Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi (Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi)

Chương 62: Mối nguy




Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Cuối cùng Ninh Y cũng không trả lời, Lộ Hứa Nam lo lắng cả đêm, rốt cuộc là cô ngủ? Hay cảm thấy anh lỗ mãng? Vì vậy buổi sáng anh đã tới nhà họ Ninh, kết quả nửa đường nhảy ra cái tên Ninh Tu là Trình Giảo Kim này, kiên quyết không cho anh cơ hội đến gần Ninh Y vào buổi sáng.

Rốt cuộc bây giờ đã thoát khỏi sự giám sát của anh vợ, Lộ Hứa Nam không chờ nổi mà chạy theo Ninh Y, muốn hỏi nhưng lại xấu hổ không biết mở miệng thế nào, vì vậy ngầm tới gần Ninh Y, định dùng thuật đọc tâm để lén lút thăm dò một phen.

“Hydrogen Helium Lithium Beryllium Boron, Carbon Nitride Oxide Flo Ne…”

Lộ Hứa Nam ngu người:?

Lộ Hứa Nam tưởng Ninh Y đang nghiêm túc học hành nên không dám lên tiếng lung tung, im lặng mím môi theo sau cô cả đường, đến khi sắp đến tầng của lớp thì anh nghe thấy Ninh Y đọc bảng tuần hoàn các nguyên tố một lần nữa, rồi tiếp tục đọc lại, lúc này anh mới kịp phản ứng.

Thì ra cô cố tình không để anh nghe được tiếng lòng của cô!

Lộ Hứa Nam duỗi tay giật nhẹ chùm tóc đuôi ngựa cô cột sau gáy, có chút khó chịu: “Ninh Nhất Nhất, tối qua cậu…”

“Bé cưng cái gì??? Tôi không nghe! Tôi chả nghe gì hết!!!”

Lộ Hứa Nam vốn chỉ muốn hỏi tại sao đối phương không trả lời tin nhắn chợt im lặng, anh rũ mắt nhìn gò má dần ửng đỏ với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, bỗng dưng anh hiểu ra.

Anh cúi đầu, dài giọng để thăm dò: “Bé… Cưng?”

Trong nháy mắt, Lộ hứa Nam thấy màu đỏ trên gò má cô lan đến sau tai, ngay cả phần cổ thon dài trắng nõn dưới chùm tóc đuôi ngựa cũng bị nhuộm hồng.

Ninh Y ngước hàng mi cong vút và run rẩy lên, xấu hổ nhìn Lộ Hứa Nam rồi hung dữ nói: “Cậu đừng có kêu bậy!”

Lộ Hứa Nam chỉ cảm thấy trái tim như bị móng vuốt của một con mèo sữa mới sinh cào một cái, không những không đau còn rất nhột, khiến người ta không nhịn được mà muốn đi trêu chọc.

Yết hầu Lộ Hứa Nam lăn lộn, xấu xa đổi trắng thay đen: “Kêu bậy chỗ nào? Rõ ràng tối hôm qua tôi gọi cậu như vậy, cậu cũng không phản bác mà…”

Ninh Y: “…”

“Tôi lười nói chuyện với cậu!” Cô miệng cọp gan hùm ném xuống một câu rồi mau chóng nhảy lên hai bậc thang cuối cùng, chạy nhanh như thỏ vậy.

Lộ Hứa Nam dựa vào tường, ánh mắt đuổi theo bóng dáng của cô, cho đến khi tóc đuôi ngựa sau gáy nghịch ngợm vung lên rồi biến mất ở cửa trước, anh mới cong môi sờ chóp mũi, dùng bả vai đẩy cửa sau để vào.

“Sao em nhắn Wechat mà anh không trả lời? Đêm qua anh gửi cái đó cho em là có ý gì…” Phương Từ giơ điện thoại, nói được một nửa thì để ý tới vẻ mặt Lộ Hứa Nam, cậu ta nhíu mày, chuyển sang nói: “Ơ kìa! Mới sáng sớm sao lẳng lơ quá vậy?”

