Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi (Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi)

Chương 61: Tai họa ngầm




Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Tin nhắn thoại vừa hết là Ninh Y hốt hoảng ném điện thoại, dường như thứ mình vừa cầm là cái mỏ hàn bị nung đỏ vậy, cực kỳ nóng.

Cô rúc cả người vào chăn, cho đến khi khó thở mới thò đầu ra, duỗi tay ôm lấy gương mặt nóng hổi của mình để hạ nhiệt.

Song tầm mắt lại không kiểm soát được mà cứ liếc sang điện thoại bị ném trên gối.

Một lát sau, Ninh Y cắn môi, đưa tay nhặt điện thoại lại, đầu ngón tay do dự để trên tin nhắn thoại hồi lâu mới nhấn xuống.

Tiếng hát không mấy thông thạo vang trong căn phòng yên tĩnh lần nữa, tuy nghe có hơi mất tự nhiên nhưng vẫn biết được người hát rất nghiêm túc.

Ninh Y lắng tai nghe, đợi tiếng hát dừng lại rồi truyền đến một âm thanh hít thở cũng khiến cô nín thở theo.

Thật ra câu nói phía sau vô cùng nhẹ, hình như đối phương không muốn để người khác nghe rõ, song không kìm được mà muốn nói, trong giọng nói là sự cẩn thật rất rõ ràng.

Nhưng hiển nhiên lúc này Ninh Y khó mà đi phân biệt giọng của đối phương, bởi vì hai gò má vừa hết ửng đỏ đã kéo nhau trở về, thậm chí bắt đầu lan hết toàn thân.

Cô bỗng nhét điện thoại dưới gối, cả người lại trốn vào chăn, giả vờ mình chưa nhận được tin này.

Qua hồi lâu, một bàn chân lặng lẽ thò ra ngoài, vui vẻ lắc qua lắc lại…



Nhà họ Lộ.

Trịnh Ngọc Hồng vừa nằm xuống chưa bao lâu đã bị âm thanh “ầm ầm” đánh thức, bà duỗi tay định mở đèn đầu giường thì bị ông chồng vừa làm việc xong đi trong bóng tối nhét về chăn lại.

Lộ Đình vỗ nhẹ lưng bà qua cái chăn, nói: “Không có gì đâu, ngủ tiếp đi, thằng nhóc thúi kia vừa hát hò nửa ngày, chắc tự nghe rồi thấy mình hát gớm quá nên đập đầu vào tường đấy!”

Trịnh Ngọc Hồng bật cười: “Bậy bạ, bé Nam hát hay hơn anh nhiều.”

Lộ Đình hừ một tiếng: “Vậy em cũng chỉ thích nghe anh hát.”

“Không cần mặt mũi nữa à?” Trịnh Ngọc Hồng nhắm mắt lại cười, cơn buồn ngủ ập tới, bà ậm ờ dặn dò: “Nói bao nhiêu lần, buổi tối vào phòng nhớ mở đèn, đừng có như lần trước, bắp chân bị bầm chưa tan được mấy ngày đâu…”

“Anh biết rồi.”Lộ Đình thấp giọng đáp, thấy vợ ngủ lại thì bấy giờ mới rón rén đứng dậy, tiếp tục lần mò trong bóng tối mà ra ngoài.

Ông đi tới cửa phòng kế bên của con trai nhỏ, giơ tay gõ cửa hai cái.

Cũng không lâu lắm thì Lộ Hứa Nam đi ra mở cửa với cái trán hồng hồng.

Đó là Lộ Hứa Nam xấu hổ tự đập đầu mình vào giường sau khi hô xong một câu “Bé cưng”.

Lộ Đình nhíu mày: “Con thật sự đụng tường à? Khuya rồi còn phát điên gì đấy!”

Lộ Hứa Nam sờ trán, có chút thẹn quá hóa giận nói: “Ba quan tâm con nổi điên cái gì làm gì? Trễ vậy còn chưa ngủ, cẩn thận cái đầu trọc của ba đi.”

“Thằng nhóc thúi.” Lộ Đình không nhịn được mắng, sau đó chỉ anh cảnh cáo: “Mẹ của mày ngủ không sâu, bắt đầu từ bâu giờ dừng lại cho ba, mày mà kêu khóc om sòm rồi đập đầu vào tường nữa thì dọn lên lầu ngủ đi!”

Lộ Hứa Nam đột nhiên bị nhét một mồm thức ăn cho chó, anh tặc lưỡi, bực dọc bảo: “Ba cứ nói thẳng là để con nhà họ Ninh ngủ cho rồi!”

