Nữ Phụ Gả Thay Bị Sủng Hằng Ngày

Chương 33




Nàng càng lùi về phía sau, khi thấy nàng sắp tới vách núi, Tư Đồ Yếm đột nhiên xuất hiện phía sau nàng, nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, bất lực nói: "Nàng sợ gì chứ, ta cũng không ăn thịt nàng." Thẩm Diệu Âm: Ngươi có chứ!

Chân tay nàng cứng đờ, đầu óc trống rỗng, tất cả những gì nàng đang nghĩ

đến là câu chuyện sẽ xảy ra với nàng và Ma tôn trong nguyên tác. Nhưng

càng nghĩ lại càng thấy sai, chuyện sắp tới sẽ xảy ra trên người nàng chỉ có

thể nói là - hương thơm.

Vô cùng thơm.

Ma tôn sẽ không từ chối mùi hương đó của nàng.

Không phải chứ...

Trong khi nàng đang hết sức phòng thủ thì nam nhân đang ôm lấy nàng kia đã càn quét một vùng lớn. Kiếm khí của kiếm Trường Sinh vô cùng mãnh liệt, những kẻ tu luyện yêu ma thông thường không thể chống lại được. Những yêu ma nhỏ trông coi hang ma Vạn Thiên đều là những kẻ ăn không

ngồi rồi, bình thường lười nhác, nếu không cũng không để Thẩm Diệu Âm vô tình đi vào trong động.

Bọn chúng đã bao giờ chống lại thanh kiếm Trường Sinh ma khí bao quanh kia đâu?

Chỉ trong chốc lát, bên dưới đã vang lên tiếng khóc thảm thiết.

"Thương, Thương Khuyết." Thẩm Diệu Âm run người "Nếu ngươi muốn báo thù sao không mau thả ta xuống? Ngươi ôm ta như vậy càng bất tiện, chúng ta từ biệt ở đây thôi?"

“Không được.” Tư Đồ Yếm nhanh chóng bác bỏ ý định chạy trốn của nàng, hắn nhìn sắc mặt Thẩm Diệu Âm tái mét trong vòng tay lại càng trở nên vui vẻ hơn.“Ta muốn Diệu Âm nàng ở bên cạnh ta, không được đi đâu hết. " Thẩm Diệu Âm: ...

Tư Đồ Yếm dẫn người xông vào Ma cung, mùi máu tanh nồng nặc trong không khí khiến sự bất mãn của hắn càng tăng thêm, càng đi sâu vào Ma cung, mùi tanh càng nặng khiến hắn nhíu mày. Chỉ có người trong vòng tay hắn vẫn toát ra hương thơm thoang thoảng, không đến mức khiến hắn mất đi tâm trí một lần nữa trong Ma cung. Chỉ cần hắn hơi choáng váng, kẻ thù sẽ ra tay với bọn họ.

Trong lúc cấp bách, hắn đã đưa Thẩm Diệu Âm vào thế giới nhỏ mà hắn tạo ra để nàng chìm vào giấc ngủ, rồi ngay lập tức cầm thanh kiếm Trường Sing tiếp đón kẻ thù.

Hắn đã quá quen thuộc với kiến trúc của Ma cung, những người kế vị sau này có lẽ cũng không nắm rõ Ma giới bằng hắn.

Tư Đồ Yếm không có hứng thú tìm hiểu tên Ma tôn hiện tại là ai, trận pháp trong tay hắn thay đổi, kim quang thuộc thập tam tâm kinh chiếu sáng toàn bộ Ma cung. Đối phương cơ bản không có thời gian phản kháng.

Mấy tên tép riu thấy Ma tôn hiện tại đang gặp nguy hiểm thì vội vàng bỏ chạy. Ma giới chính là như vậy, lúc nào đổi người nắm quyền cao nhất cũng chẳng còn là điều bất ngờ. Chúng đã quen với việc tấn công bất ngờ này từ lâu, cũng không có giác ngộ sẽ cùng Ma tôn đại nhân rút lui hay tấn công cả.