Lộ Hứa Nam nhanh nhẹn dùng cánh tay kẹp cổ cậu từ đằng sau, Phương Từ nắm lấy tay anh, mặt đỏ bừng: “Em sai rồi, em sai rồi anh Nam, là em lẳng lơ được chưa?”

Lúc này Lộ Hứa Nam mới hài lòng buông ra, ném cặp lên bàn rồi ngồi xuống.

Phương Từ sờ cổ, hóng hớt nói: “Nhìn cái dáng vẻ tình yêu phơi phới của anh, kế hoạch bé dâu có tiến triển hả?”

Lộ Hứa Nam thu lại tầm mắt đang nhìn Ninh Y, có chút không vui: “Mày đừng có kêu thân thiết như vậy!”

Phương Từ: “…”

Cậu lặng im, biết điều đổi xưng hô: “Vì vậy anh và Ninh Y…?”

Trong mắt Lộ Hứa Nam chứa ý cười, anh giơ tay ôm vai Phương Từ: “Cái chiêu tối qua khá lắm, không phải mày thích skin quán quân S9 phiên bản giới hạn sao? Tao mua cho mày.”

“A!” Hai mắt Phương Từ sáng lên: “Anh chính là anh ruột của em!”

Lỗ tai Hứa Tinh Tễ đang nằm trên bàn học để ngủ bù ở phía sau Lộ Hứa Nam giật giật, cậu ngước mắt liếc bàn trước một cái, bỉu môi xoay mặt vào tường, tự thương xót cho bản thân mà lẩm bẩm: “Mày thì vui rồi, đáng thương cho tao, thức đêm viết chương trình để giải quyết đâu vào đấy giúp mày… Haizz, ghét cái bug này thật đấy!”



“Nhất Nhất.” Cư Mộng đẩy Ninh Y ở dưới bàn.

Ninh Y thoáng hoàn hồn, hơi mờ mịt nhìn cô nhóc.

Cư Mộng nháy mắt với cô: “Thầy kêu mày trả lời câu hỏi kìa, câu hỏi thứ ba trên màn hình.”

Ninh Y lập tức đứng lên, nhanh chóng quét qua câu hỏi rồi nói câu trả lời chính xác.

Đến khi cô ngồi xuống lại, Cư Mộng lặng lẽ lại gần, chỉ vào cuốn vở bài tập trước mở cô, nhỏ giọng hỏi: “Mày sao vậy? Tao thấy mày nhìn chằm chằm trang này ngu người cả buổi rồi á, gặp phải đề hả?”

Ninh Y nhìn bài tập chả khó tí nào rồi khép lại ném sang một bên, cô giơ tay xoa huyệt thái dương đang căng ra của mình: “Không, chắc tối qua ngủ không ngon nên mệt rã rời.”

Cư Mộng “à” một tiếng, cũng không để ý, nhẹ giọng nói: “Chủ nhật là sinh nhật Trần Đình Đình, nó phiền tao mấy ngày rồi, kêu tao nhất định phải nói với mày là mời mày tới dự sinh nhật nó.”

Ninh Y không thân với Trần Đình Đình lắm, hỏi: “Gì? Sao niềm nở vậy? Tao nhớ sinh nhật năm ngoái nó có mời tao đâu.”

Cư Mộng cười bảo: “Có thể mời Thần 1 đến dự thì nở mày nở mặt bao nhiêu!”

Ninh Y không cảm thấy hứng thú mấy.

Cư Mộng thấy vậy liền chọt chọt cô: “Mày không có việc gì thì xem như đi chung với tao nha? Nhà nó với nhà tao có chút chuyện làm ăn, ba tao kêu bình thường thì liên lạc cho nó nhiều chút, tao lại không quen cái đám tụi nó lắm, nếu mày không đi tao sẽ rất chán.”

Nghe cô nhóc nói đến chuyện này, Ninh Y suy nghĩ hôm đó mình cũng không có việc nên đồng ý: “Thôi cũng được.”

Cư Mộng vui vẻ nói: “Yêu mày, quà sinh nhật để tao chuẩn bị! Tới lúc đó tao sẽ trực tiếp đón mày, bao đi bao về, mày khỏi để tài xế trong nhà đợi luôn.”

