Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày
Thẩm Diệu Âm không ngờ người này lại là một người có đầu óc không thông minh cho lắm.
Bình thường trông người này cũng vô cùng bình thường, thế nhưng sao những lúc quan trọng lại nổi lên cảm giác "Lấy thân báo đáp ân nhân cứu mạng" như thế này chứ?
Mãi một lúc sau vẫn không có ai lên tiếng.
Thẩm Diệu Âm cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nàng cau mày quay đầu lại nhìn thì thấy người vẫn luôn ôm nàng từ nãy tới giờ đã chìm vào giấc ngủ. Hắn dựa lưng vào ghế sau, cằm thì đặt trên bả vai nàng, tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai nàng.
Cho dù đang ngủ thì vòng tay ôm nàng cũng vô cùng vững chãi. Chắc hẳn hắn đã làm việc rất chăm chỉ, hôm nay ma cung trải qua một loạt những sự thay đổi, là một người bình thường thì cũng sẽ sức cùng lực kiệt.
Thẩm Diệu Âm cũng không có hứng thú ôm lấy cánh tay hắn, nàng cũng ngã đầu nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp. ****
Hứa Thừa Phong nhanh chóng bái nhập vào Huyền Uyên Tông.
Mặc dù hắn không lấy được khóa Phượng Hoàng thế nhưng Huyền Uyên Tông nhận thấy tư chất của hắn cũng không tệ, cũng đã tu luyện đến Nguyên Anh cảnh vì thế đồng ý nhận hắn làm đệ tử.
Thế nhưng Hứa Thừa Phong lại không cảm thấy vui vẻ cho lắm. Hắn vốn tưởng rằng mình có thiên phú và tư chất hơn người, nghĩ rằng chắc chắn sẽ được tông chủ xem trọng. Thế nhưng được xem trọng cũng chỉ là được tông chủ xem trọng, huống chi mức độ xem trọng cũng chẳng được bao nhiêu. Dù sao thì có người như Thẩm Phụng Thiên ở trước mặt, cho dù là tông chủ của Huyền Uyên Tông cũng muốn đối tốt với hắn dù chỉ một chút thì trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút vướng mắc.
Thế nhưng hắn lại không thể chung sống hòa bình với các đệ tử ở Huyền Uyên Tông, bọn họ luôn bí mật nói rằng hắn chính là đệ tử của Thẩm
Phụng Thiên, suýt nữa đã trở thành con rể của Thẩm Phụng Thiên, ai ai cũng nói hắn không đáng tin.
Danh dự của Thẩm Phụng Thiên đều tan biến hết vì thế cũng kéo theo việc phong độ của hắn cũng giảm xuống theo.
Người ở Huyền Uyên Tông không tin tưởng hắn, người của Thanh Diễn Tông cũng đã không còn từ lâu, cho dù hắn không muốn thì cũng chỉ còn cách ở lại nơi nàng mà thôi.
Hắn không lưu luyến gì những người ở Thanh Diễn Tông, ngay cả người giờ này không rõ tung tích là Thẩm Nhu, hắn cũng không cảm thấy quá quan tâm đến.
Thế nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là Thâm Diệu Âm là con phượng hoàng kia. Ban đầu, người đó chỉ biết đi theo hắn gọi là sư ca, thế mà bây giờ người đó lại chính là một con Phượng Hoàng mà ai ai cũng mong muốn có được!
Hứa Thừa Phong cảm thấy bản thân mình bị thua thiệt rất nhiều.
Vô cùng thua thiệt.
Bởi vì khi hắn biết được chuyện này, Thẩm Diệu Âm vốn phải là của hắn. Ban đầu Thẩm Diệu Âm thích hắn như thế, cho dù chưởng môn có cho nàng thứ gì thì nàng cũng đều không quên dành lại cho hắn một phần.
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Rốt cuộc thì hắn ném cây chổi đang cầm trên tay đi, sau đó xoay người trút giận lên cây bồ đề bên cạnh.