Lộ Đình cười lạnh: “Nếu mày có bản lĩnh thì đừng có bảo sang nhà họ Ninh ngủ, dù mày có ở rể thì ba cũng chả ngăn mày.”

Lộ Hứa Nam: ……. Ôi, tức!

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Lộ Hứa Nam liếc nhìn, điện thoại vẫn không có tin nhắn, anh thất vọng ngã vào giường.

Nửa tiếng sau, anh mở khung chat của mình và Ninh Y lên lần thứ N, cuối cùng cũng chắc chắn tối nay đối phương sẽ không trả lời.

Lại toang nữa??? Quả nhiên không nên nghe thằng lờ Phương Từ hát hò cái bài yêu ma gì đấy! Lần nào cũng không thực tế, chả có chút tác dụng! Dm!

Lộ Hứa Nam tức giận gửi cái hình ngón giữa cho Phương Từ để thể hiện sự căm phẫn, sau đó anh nhét điện thoại dưới gối, giũ chăn đắp lên cả người rồi dần dần rơi vào giấc ngủ với sự phiền não…



Màn đêm dần tắt, bình minh đã đến.

Ninh Y lại giật mình khỏi cơn ác mộng, trong lòng vẫn còn sự sợ hãi, cô giơ bàn tay mềm mại lau mặt, sờ vào toàn mồ hôi.

Ninh Y có chút hốt hoảng ngồi dậy, bật đèn giường lên, cả phòng đầy ánh sáng khiến cô tìm về cảm giác chân thật. Sau đó cô vén chăn xuống giường, lấy tay vốc nước lạnh để rửa mặt, rốt cuộc mới hoàn toàn tỉnh táo.

Ninh Y chống lên thành bồn nhìn bản thân trong gương, kinh ngạc không thôi.

Nằm mơ còn có thể như phim dài tập à? Cô lại mơ thấy những cảnh tiếp theo của cơn ác mộng hôm qua.

Sau khi gia đình xảy ra biến cố, cô ở trong mơ bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng, đêm nào cũng mất ngủ, vô số lần muốn kết thúc cuộc sống, kết thúc sinh mạng, mỗi ngày đều chống lại “con quỷ” trong mình.

Chẳng biết những ngày tối tăm không thấy ánh mặt trời ấy trôi qua bao lâu, cô vẫn không chịu được, quyết định lao vào vòng tay của ác ma, nước ấm nhấn chìm cơ thể cô, nhiệt độ cơ thể cũng trôi theo máu…

Sau đó, cô đã tỉnh lại từ cảm giác mất trọng lực và choáng váng đó.

Ninh Y sờ cổ tay trái mịn màng của mình, cô bỗng có ảo giác bàn tay mình dính đầy máu. Cô không kiềm được mà run lên, xoa mạnh vị trí đó cho đến khi đau rát.

Ninh Y thở dài một hơi, lúc trở về giường thì nhận ra còn sớm, định nằm xuống ngủ tiếp song trằn trọc trở mình mấy bận vẫn không ngủ được, cô đành ngồi dậy lần nữa, lấy một quyển sách, tựa vào đầu giường để đọc….

“Reng reng reng, reng reng reng.”

Ninh Y chợt hoàn hồn, vô thức cầm điện thoại tắt báo thức, thấy thời gian thì khá sững sờ.

Báo thức đã kêu hai lần trong mười phút.

Cô lờ mờ nhìn về phía quyển sách trong tay, song trang sách vẫn dừng lại ở trang ban đầu cô đã mở.

Chẳng lẽ trong lúc đó cô đã ngủ?

Có tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”, âm thanh của Ninh Tu truyền từ ngoài vào.

“Nhất Nhất? Em dậy chưa? Sắp trễ giờ học rồi!”

Ninh Y nghe vậy thì không kịp suy nghĩ sâu xa, cô vội vàng khép sách rồi ném lên tủ đầu giường, vừa vén chăn xuống giường tìm quần áo để mặc, vừa cất giọng nói: “Dậy rồi dậy rồi, em thay xong quần áo là xuống liền!”

Cô luống cuống tay chân chuẩn bị xong bèn xách cặp mở cửa, lại bị Ninh Tu đứng bên ngoài dọa cho hết hồn.

“Anh hai làm gì vậy? Không nói tiếng nào mà đứng đây làm thần giữ cửa, hù chết em!” Ninh Y che ngực oán trách.

Ninh Tu khoanh hai tay trước ngực, nhìn cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt như buồn phiền và không vui, rất kỳ lạ.

Ninh Y không tìm hiểu kỹ, cô vừa định lê dép chạy nhanh xuống lầu.

Ninh Tu kéo cặp cô lại, mở miệng một cách ganh tị: “Vội vậy à?”

