Tĩnh Quế Nhu thỉnh thoảng lại liếc kính chiếu hậu nhìn ra phía sau. Ông vẫn luôn duy trì trạng thái tĩnh lặng nhìn ra bên ngoài kính xe. Trên con đường về nhà này, cả ba người đều yên lặng. Trong xe chỉ có tiếng máy lạnh ù ù và tiếng động cơ vô cùng nhỏ vang lên.
Diệp Minh Viễn tiến đến muốn cầm lấy đồ đạc giúp ông nhưng lại bị ông nhanh tay cướp mất.
- Không cần đâu Diệp tổng, để tôi tự làm là được.
Anh nhìn sang Tĩnh Quế Nhu, thấy cô nhẹ nhàng lắc đầu mới đóng cóp xe lại. Tĩnh Quế Nhu đi lên phía trước dẫn đường.
- Ông đi theo tôi.
Căn nhà ở tầng 4, ở phía dưới tầng nhà của cô. Đồ đạc trong nhà không tính là đầy đủ cũng không quá rộng nhưng vô cùng tiện nghi. Rất thích hợp cho một người sống ở đây.
- Sau này ông sẽ sống ở đây. Chúng tôi sống ở tầng phía trên, nếu có cần gì thì cứ nói với chúng tôi, nhưng trong khả năng cho phép. Còn về công việc, chúng tôi đã hỏi quản lý ở khu chung cư này, họ còn thiếu một bảo vệ trong coi trước tòa nhà. Cho nên sau này ông làm việc ở đó cũng nhẹ nhàng hơn là khiêng vác ở công trường.
Ngày mai đi đến văn phòng bên cạnh tòa nhà báo cáo với quản lý ở đó là được.
Công việc này là do Diệp Minh Viễn giúp cô sắp xếp. Dù anh không thích ông nhưng anh đã yêu cô thì yêu cả đường đi lối về. Cô cho ông một cơ hội thì anh sẽ ủng hộ cô. Nhưng nếu ông có một chút ý nghĩ xấu xa nào hại cô thì đừng trách anh. Anh giúp ông là nể mặt người anh yêu mà thôi. Đối với Diệp Minh Viễn mà nói, từ xưa đến nay anh chưa từng phân biệt về giới tính hay tuổi tác gì cả. Chỉ có kẻ thù và người cùng hợp tác cùng có lợi mà thôi.
Ba biết rồi. Cảm ơn con Quế Nhu!Ừa, sau này cố gắng sống tốt hơn đi.Tĩnh Quế Nhu cũng không còn lời nào muốn nói với ông nữa. Giữa cô và ông cũng không có quá nhiều chuyện để mà nói. Mấy vấn đề cơ bản đã nói hết. Cô cũng không nán ở lại đây thêm làm gì nữa cho nên liền nói với ông một tiếng rồi nắm tay của Diệp Minh Viễn đi ra ngoài.
Một chiếc xe màu đen đỗ bên dưới tòa chung cư từ lúc ba người Tĩnh Quế Nhu đi vào trong. Cửa kính xe từ từ được kéo lên, một nam một nữ ngồi ở hàng ghế phía sau không ai khác chính là Quan Tử Duy và Tĩnh Thanh Mai.
Tôi đã nói rồi mà, Tĩnh Quế Nhu sẽ không bỏ mặc ông già đó. Nhưng mà cô ta cũng suy nghĩ lâu thật đó, khiến cho chúng ta chờ đợi thời cơ này lâu như vậy.Cô biết đặc tính săn mồi của loài hổ là gì không? Chúng không tấn công trực diện giống như sư tử, hay tốc chiến tốc thắng như báo. Mà là Sau khi xác định được mục tiêu, hổ sẽ tiếp cận con mổi một cách nhẹ nhàng. Chúng nép sát người xuống, từ từ di chuyển một cách cẩn trọng về phía con mồi. Khi chúng mất cảnh giác, chúa sơn lâm sẽ về tới nhanh như chớp và kết thúc cuộc đi săn chỉ bằng một nhát cắn. Cô càng ngày càng có sự kiên nhẫn của hổ rồi đó. Nhưng mà trong 10 lần đi săn thì hỗ thường chỉ có thành công 1 lần mà thôi. Không biết sự kiên nhẫn này của cô là thành công hay thất bại đây.Quan Tử Duy nhướng mày nhìn Tĩnh Thanh Mai, anh khẩy khẩy điếu thuốc trong tay vào gạt tàn.