Hiển nhiên Ninh Y cũng không để Cư Mộng chuẩn bị quà, cô nhắn cho Ninh Tu nhờ anh mua giúp, song không từ chối việc đưa đón, dù sao đi cùng một chiếc vẫn tiện hơn.

Song cô không ngờ, chi tiết nhỏ chẳng đáng để ý này suýt nữa đã khiến cô mất mạng…



Thời gian thoăn thoắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến chủ nhật.

Cư Mộng đi từ cổng vào, thấy Lạc Bạch Thu trong vườn hoa thì cười tít mắt chào hỏi: “Dạ chào buổi chiều dì Lạc!”

Lạc Bạch Thu “ơ” một tiếng, định ném cây kéo làm vườn vào giỏ, nói: “Mộng Mộng tới rồi sao? Nhất Nhất còn chưa ngủ trưa dậy nữa. Con khát không, dì làm cho con ly nước ép.”

Cư Mộng vội vàng xua tay: “Dạ không khát, dì Lạc cứ làm việc đi ạ, không cần để y tới con, để con lên lầu kêu Nhất Nhất, muộn chút nữa sẽ không trễ sinh nhật!”

Lạc Bạch Thu nghe vậy liền gật đầu: “Ừ, vậy con đi nhanh đi, sinh nhật của bạn mà đến muộn sẽ không hay lắm.”

Cư Mộng quen đường quen lối vào phòng ngủ Ninh Y, gõ cửa vài lần nhưng không ai trả lời, cô nhóc cất giọng gọi: “Tao vào nhé”, sau đó vặn tay cầm đi vào.

Cô nhóc vừa đi tới mép giường đã nghe Ninh Y hoảng sợ hét lên, cô nhóc cũng sợ hãi run lên.

“Đệt, làm tao giật mình.” Cư Mộng ngồi xuống mép giường, nhìn mồ hôi trên trán Ninh Y lại hỏi: “Gặp ác mộng à?”

Ninh Y thấy cô nhóc thì thở dài một hơi, nghĩ lại vẫn rùng mình, cô gật đầu: “Nằm mơ thấy tao rơi xuống vách đá.”

Cư Mộng không lạ gì, bảo: “Chuyện tốt đó, bà tao nói nó có nghĩa là cơ thể mày đang phát triển ấy, mơ ngược với thực mà.”

Ninh Y nâng mu bàn tay lau mồ hôi, hồn vía lên mây đáp: “Chỉ mong là vậy.”

Nhắc tới cũng kỳ lạ, kể từ hôm gặp ác mộng kia, hai hôm nay chỉ cần nằm xuống là cô bắt đầu nằm mơ, tình tiết trong mơ còn tiếp nối nhau, thật sự giống như đang xem một bộ phim nhiều tập vậy. Cho đến khi cô tỉnh lại thì luôn hoảng hốt rằng sau khi ngủ, bản thân đã sống ở một thế giới khác.

Vì vậy cô còn đặc biệt tra cứu trên mạng, phát hiện không chỉ mỗi cô gặp trường hợp như vậy, cuối cùng mới buông lỏng đôi chút.

Rốt cuộc giấc mơ vừa rồi đã đặt dấu chấm hết cho “Giấc mộng liên hoàn” mấy hôm nay.

“Dưới sự giúp đỡ của nhà họ Lộ, vụ án của Ninh Tu có thể phúc thẩm và phản án, cô ở trong mơ mắc bệnh trầm cảm luôn cố gắng, cùng với Lộ Hứa Nam “không rời không bỏ” đã dần dần tốt lên.”

“Ngày hôm sau Ninh Tu được tại ngoại, Lộ Hứa Nam đã chuẩn bị một buổi cầu hôn long trọng và bất ngờ, dưới sự chứng kiến của người thân và bạn bè, cô đã đeo chiếc nhận đối phương trao.”

“Mọi việc đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, song nửa tháng trước lễ cưới, cô được một người bạn rủ lên núi ở ngoại ô thành phố để chụp ảnh, nào ngờ lại trượt chân rơi xuống vách núi.”