Có lẽ ngọn lửa thê lương trong lòng hắn lại bùng lên, Tư Đồ Yếm ra tay

mạnh hơn, làm nổ tung nơi đó. Có lẽ hắn vẫn chưa nguôi ngoai, đuổi cùng

giết tận, ai gặp cũng phải sợ hãi.

***

Khi Thẩm Diệu Âm tỉnh dậy, nàng thấy mình đang nằm trên một chiếc giường vô cùng lộng lẫy.

Giường của nàng xếp đầy những tấm màn bằng vải đỏ, ngọn nến thơm tỏa ra mùi hương thoang thoảng bao trùm lấy khoang mũi nàng. Cảnh này nàng vô cùng quen thuộc.

Đây không phải là căn phòng của Ma tôn mà nàng đã nhiều lần bị hút vào trong nguyên tác sao?

“Phu nhân, người tỉnh rồi ạ ?” Một nữ yêu ma cấp thấp ngoan ngoãn đứng bên cạnh đưa cho nàng một bộ đồ để đi tắm “Thưa phu nhân, nước đã chuẩn bị xong, người cần phải đi tắm rồi?

Nàng nhìn người tỳ nữ trước mặt mà đầu óc tê dại, cảnh tượng hiện giờ tại sao càng nhìn càng giống như trong nguyên tác vậy chứ.

[Mỗi lần Thẩm Diệu Âm hầu hạ xong, tỳ nữ bên cạnh nàng sẽ kính cẩn nói: "Phu nhân, nước tắm đã sẵn sàng" và nàng sẽ đứng dậy không chút quyến luyến, để lại Trường Sinh một mình trên giường.]



[Nếu nàng có nhu cầu, sẽ quấn lấy Trường Sinh không rời. Một khi dục vọng đã được giải tỏa, nàng sẽ không còn lưu luyến gì vị Ma tôn này nữa, nàng nhìn hắn chỉ như một vật trang trí.]

[Ma tôn biết tâm tư của nàng nhưng vẫn hết mực cưng chiều.] Thẩm Diệu Âm: ...

Trong nguyên tác nàng dường như là một kẻ cặn bã, còn vị Ma tôn kia còn ngây thơ hơn nàng rất nhiều.

Thẩm Diệu Âm nhìn người tỳ nữ trước mặt với vẻ mặt cứng đờ. Lời từ chối vừa mới định nói ra thì nhìn lại bản thân mình quả thật rất bẩn.

Ở trong động ma Vạn Thiên nàng không hề tắm rửa lấy một lần, đầu nàng sắp mọc nấm đến nơi.

***

Ma cung xa hoa vô cùng, khắp nơi đều thể hiện rõ sự cùng xa cực dục.

Và những tỳ nữ không biết đã trải qua bao nhiêu đời Ma tôn kia, việc tất yếu là phải hầu hạ mỗi vị chủ nhân của Ma cung. Hiện giờ bọn chúng đang phục vụ Thẩm Diệu Âm, nhưng nếu như người trước mặt chúng ngay phút sau đổi lại là người khác thì mặt cũng không hề biến sắc.

Bên ngoài không có một tiếng động nào, Thẩm Diệu Âm thả tóc, từ từ ngâm mình xuống nước.

Nàng ngâm mình trong dòng nước ấm, nhắm mắt lại và tập trung nhớ lại nguyên tác

Thương Khuyết là người thống trị lâu nhất ở đây, có hắn ở đây, nàng sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng đối với Thẩm Diệu Âm hiện tại, Thương Khuyết chính là mối nguy lớn nhất, tính khí của hắn… sáng nắng chiều mưa.

Tuy rằng trong nguyên tác không có nói đến việc hắn giận nàng, nhưng sau khi vào Ma cung, tính tình hắn rất hung bạo. Hắn không dễ chọc, ăn nói khó nghe, cả ngày chẳng vui vẻ gì.