- Cảm ơn lời khen của anh. Nhưng mà cho dù tôi không thành công đi nữa thì tôi nhất định cũng phải kéo đứa em gái đáng yêu của tôi chết chung. Không biết khi đó Diệp Minh Viễn sẽ như thế nào nhỉ? Khiến hắn ta đau lòng dằn vặt cả đời còn thú vị hơn khiến hắn ta chết gấp trăm ngàn lần.
Ánh mắt Tính Thanh Mai đầy oán hận tích tụ thành sự ác độc và căm ghét, nhìn thẳng đến căn nhà ở tầng năm.
Bây giờ chuyện của cô xong rồi, Đến chuyện của tôi giao cho cô thế nào rồi?Anh sẽ rất bất ngờ đó.Tĩnh Thanh Mai lấy ra trong túi xách hai tấm hình, nhìn giống như là ảnh siêu âm của phụ nữa có thai. Quan Tử Duy nhận lấy, sau khi bật cười hai tiếng thì là ánh mắt như muốn thiêu cháy tấm phim siêu âm thứ hai.
- Tôi nghĩ anh cũng phải nghĩ đến trường hợp này chứ. Cho dù quảng cáo là 99% nhưng vẫn có 1% ngoại lệ đấy thôi. Còn một tin nữa tôi muốn nói đó chính là, dạo này Đào Ngọc Nhân rất hay lui tới nhà dì của Vũ Ngọc Trân.
Anh nói xem, họ đang suy tính điều gì?
- Giúp Vũ Ngọc Trân chạy trốn?
Tĩnh Thanh Mai búng tay một cái, rất hứng thú nói:
Bingo...Việc anh mong đợi nhất cuối cùng cũng đến rồi?Rất tốt, tôi sẽ giúp cô ấy một tay vậy. Còn đứa bé cũng không cần thiết phải tồn tại cùng đâu.Quan Tử Duy vò nát tấm phim siêu âm trong tay. Ánh mắt thâm trầm nói.
Đúng vậy, tôi cũng sẽ giúp em gái đáng yêu của tôi chạy trốn khỏi Diệp Minh Viễn. Không biết giữa chị dâu và bạn gái hăn sẽ chọn ai đây ta. Thật là tò mò chết đi được. Cô sẽ biết nhanh thôi.Haizz thật ra cũng không cần phải đợi, tôi sẽ bắt hắn chỉ có thể lựa chọn Vũ Ngọc Trân. Còn phải khiến hắn hối hận cả đời, khiến anh em nhà họ Diệp trở mặt vì chuyện này. Anh cũng nên chuẩn bị rước nàng về dinh đi, còn tôi sẽ tiền em gái tôi lên đường.Đó là đương nhiên. Cô ấy sẽ biết được trên đời này ai yêu cô ấy nhiều hơn. Ai có thể chấp nhận cô ấy dù cho cô ấy có quá khứ ra sao đi nữa?Ánh chiều tà dần buông xuống nhường chỗ lại cho bóng đêm. Nơi ẩn mình của những tội ác, tính toán và mưu mô. Không ai có thể biết được chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, tất cả mọi thứ sẽ điều thay đổi. Một chuyển biến rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi. Trò chơi chỉ mới bắt đầu. Rốt cuộc bàn thắng thuộc về ai, ai là con tốt thí mạng, ai là kẻ nắm bố cục bàn cờ, vẫn chưa thể nói trước được. Mặt biển yên bình là điềm báo cho một cơn bão dữ dội sắp kéo đến.