Tuy chỉ là nằm mơ song Ninh Y vẫn lờ mờ cảm thấy không được thoải mái.

Cư Mộng nhìn sắc mặt cô không tốt thì hỏi: “Hay tao đi một mình nhé? Mày ở nhà nghỉ ngơi đi?”

Ninh Y vén chăn xuống giường: “Không cần, hai hôm nay tao nằm mơ miết, ra ngoài chơi xem như giải sầu, có lẽ sẽ ngủ ngon hơn.”

Cư Mộng nghe xong cũng thấy có lý nên không ngăn cản.

Địa điểm của bữa tiệc sinh nhật là ở một câu lạc bộ cao cấp giữa trung tâm thành phố, lúc đám Ninh Y chạy đến thì trong phòng bao đã có không ít người.

Chủ tiệc sinh nhật là Trần Đình Đình thấy Ninh Y liền nhiệt tình chào đón, cho mỗi người một cái ôm, thậm chí còn thân thiết kéo tay Ninh y kêu mọi người ngừng ăn uống chơi đùa: “Đây là Ninh Y Thần 1, muốn ký tên hay chụp hình gì thì phải nắm chặt cơ hội nhé!”

Hệt như buổi gặp gỡ ngôi sao lớn, khiến Ninh Y thấy rất ngại, cô cứ cảm giác mình giọng khách át giọng chủ.

Cư Mộng lặng lẽ nói: “Nó bảo tao đưa mày tới là vì muốn nở mặt! Đừng để bụng.”

Ninh Y nghe vậy thì nhẹ nhõm hơn, song cũng chẳng thoái mái được lâu. Vì ứng dụng của cô đã cài đặt là không thêm bạn, vừa ngồi xuống đã đến hỏi thông tin liên lạc của cô, Trần Đình Đình cũng hở cái là niềm nở giới thiệu bạn mới cho cô, vì thế làm cô thật sự sứt đầu mẻ trán.

“Bị buộc xã giao” mấy tiếng, Ninh Y cho rằng còn mệt hơn làm mười bộ đề Olympic. Sau khi ăn tối xong, cô thấy hơi choáng đầu nên nói với Cư Mộng về nhà sớm.

Cư Mộng vừa đồng ý với người ta chơi đấu địa chủ, nghe lời của Ninh Y thì thoáng do dự nhưng vẫn quyết định về cùng cô.

Hiển nhiên Ninh Y không muốn cô nhóc khó xử, huống chi còn sớm, vẫn chưa đến 9h tối, cô nói: “Không sao, mày cứ ở đây chơi đi, tao tự đón xe về là được.”

Tính tình của Cư Mộng vốn sôi nổi, ngay sau đó đã bị cô thuyết phục, song làm thế nào cũng không muốn cô tự đón xe: “Đã nói bao đi bao về mà!”

Cô nhóc cầm điện thoại gọi cho tài xế nhà mình, sau khi cúp máy thì nói với Ninh Y: “Được rồi, chú ấy nói sẽ tới cổng chính ngay, mày về tới nhà nhớ nhắn tin cho tao nhé!”

“Ừ ừ.” Ninh Y đồng ý, lại tạm biệt chủ tiệc sinh nhật rồi đi thang máy xuống lầu.

Cô đi ra cổng câu lạc bộ, quả nhiên thấy xe của nhà Cư Mộng đậu ở chỗ kia, cô trực tiếp mở cửa sau rồi ngồi xuống.

Chiếc xe chạy quanh bồn hoa hình tròn và rời khỏi câu lạc bộ, rẽ vào quốc lộ, hòa vào dòng xe.

Ninh Y cười nói với tài xế ở ghế lái: “Làm phiền chú Trần ạ.”

“Lạch cạch”, cửa xe bị khóa lại, chú Trần vẫn luôn ôn hòa lại không trả lời…

Một phút sau, Cư Mộng nhận được tin nhắn từ tài xế nhà mình.

“Cô chủ, cô Ninh xuống chưa? Chú đã đợi ở cổng mười mấy phút rồi, chưa thấy con bé đâu cả!”