Nàng nghỉ ngơi một chút trong bồn nước ấm, cũng không ai đến quấy rầy. Những người tỳ nữ chỉ chờ đến lúc nàng đứng dậy mới kính cẩn đi tới giúp nàng mặc đồ, chải tóc.

Nàng ngâm mình trong nước quá lâu, lúc này có chút mệt mỏi. Nàng ngồi trước gương hồi lâu, nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi mới lặng lẽ đứng dậy. Sau khi rời khỏi bồn tắm và trở về phòng, nàng nhận ra rằng đã có người trong đó.

Ngọn nến cách nàng vài bước chân đã tắt, Thương Khuyết đang ngồi trong phòng chờ nàng trở về, trên tay hắn cầm một cuốn sách.

Nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ đã chờ nàng từ rất lâu rồi, quần áo dính đầy máu không biết là của ai, toàn thân toát ra một luồng khí không mấy thân thiện. Thẩm Diệu Âm đứng ở cửa nhìn hắn hồi lâu, chần chừ không bước qua.

Tư Đồ Yếm có rất nhiều việc vặt vãnh phải làm sau khi phá hủy Ma cung. Nhưng hắn không có hứng thú với việc xử lý mấy đồ trang sức linh tinh trong Ma cung. Hắn nghĩ đến Thẩm Diệu Âm liền quyết định tới gặp nàng trước. Hoặc có thể là do mùi máu tanh nồng nặc trong cung khiến hắn rất khó chịu. Trong lòng hắn càng không vui, hắn càng muốn dành nhiều thời gian bên nàng hơn.

Một nén nhang đã gần cháy hết, người mà hắn chờ cuối cùng đã trở lại rồi. “Diệu Âm, lại đây ngồi với ta một lát.” Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng nói. Thẩm Diệu Âm chậm rãi tiến về phía trước, nàng như thể đang đến gần kẻ thù vậy.

Trong nguyên tác, chuyện tình cảm của nàng và Thương Khuyết cũng không phải loại cảm động trời xanh gì cho cam, chỉ là hai người thực sự cảm thấy đó như lẽ tự nhiên, như nước chảy thành sông mà thôi. Nhưng mặc dù là vậy, cũng nàng trêu đùa hắn trước.

Hiện giờ nàng không hề trêu ghẹo hắn. Người này sao lại chạy tới trước mặt

nàng rồi?

Không ổn.

Rất không ổn.

Nàng từ từ đến gần và ngồi bên cạnh hắn, sự buồn phiền trong lòng Tư Đồ Yếm lúc này cuối cùng cũng được giải tỏa.

Có lẽ chướng khí trong ma cung quá nặng khiến hắn cảm thấy không yên, nhưng càng như vậy, hắn càng muốn đến gần Thẩm Diệu Âm hơn.

“Thương Khuyết, bây giờ ngươi đã trở lại đây rồi, vậy ta cũng sẽ rời đi sớm thôi.” Thẩm Diệu Âm thương lượng với hắn, nàng hoàn toàn không muốn gây ra kịch bản hoạt sắc sinh hương này. Hiện nay hai người vẫn chưa xuất hiện cùng lúc quá nhiều, điều cần phải làm là có thể thoát thân.:"Chủ nhân của ta muốn ta đến một nơi, ta phải nhanh chóng khởi hành."

Tư Đồ Yếm đặt cuốn sách trên tay xuống, chuyển ánh mắt tới cơ thể nàng, trong mắt hắn lộ rõ vài tia nghi hoặc: "Không phải nàng không thích hắn sao?"