Tụ hồn tuyết liên không phải của hắn, Phượng Hoàng cũng không thuộc về hắn mà chiếc khóa Phượng Hoàng kia cũng không phải của hắn! Dựa vào cái gì mà lại như thế!
Những thứ đó vốn đều thuộc về hắn.
Chỉ cần khi ấy hắn đối tốt với Thẩm Diệu Âm một chút thì lúc ấy, khi ở đỉnh núi tuyết, nàng cũng sẽ không nói: "Ta phải đem tuyết liên hoa cho Cẩn Dương Tiên Quân." Mà sẽ nói là: "Ta sẽ giao lại tuyết liên hoa cho đại sư huynh!"
Nếu không có được thì thôi, làm sao hắn lại hết lần nữa tới lần khác đều suýt đã có được như thế? Lúc này, Hứa Thừa Phong có cảm giác có rất nhiều thứ đã trôi qua cuộc đời hắn, vốn hắn có thể mang những thứ mà người khác cảm thấy hâm mộ về nhà mình!
Thế nhưng vào lúc này, hắn lại nghe được hai đệ tử ngoại môn đang bàn luận.
"Có tin tức được người của Ma Giới truyền tới, nói là Ma Tôn lại đổi người rồi."
"Nói đổi thì đổi ngay như thế, không phải bọn họ thay Ma Tôn như cơm bữa hay sao?"
"Thế nhưng lúc này ta lại nghe được rằng bên cạnh Ma Tôn có một mỹ nhân, nói rằng Ma Tôn vô cùng cưng chiều mỹ nhân đó. Đêm đó sau khi làm chủ ma cung thì liền quấn lấy mỹ nhân đó không rời."
"Sao cơ? Ngươi nói lại cho ta nghe xem, dáng vẻ của mỹ nhân đó trông thế nào?"
"...."
Hứa Thừa Phong cố vểnh tai lên nghe, hắn nghe thấy sự miêu tả của hai đệ tử đó thì càng cảm thấy người mà hai người họ nói chính là Thẩm Diệu Âm.
Thế nhưng hắn lại thay đổi suy nghĩ của mình một chút, ma cung vốn là nơi có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, cho dù dáng vẻ của Thẩm Diệu Âm có vẻ đáng yêu thế nhưng sao nàng có thể đầu độc dã tâm của một người đàn ông được chứ?
Ngoại trừ việc nàng và người nam nhân đó có quen biết từ trước!
Hứa Thừa Phong khó hiểu nghĩ một chút, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng là thế.
Tu vi của Thẩm Diệu Âm cao như thế, chuyện này thật sự vô cùng kì lạ!
Nói không chừng nàng và Ma Tôn kia đã âm thầm hứa hẹn chuyện gì đó, đóa tuyết liên hoa kia cũng không phải đưa cho Tư Đồ Yếm mà nàng đã dùng nó để tặng cho nhân tình của mình.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được mà cả người bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, muốn nhanh chóng đến ma cung để đoạt người.
Thật ra thì hắn cũng có thể tu luyện tốt ở Huyền Uyên Tông, đột phá để có thể một bước thăng thiên. Thế nhưng bây giờ hắn không còn kiên nhẫn để làm thế nữa, làm như thế thì quá chậm.
Hứa Thừa Phong đã từng cảm thấy phương pháp tu luyện của Thẩm Phụng Thiên có gì đó không ổn.
Việc tu luyện của bọn họ không thể chỉ dựa vào thiên phú để thăng cấp tu vi, mà dựa vào chính bản thân mình nhiều hơn. Thế nhưng bây giờ Hứa Thừa Phong lại bắt đầu làm theo phương pháp của Thẩm Phụng Thiên. Nếu hắn chưa từng thấy ba thứ bảo bối kia thì cũng không có gì. Thế nhưng tình hình hiện giờ cho thấy hắn đã được thấy tuyết liên hoa, thấy được Phượng Hoàng, hơn nữa suýt nữa đã sở hữu chúng.
