Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Minh Viễn, cô có cảm giác như cô ngoại tình sau lưng anh vậy, mặc dù là chuyện xảy ra ở đời trước nhưng mà cô vẫn run rẩy lắp bắp giải thích.
Cái đó ...là việc của đời trước rồi hơn nữa lần đầu của đời này là dành cho anh chứ ai nữa.Là lần đầu của "Tĩnh Quế Nhu" có phải của em đâu.Như nhau như nhau cả thôi mà.Tĩnh Quế Nhu nuốt nước bọt, cả người chầm chậm lùi về phía sau trước sự áp sát của anh.
- Minh Viễn, anh bình tĩnh lại đã. Hãy suy nghĩ tích cực lên nào, em và hắn chia tay tính đến đời này cũng hơn bảy tám năm rồi. Còn nữa, hắn là tên đểu cáng, hư hỏng sao có thể so sánh với anh được. Trái tim của em đời này đều thuộộc.....
Đột nhiên Tĩnh Quế Nhu đứng bật dậy làm anh có chút giật mình, bất giác lùi lại một bước.
- Ha....nói đến chuyện này mới nhớ nha. Lần đầu của anh cũng đâu phải cho em. Hơn nữa, em ăn chay những bảy tám năm nhưng mà hình như lúc em vừa sống lại trong hình hài này anh vẫn còn quan hệ dây mơ rễ má với mấy cô người mẫu, diễn viên a.
Tình thế hiện tại hoàn toàn đảo ngược lại. Lần này là đến lượt cô áp sát anh, khuôn mặt cô cũng thay đổi từ khuôn mặt của một tội nhân chột dạ trở thành người thẩm vấn uy phong lẫm liệt. Đột nhiên trong đầu anh lại nảy ra một câu: "Bạn không có khả năng thắng được phụ nữ đâu, tâm tư của phụ nữa như đại dương bao la vô tận.".
Anh tha thiết cảm nhận được câu nói này.
- Hừ...tối nay em muốn một mình suy nghĩ về nhân sinh cuộc đời, anh chuyển sang phòng bên cạnh ngủ đi. Ngủ ngon!
Nói xong Tĩnh Quế Nhu lướt qua anh nhanh như một cơn gió, lập tức bay vào phòng khóa cửa lại. Cô vuốt vuốt ngực thở phào một cái. Cũng may cô quay xe kịp nếu không đêm nay cô lại bị hành hạ rồi. Cái nết tên này cô rành quá mà, nếu không đòi lại cả vốn lẫn lãi thì đừng hòng cho cô sống yên. May quá, tối nay được ngủ ngon rồi!
Diệp Minh Viễn cười nhạt một cái, ngồi lại xuống ghế. Được rồi, lần này cả hai đều hòa. Dù sao trước đó anh từng mắc sai lầm, nhưng mà chuyện quan trọng hơn chính là...không có cô làm sao anh ngủ được đây...Cái thói quen chết tiệt này!!!
Màn đêm bao trùm lấy cả thành phố, bên ngoài chỉ còn tiếng côn trùng kêu và ánh đèn đường màu vàng le lói trong không gian tĩnh lặng đến đáng sợ này. Bên trong chiếc giường nhỏ ấm cúng thường ngày phải chen chúc với ai đó thì bây giờ cô đang ngủ vô cùng thoải mái. Còn bên ngoài Diệp Minh Viễn lại đang mài mò cái kỹ năng bẻ khóa đã bị lục nghề từ lâu. Anh chưa từng nghĩ sẽ sử dụng cái việc chết tiệt này vào chuyện như thế này, nhưng anh đã lăn lộn hơn nửa đêm rồi vẫn không chợp mặt được. Chỉ có thể âm thầm thử lại kỹ năng này thôi.
Lúc trước chỉ học cho biêt vì anh chưa từng nghĩ chính bản thân mình phải ra tay nhưng hôm nay anh mới biết, đã có cơ hội cho anh sử dụng rồi. Không chỉ là hiện tại mà còn là hạnh phúc lâu dài về sau. Diệp Minh Viễn âm thầm nhắc nhở bản thân sau này phải luyện tập thường xuyên hơn mới được.