Những lời này lại gợi lên suy nghĩ của Thẩm Diệu Âm, nàng cau mày cẩn thận nhớ lại câu chuyện ban đầu, nguyên tác không đề cập đến việc Cẩn Dương Tiên Quân còn sống hay đã chết, ngay cả khi kết thúc, hắn vẫn nằm trong địa cung, khôngrõ sống chết. Nhưng đối với thông tin mà Thẩm Diệu Âm nhận được cho đến nay, nàng cho rằng Tư Đồ Yếm đã sống với một thân phận khác.

Cẩn Dương Tiên Quân đã từ bỏ thân phận ban đầu của mình và sống trên

thế gian với một diện mạo mới.



Còn nàng thì sao?

Nàng là một con phượng hoàng được Cẩn Dương Tiên Quân nuôi dưỡng. Nếu là do hắn tiện tay nhặt về nuôi dưỡng thì việc hắn tiện tay vứt bỏ cũng không có gì ngạc nhiên.

Chỉ là nàng không hiểu tại sao trước khi hắn rời đi Tư Đồ Yếm lại ân cần với nàng như vậy. Nàng nhớ rằng trước khi hắn đi tham gia Đại Chiến Thần Ma, hắn cũng đã dặn dò nàng phải thu xếp mọi việc ổn thỏa, bảo nàng rời khỏi Thanh Ly cung và tự mình tìm một nơi không ai tìm được để tu luyện. Thẩm Diệu Âm biết Tư Đồ Yếm nghĩ cho nàng, nhưng hắn làm vậy nàng thật sự không vui.

Nàng rầu rĩ nói: "Ngay cả khi hắn thực sự làm điều gì đó tồi tệ, nhưng dựa vào sự thiên vị của ta dành cho hắn, ta vẫn cho rằng hắn có nỗi khổ riêng."

Khi Tư Đồ Yếm nghe thấy điều này, hắn đột nhiên cảm thấy có chút bối rối.

Thanh Phong đạo nhân từng nói rằng, linh lực của Phượng Hoàng cánh vàng là vô biên, hết mực trung thành với chủ nhân. Nhưng nó lại có một khuyết điểm chết người, nó không có tình yêu.

Gia tộc Phượng Hoàng là một gia tộc vô cùng quyền quý, cũng không hiểu chuyện tầm thường. Những người mong muốn và ngưỡng một gia tộc Phượng Hoàng càng lúc càng ít hơn cũng là bởi vì nguyên nhân này, bọn họ cũng không phải kiểu vì người mình thích mà sẵn sàng từ bỏ mọi thứ.

Ở Thanh Diễn Tông, lúc hắn cảm thấy Thẩm Diệu Âm có gì đó kì lạ thì cho dù thế nào hắn cũng không bắt nàng phải rời khỏi Cẩn Dương Tiên Quân: "Tâm của tiên tử đúng là vững như bàn thạch!"

Thế nhưng khi hắn biết được Thẩm Diệu Âm chính là Phượng Hoàng thì những nghi vấn trong lòng hắn cũng được giải quyết vô cùng dễ dàng. Nàng không có nguồn gốc tình cảm và cũng không biết cảm thông. Nếu đã như thế thì lời mà nàng luôn miệng nói: "Thích Cẩn Dương Tiên Quân." E rằng cũng không phải là cái ý như hắn nghĩ.

Hắn biết tình cảm mà Thẩm Diệu Âm dành cho mình luôn trước sau như một, nàng trung thành với Cẩn Dương Tiên Quân, nguyện ý vì hắn mà ngăn cản sấm chớp. Thế nhưng tình cảm của nàng vô cùng trong sáng, việc thích trong miệng nàng có ý nghĩa khác hoàn toàn với những gì mà người phàm hiểu.

Nếu như khóa Phượng Hoàng không quay về vị trí cũ thì vậy nàng vẫn còn có thể thích người khác. Thế nhưng lúc này khóa Phượng Hoàng đã trở lại cơ thể của nàng, vậy thì việc nàng thích người khác sẽ càng thấp đến đáng thương.

Tư Đồ Yếm biết rõ việc này thế nhưng hắn cũng không muốn để Thẩm Diệu Âm rời khỏi đó.