Việc mất đi một thứ mà mình suýt có như thế khiến Hứa Thừa Phong cảm thấy không cam lòng, cuối cùng thì hắn cũng đưa ra quyết định.
Hắn phải nhanh chóng thỉnh cầu Huyền Uyên Tông cho hắn một ít thuộc hạ, hắn phải dẫn người xông thẳng vào Ma Cung!
Trong lúc Ma Cung đang thay đổi chủ nhân, chắc hẳn Ma Giới cũng không được yên ổn. Muốn đánh thì phải nhân cơ hội thế này mà đánh, nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì cũng không biết phải chờ đến bao giờ.
Dù sao thì mười hai tiên môn cũng bắt đầu có ý với Ma Giới từ lâu, nguyên nhân mãi không có thuộc hạ cũng là bởi vì không có ai đứng đầu! Bây giờ hắn tiên phong làm chuyện này! Mấy ngày nữa hắn liền có thể đột phá tới Nguyên Anh cảnh, ngược lại hắn sẽ dùng tình cảm để nói chuyện với Thẩm Diệu Âm một chút, để nàng có thể nhanh chóng cải tà quy chính quay trở về bên cạnh hắn. Sau đó sẽ giao khóa Phượng Hoàng lại cho hắn giữ, hắn cũng sẽ cân nhắc tới việc cưới Thẩm Diệu Âm.
Hứa Thừa Phong cho rằng Thẩm Diệu Âm phải để ý đến hắn, vì thế hắn đã nghĩ xong lý do để nói với tiểu sư muội của mình. Lúc nàng nói ra những lời như thế cũng là bởi vì Thẩm Nhu đang có mặt ở đó, nàng không dám nói những lời thật lòng. Hắn chính là sư huynh của nàng, Diệu Âm cũng sẽ không tuyệt tình với hắn như thế.
Chẳng lẽ một người theo chính đạo như hắn lại không bằng một tên ma tôn sao?
Thẩm Diệu Âm đi theo ma tôn, việc này khó nghe làm sao!
Thế nhưng việc đi theo hắn thì hoàn toàn khác.
***
Tại Tàn Tuyết Hàn Cảnh, mỗi ngày Phượng Tiêu Tiêu đều túc trực bên cạnh lò luyện đan.
Thẩm Diệu Âm đã cho nàng mồi lửa của Cửu Thiên Linh Hỏa, đủ để nàng luyện chế đan dược. Thế nhưng nàng vẫn không bỏ qua việc rèn luyện Cửu Thiên Linh Hỏa của bản thân mình. Thế nhưng đây cũng không phải là chuyện có thể hoàn thành một sớm một chiều, rất khó để nàng có thể thành công ngay khi vừa bắt đầu. Thế nhưng nàng vẫn vô cùng chăm chỉ luyện tập.
Mặc dù không có gì tiến triển thế nhưng tính tình của Phượng Tiêu Tiêu đã bị việc luyện đan này bào mòn không ít, nàng cũng có thể nổi nóng bất cứ lúc nào.
Nàng chậm rãi lấy đan dược bên trong lò luyện ra, sau đó đặt lên mâm, hai tay nhanh chóng chuyền cái mâm đó tới chỗ của Ôn Chước Tuế.
Lúc này, Ôn Chước Tuế đang ngồi một góc trong phòng nghỉ. Trên người hắn đang mặc một bộ trường bào màu trắng, trên người còn đang đắp một tấm chăn dày và nặng. Cơ thể của hắn cũng giống như người bình thường, mỗi ngày cũng chỉ có thể mặc nhiều lớp áo để chống lạnh.
Trên tay hắn vẫn đang cầm một quyển sách, hai mắt đã nhắm lại, tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai Phượng Tiêu Tiêu, nàng chỉ cảm thấy sự cực khổ mà mấy ngày nay luyện đan nhanh chóng tan biết hết.