Ninh Y giật cặp về, nôn nóng la lên: “Sắp trễ rồi mà!”

Ninh Tu nghe mà chẳng ừ hử gì, anh đi ngang qua cô, xuống lầu trước, chỉ thiếu điều viết năm chữ to đùng “Anh cực kỳ không vui” lên trán.

Đầu óc Ninh Y ngu ngơ, cho đến khi thấy Lộ Hứa Nam ngồi ở phòng ăn nhà mình mới muộn màng nhận ra, không phải anh cho tưởng cô quýnh đít xuống đây là vì gặp chó Lộ chứ?

Ánh mắt Lộ Hứa Nam nhìn về phía cô có chút trốn tránh, Ninh Y lập tức nhớ lại tin nhắn thoại tối qua, cũng lúng túng theo, cô nhéo quai cặp trong tay, thoáng chốc vẫn không tiến lên, trái lại không đầu không đuôi hỏi một câu: “Sao cậu ở đây?”

Lộ Hứa Nam sờ cổ: “Không phải hôm qua đã bảo là tới đón cậu đi học à…”

Ánh mắt của Ninh Tu quét qua hai đứa nhóc một đứng một ngồi, đôi mắt sau tròng kính không khỏi nheo lại.

Anh ta đặt ly cà phê trong tay xuống, phá tan không khí mập mờ giữa hai người, đùa giỡn bảo: “Cách cổng có vài bước chân thôi mà còn đặc biệt đến đón, không biết… Lại tưởng bé Nam đến ăn sáng với đi nhờ xe đấy!”

Đột nhiên bị anh vợ giễu cợt, khát vọng sinh tồn của Lộ Hứa Nam cực kỳ mạnh, anh cười xòa hai tiếng rồi bưng ly thủy tinh lên, cúi đầu uống nước chanh.

Một bữa ăn sáng suýt nữa làm Lộ Hứa Nam khó tiêu, may là sắp đến giờ học nên thời gian đã bớt rất nhiều.

Cuối cùng khi Ninh Y đặt đũa xuống, anh vụt đứng dậy, nhanh chóng vòng qua bàn ăn rồi xốc cặp Ninh Y treo trên ghế, nhỏ giọng hối thúc: “Nhanh lên, sắp trễ rồi.”

Hơi thở của Ninh Tu vừa thả khăn ăn xuống, chuẩn bị đi xách cặp cho em gái bỗng thấp xuống, anh ta nhanh chóng nhắn tin cho trợ lý hoãn lại cuộc họp của công ty sáng nay, sau đó cầm chìa khóa xe lên, cố ra vẻ qua loa: “Hôm nay anh không có chuyện gì, thuận đường đưa hai đứa đến trường.”

Lộ Hứa Nam: ….. Hít, đau dạ dày.

Ninh Tu lái xe, hiển nhiên Ninh Y sẽ ngồi ghế phó lái, Lộ Hứa Nam đành phiền muộn ngồi một mình ở phía sau, hơn nữa còn lặng lẽ quyết định, đủ tuổi là đi thi lấy bằng lái ngay và luôn!

Bởi vì nửa đường nhảy ra một Ninh Giảo Kim, quả thực Lộ Hứa Nam không thể tìm được cơ hội để nói với Ninh Y câu nào.

Vất vả lắm mới tới trường, anh nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, còn chưa kịp mở cửa cho Ninh Y thì kính xe đã hạ xuống.

Ninh Tu cười nói với anh cách một ghế phó lái: “Bé Nam, sáng mai là cuối tuần, tối nay về nhà chuẩn bị chút đi, sáng mai cùng anh đến công ty thực tập, chắc chắn chức vụ sẽ khiến chú Lộ hài lòng, có thể rèn luyện bản thân.”

Ba mẹ em hài lòng + Rèn luyện bản thân thì dám cá không phải là một công việc thoải mái rồi!

Thoáng chốc Lộ Hứa Nam cảm thấy dạ dày mình càng đau…

Nhưng nghĩ đến bữa cơm lần trước Ninh Tu đã ám chỉ về tiêu chuẩn kén em rể, Lộ Hứa Nam biết đối phương chỉ vì muốn rèn luyện anh thôi, thế nên anh trịnh trọng gật đầu, biết ơn nói: “Dạ, cảm ơn anh Tu.”

Ninh Tu xua tay, nhìn bóng lưng hai người xứng đôi biến mất sau cổng trường qua cửa kính, ngón tay đặt trên tay lái khẽ gõ theo nhịp, anh ghen tị suy nghĩ: Ngày mai lột một lớp da của thằng ranh này trước, hay hai lớp thì tốt nhỉ?