"Rắc" một âm thanh nhỏ vang lên giữa màn đêm yên tĩnh. Cái khóa cửa cuối cùng cũng thành công được mở ra.
Diệp Minh Viễn lau mồ hôi, từ từ mở cửa sau đó mò vào trong rồi nhẹ nhàng khép lại.
- DIỆP MINH VIÊN!!!
Tĩnh Quế Nhu bị cái nóng đánh thức. Vừa mở mắt đã thấy cái tên này năm bên cạnh. Cô rõ ràng đã khóa cửa, tên này dám bẻ khóa chui vào.
- Ừm....
Diệp Minh Viễn lười biếng lên tiếng sau đó lại vùi đầu vào chăn. Tĩnh Quế Nhu chán nản thở dài. Cô thành tội đồ của nhà họ Diệp mất rồi. Một con người xuất sắc thế nào mà bây giờ lại trở nên vô liêm sỉ đến mức này, thật mất mặt quá đi.
Tĩnh Quế Nhu sau khi quyết định đoán ba cô về sống ở căn nhà tầng dưới. Cô bắt đầu lên kế hoạch hoàn thành từng chuyện trước. Đầu tiên là mua lại căn nhà ở phía dưới, việc này có Diệp Minh Viễn đúng ra hỗ trợ nên rất nhanh đã được hoàn thành về giấy tờ. Sau đó Tĩnh Quế Nhu dành một ngày xem bày trí trong căn nhà, chỗ nào cần bày trí lại cô cũng tự mình sắp xếp đâu vào đó, chỗ nào cần bỏ cô liền cho người đến đem đi, sau đó đương nhiên là đăng lên trang thanh lý bán lấy lại chút tiền rồi. Việc này cô hoàn toàn cô có thể không cần phải làm, chỉ nói đến việc cô mua nhà cho ông, cho ông một chỗ cư trú tốt hơn rất nhiều lần ở công trường là đã tốt lắm rồi.
Nhưng ai biểu cô lại thích mấy việc này, giống như căn nhà cô đang ở cũng là một tay cô bày trí. Cảm giác ở trong căn nhà chính mình trang trí vô cùng khiến người ta hài lòng cùng thỏa mãn. Cô làm vì cô thích thôi, không vì ai cả!
Mấy ngày hôm sau, cô cùng với Diệp Minh Viễn đến công trường. Vừa đúng lúc Tĩnh Lập đang ngồi nghỉ gần đó ăn cơm chiều. Ông vẫn chưa biết chuyện mình đã được cho nghỉ việc, trước đó Diệp Minh Viễn đã đi nói chuyện với quản lý ở chỗ này, cô cũng sắp xếp công việc cho ông làm. Đương nhiên cô sẽ không để cho ông ngồi không mà để cô nuôi dù sau năm nay ông chỉ mới có tứ tuần. Làm việc ở trong công trường trong thời gian qua khiến khuôn mặt ông trở nên già hơn so với tuổi thật của ông rất nhiều. Cái bụng phệ lúc trước cũng biến mất tiêu rồi, giờ chỉ thấy thân hình gầy gò, chiếc lưng gù ngồi ăn nhanh từng muỗng cơm.
Tĩnh Quế Nhu đi đến đứng trước mặt ông. Tĩnh Lập dừng động tác lại ngước mặt lên nhìn cô. Khuôn mặt ông không giấu được sự ngạc nhiên:
Sao con lại đến đây? Chỗ này bụi lắm, con đi về đi.Tôi có chuyện muốn nói với ông. Ra đây một chút đi.Tĩnh Quế Nhu không mặn không nhạt nói với ông, sau đó liền đi trước. Tĩnh Lập nhìn theo cô một lát thở dài rồi buông hộp cơm trong tay đi theo cô ra ngoài.