"Sư..." Nàng vừa mở miệng thì chợt thấy bão tuyết bên ngoài nhanh chóng giảm xuống, gió thổi bên ngoài cửa sổ cũng bắt đầu vang dội. Khí trời bên ngoài cũng bắt đầu trở nên tối lại, bầu không khí cũng trở nên vô cùng kiềm chế.
Những người khác không biết đây là tình huống gì thế nhưng Phượng Tiêu Tiêu lại biết.
Cứ mỗi mười năm cửa Yêu Cảnh sẽ được mở một lần, lần này cửa Yêu Cảnh lại mở ra.
Phượng Tiêu Tiêu trầm trầm nhìn sự động đậy mãnh liệt của dòng nước ngầm bên ngoài cửa, chân mày nàng nhanh chóng nhíu lại.
Yêu giới hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, thế nhưng cứ cách mười năm yêu giới sẽ mở cửa một lần, dựa vào việc thông thương giữa hai giới mà lui tới đây. Chỉ cần không trêu chọc cho yêu khí đó tràn vào thì cũng sẽ không có việc gì. Người ở Tàn Tuyết Hàn Cảnh rất ít vì thế cửa vào yêu giới luôn là lựa chọn liên kết cùng với Tàn Tuyết Hàn Cảnh. Chỉ là Phương Tiêu Tiêu cảm thấy mỗi lần bước qua cửa yêu giới thì nàng lại không nhịn được mà nhớ lại những chuyện lúc trước.
"Sư tôn..." Nàng nhẹ giọng gọi Ôn Chước Tuế, thấy hắn vẫn ngủ thì nhanh chóng đưa tay ra, rồi đánh vào tóc hắn một cái..
"Con sẽ nhanh chóng giúp sư tôn cảm thấy khá hơn. Đến lúc đó sư tôn sẽ thấy những thứ tuyệt vời trên đời này, những thứ lợi hại nhất nhé!" Nàng
nhẹ giọng nói.
***
Giấc ngủ này của Tư Đồ Yếm vô cùng ngon.
Mới vừa rồi cơn buồn ngủ của hắn tới quá vội vàng, nàng ở bên cạnh cũng ngủ theo. Chỉ là Tư Đồ Yếm cảm thấy có hơi kinh ngạc, Diệu Âm lại có thể ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn, không thừa cơ hội mà chạy trốn.
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng, sau đó hắn đưa tay ôm lấy nàng rồi kéo nàng lên giường.
Thẩm Diệu Âm vốn đã quen với việc được hắn ôm vào lòng, khi đang trong
giấc mộng nàng liền thấy mình đang nằm trong một khuôn ngực quen
thuộc, nàng không nhìn thấy rõ diện mạo của người kia thế nhưng lại cảm
thấy khuôn ngực của người này có cảm giác vô cùng an toàn. Vì thế lúc Tư
Đồ Yếm buông nàng ra thì nàng theo bản năng đưa tay cầm lấy vạt áo hắn,
không muốn buông ra.
"Diệu Âm, ngươi..."
Tư Đồ Yếm nhanh chóng nuốt nửa câu sau vào trong, sau đó đắp chăn cho nàng. Hắn nhìn nàng ngủ trông giây lát, chỉ cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Lúc rời đi, thị nữ còn hỏi hắn: "Ma tôn đại nhân, ngài không muốn đến chỗ khác của cung điện để tham quan một chút sao?"
Chỗ khác trong cung điện là chỉ cung điện của các mỹ nhân, đây cũng được xem là sự đặc sắc của ma giới. Các mỹ nhân luôn ở trong cung điện đó thế nhưng chủ nhân của cung điện đó lại vô cùng chuyên cần.
"Không đi, mau phân tác mấy nàng ấy đi." Tư Đồ Yếm thật sự không có hứng đi xem mấy mỹ nhân kia, hắn ghét mùi vị ở nơi này. Mỗi lần nghĩ tới đây, hắn đều muốn đưa Thẩm Diệu Âm theo.
------oOo------