vị của miếng thịt càng nồng đậm hơn nữa.


Cô say sưa hưởng thức mà lại quên mất đối diện đang còn có Giang Mạc.

Hắn chăm chú nhìn nét mặt hưởng thụ của cô, trong lòng cũng cảm thấy miếng thịt beefsteak tầm thường này cũng ngon hơn hẳn.


Hắn cắt nhỏ miếng thịt trong dĩa của mình ra, rồi đưa qua cho cô.


Hắn nói:



- Đây, em ăn nhiều vào.

Cô ái ngại nhận ra mình hơi mất tự chủ bản thân.


Nhưng mà được thêm miếng ăn nên cô cũng khá là vui vẻ và đón nhận:

- À, cảm ơn chú nhiều.

Bữa ăn ngày hôm nay trông rất là hoà thuận.


Thật khác xa so với cái lần đầu hắn và cô gặp lại nhau.


Hôm nay hắn chủ động gắp cho cô rất nhiều món, cô lại chẳng hề chối từ mà ngược lại cô còn rất thích thú.

Hắn nghĩ chắc là một phần hương vị món ăn của nhà hàng này hợp với cô, nên lúc này trong suy nghĩ của hắn liền có ý định sẽ hợp tác ở đây.


Sẵn tiện ngày nào cũng có thể đưa cô tới.

Còn một phần khác hắn nghĩ chắc là do cô không còn cảm thấy ghét bỏ gì hắn nữa.


Nghĩ thế hắn càng vui vẻ, hài lòng hơn rất nhiều.

…-----------------------------…

Sau bữa ăn trưa tại nhà hàng Tây, Giang Mạc lái xe đưa cô về thẳng nhà của hắn.


Bởi ở đó còn có Giang Ngọc Mỹ và Dalziel.


Cô thì cũng lâu lắm rồi chưa gặp nhóc nên có chút nhớ nhung.


Dù chỉ mới cách xa có hai ngày, nhưng với cô thì như là hai tuần vậy.

Cô nhớ nhóc, nhớ rất là nhiều…

Lúc bước vào nhà, thấy Giang Ngọc Mỹ và Dalziel đang ngồi trêи ghế salon coi tivi.


Cô nhẹ nhàng bước tới, muốn lên tiếng chào hỏi nhưng lại khó xử vì chẳng biết nên gọi Giang Ngọc Mỹ là “bà nội, bác hay là mẹ”.

Cô cứ đứng phía sau bà, còn bà thì lại chẳng nhận ra sự xuất hiện của cô.


Úc Noãn cứ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.


Đến khi Giang Mạc đi đến bên cạnh cô, hắn choàng một tay qua eo của cô và thì thầm vào tai cô nói:


- Xưng là mẹ.

Hắn vừa dứt lời, là cô quay sang thục một cái cùi chỏ vào bụng của hắn.


Bị đánh bất ngờ nên hắn buông cô ra rồi lùi về phía sau một chút.

Thật là sao cô gái này nhìn nhỏ nhắn mà sức lại mạnh khủng khϊế͙p͙.


Bụng hắn bây giờ còn có cảm giác ê ê vì cái thục cùi chỏ của cô.

Cô lườm hắn một cái rồi quay sang nhìn Giang Ngọc Mỹ đang ngồi trước mặt.


Cô bây giờ mới lên tiếng chào hỏi bà.

- Dạ con chào m-m-mẹ.

Thấy giọng nói quen thuộc của Úc Noãn, bà và Dalziel đồng loạt nhìn về phía sau lưng.


Thấy cô đang đứng trước mặt, cả hai người đều hào hứng nhảy cẫng lên rồi đi tới gần cô.

- A, Úc Noãn, con tới rồi sao.


Nào mau, mau lại đây ngồi đi.

- Mẹ à, mẹ tới thăm con sao…?

Dalziel ngồi kế bên ôm chầm lấy cô.


Cô thấy thế liền đặt nhóc lên đùi của mình rồi ôm trọn lấy nhóc.


Tự dưng bất thình lình Giang Mạc ngồi xuống cạnh cô, đã thế còn bế nhóc lên và đặt lên đùi của hắn.


Hắn còn nói trước mặt Dalziel rằng:

- Con trai lớn rồi, không nên lúc nào cũng ngồi ôm mẹ đâu.

- Dạ vâng.

Chẳng hiểu sao nhóc Dalziel lại rất nghe lời hắn.


Hắn nói một là một, hai là hai.


Cô nhìn mà thấy tim chợt đau lên, vì cảm giác như đứa con trai mình cực khổ nuôi nấng lại đi nghe lời người cha, người mà suốt năm năm qua chẳng ở bên cạnh nhóc.

Bị hắn tước đoạt nhóc Dalziel đi, cô giận dỗi quay mặt, không thèm để ý tới cha con hăn nữa.


Cô quay sang trò chuyện với Giang Ngọc Mỹ.

Bà rất là vui mừng vì cô tới, nên là gấp gáp cho người lấy nước và dĩa trái cây ra cho cô.


Bà còn hỏi thăm cô có ăn uống gì chưa.

Đến lúc biết cô vừa mới đi ăn về với hắn, miệng bà liền vẽ lên một đường cong siêu đẹp.

…--------------------------…

Mãi ngồi trò chuyện đến tận 2 giờ chiều.


Nhóc Dalziel cảm thấy buồn ngủ nên đã gục lên vai của Giang Mạc lúc nào không hay.


Hắn thấy thế liền bế nhóc lên và đưa lên phòng của nhóc.

Úc Noãn thấy thế cũng xin phép Giang Ngọc Mỹ được đi lên cùng.


Bà vui vẻ gật đầu, sau đó bản thân bà cũng tự đi về phòng của mình.

Cuối cùng cả ba người Giang Mạc, Úc Noãn và Dalziel cùng nhau đi vào trong phòng.



Đến giường, hắn nhẹ nhàng đặt nhóc xuống.



Hắn còn cẩn thận đắp chăn kỹ càng cho nhóc.


Nhìn rất ra dáng một người cha có trách nhiệm.

Úc Noãn nhìn dáng vẻ này của hắn tất nhiên là rất hài lòng.


Cô thầm cười mỉm, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ để hắn thấy được ý cười này của cô.

Cô lướt qua người hắn, rồi ngồi xuống bên thành giường.


Cô lúc này cúi người và hôn lên trán nhóc một cái.

Hắn thấy cô hôn lên trán Dalziel, tự dưng lại có cảm giác hơi bực bội.


Hắn lúc này bất giác hành động vô cùng ấu trĩ.


Hắn ngồi xổm xuống cạnh cô.


Khuôn mặt không cảm xúc nhưng câu chữ lại trẻ con lạ thường, y như rằng đang làm nũng vậy:

- Anh nữa, anh cũng muốn được em hôn.

-…

Cô ngơ mặt ra nhìn hắn với ánh mắt đầy hoang mang.


Thấy hắn có chút lạ thường, cô liền đưa tay lên đặt lên trán của hắn.


Và nói:

- Chú không có sốt mà, nói sảng cái gì vậy chứ.

Hắn im lặng chụp lấy tay của cô.


Cô muốn rút ra nhưng hắn đã giữ chặt.


Sau đó hắn hướng người lên cao và hôn lên môi cô một cái chốc.


Hôn xong hắn ɭϊếʍ nhẹ vành môi, vô sỉ nói:

- Cảm ơn em vì nụ hôn.


Em nghỉ ngơi đi, anh đi đây.

Nói xong hắn nhanh chân đi ra khỏi phòng.


Để lại cô một mình đang bơ vơ trong sự bất ngờ, và đầy hoang mang.


.