Cho dù nàng không thích hắn thì hắn cũng muốn thử một lần.

Hắn hâm mộ nhìn Thẩm Diệu Âm một lúc lâu, sau đó thở dài một hơi rồi vòng tay ôm lấy eo nàng, sau đó kéo nàng vào lòng mình. Đây là lần đầu tiên hắn làm ra những cử chỉ thân mật như thế, chỉ cảm thấy cả người mình bắt đầu nóng lên.

Thẩm Diệu Âm cũng ngẩn người, cứ đứng yên như thế cả nửa ngày cũng không dám nhúc nhích. Nàng ngây người một lúc trong vòng ngực của Tư Đồ Yếm, lắp ba lắp bắp lên tiếng: "Ngươi, ngươi tỉnh lại rồi. Ở trong ma cung có rất nhiều mỹ nhân, ví dụ như cái người tên Oánh Cơ đấy, nàng ta có thể..."

Nàng bắt đầu kể tên nhiều mỹ nhân trong ma cung ra, những người đó đều là mỹ nhân hàng đầu ở ma cung, có không ít người muốn tranh giành vị trí ma tôn cũng chính là vì những mỹ nhân này.

Cái cô gái tên Oánh Cơ đó vô cùng thích Thương Khuyết, luôn cùng hắn ta ra vào chỗ đó, luôn ở bên cạnh hắn ta, dường như là người vô cùng có năng lực được Ma Hậu đề cử.

Tư Đồ Yếm nhìn nàng một lúc, chân mày hắn càng nhíu chặt hơn, sau đó nói nhỏ vào tai nàng: "Các nàng ấy đều không đuổi kịp ngươi đâu!"

Bình thường, khi tỏ tình thì câu mở đầu đầu tiên là câu nói khó khăn nhất, nếu có thể nói được câu đầu tiên này thì những câu sau sẽ nói vô cùng trót lọt. Tư Đồ Yếm cũng giống như thế, trái tim hắn đang đập vô cùng nhanh, hai tai hắn cũng đỏ lên.

Ưu điểm lớn nhất của hắn chính là vô cùng có thiên phú và cũng là một người vô cùng cố gắng. Chỉ cần là việc mà hắn muốn làm thì hắn sẽ chủ động làm.

Cánh tay hắn siết chặt, đặt cằm lên vai Thẩm Diệu Âm, thấp giọng lên tiếng: "Ngươi đã cứu ta, thế thì ngươi muốn cái gì? Ngươi muốn cái gì cũng được."

Thẩm Diệu Âm nào muốn cái gì chứ. Nàng chỉ cảm thấy tình cảnh lúc này có gì đó không đúng lắm, nàng luôn cảm thấy hắn đang muốn ám chỉ nàng nên nói gì đó thế nhưng nàng lại không muốn nói.

Ta thật sự không muốn ngươi!

Thế nhưng tình cảnh hiện giờ không cho phép nàng nói như thế, nàng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng tỏa ra từ người của hắn hơn nữa còn có tiếng nhịp tim đập vô cùng nhanh. Nàng chỉ cảm thấy nếu nàng nói gì đó không đúng thì sẽ chọc giận Tư Đồ Yếm, sau đó sẽ...

Thẩm Diệu Âm: "...."

"Ngươi biết Cẩn Dương Tiên Quân sao?" Nàng bắt đầu trở nên cẩn thận.

"Biết chứ..." Tư Đồ Yếm miễn cưỡng trả lời.

"Ta là đạo lữ của hắn, thật sự đấy." Ta khuyên ngươi đừng nên động vào hắn.

"Sao cơ?" Tư Đồ Yếm chán ghét nhíu mày lại, giọng nói trở nên thoải mái hiếm có: "Hắn ta tốt hơn ta chỗ nào? Hắn không bằng ta chuyện gì cả, Diệu Âm, ngươi nói sao?"