Năm, sáu tên vệ sĩ phân biệt bước vào hai cái lồng, không khó để nhận ra họ có phần lo sợ.
Những tên vệ sĩ lực lưỡng, được đào tạo bài bản còn như thế.
Càng đừng nói đến hai người con gái chân yếu tay mềm.
Đường Cảnh An ra lệnh cho bọn họ: "Kiểm tra tình trạng của bọn chúng, đừng để xảy ra sơ suất!"
Nhân lúc này, Lâm Uyển cố gắng nhích đến gần Phương Du Ảnh, dùng mắt ra hiệu cho cô ấy.
Nương theo ánh mắt của Lâm Uyển, Phương Du Ảnh nhìn thấy Văn Thành.
Phương Du Ảnh hoài nghi nhìn cô, trên mặt như viết rõ hai chữ: "Sao thế?"
Lâm Uyển mấp máy môi, cố gắng làm khẩu hình rõ ràng.
- - "Có thể... lợi dụng... hắn."- - "Hắn….. rất dễ dàng... phản bội."Đúng vậy, chỉ cần một mồi lửa nhỏ, không khó để khiến Văn Thành phản bội Đường Cảnh An.
Trong báo cáo cũng đã chỉ rõ, vợ của Văn Thành từng bị Đường Cảnh An q.uấy rối, mấy năm nay Văn Thành ẩn nhẫn ở lại bên cạnh Đường Cảnh An, một là không còn cách nào, sợ bị Đường Cảnh An trừ khử, hai là hắn vẫn nhen nhóm ý định trả thù Đường Cảnh An.
Đáng tiếc luôn không có cơ hội.
Hắn chỉ thiếu cơ hội mà thôi.
Phương Du Ảnh bừng tỉnh, gần như ngay lập tức hiểu ý Lâm Uyển.
Nhưng làm sao để lôi kéo hắn ta?
Tình cảnh hiện giờ, bọn họ trao đổi với nhau còn khó khăn!
Lâm Uyển mấp máy môi: "Tớ... cần cậu... thu hút... sự chú ý."
Phương Du Ảnh há miệng, suy nghĩ ngang dọc một hồi. Cuối cùng hạ quyết tâm, nhìn về phía Đường Cảnh An.
Cô ấy phảng phất trở về năm học cấp hai, ngây thơ đơn thuần, lòng mang chính nghĩa, không e sợ bất kì thứ gì.
Mở miệng là ch.ửi mắng Đường Cảnh An.
Hơn nữa còn ch.ửi rất khó nghe, trù hắn bị liệt dương, trù hắn bị ải chỉa cả đời...
Lâm Uyển nhịn cười, tập trung thu hút sự chú ý của Văn Thành.
Văn Thành cũng bị Phương Du Ảnh hấp dẫn, phải mất một lúc lâu mới để ý đến cô.
Cô dùng toàn bộ kinh nghiệm lôi kéo cả đời, đưa ra rất nhiều điều kiện hấp dẫn.
Vì chỉ có thể giao tiếp bằng khẩu hình, Lâm Uyển vận động toàn bộ cơ miệng, khó khăn lắm mới giúp Văn Thành hiếu hết câu.
Nguyên văn là: Tôi có thể giúp anh trả thù, có thể bảo vệ gia đình anh, cũng có thể giúp anh thăng tiến trong sự nghiệp.
Chỉ cần anh giúp tôi phát tín hiệu cầu cứu cho người nhà.
Thật lòng mà nói, Đường Cảnh An khá thông minh.
Hắn đặt công cụ nhiễu sóng khắp nơi, cũng để ý từng hành động nhỏ nhặt của Lâm Uyển và Phương Du Ảnh.
Tuy đây chẳng so là gì với tội phạm cao cấp, nhưng ít ra vẫn hơn trò mèo của Cố Đoàn Đoàn và Cố Thời Việt.
Nhất là hắn không có đồng đội heo như Cố Đoàn Đoàn.
Nên tỉ lệ phần trăm thành công vẫn coi như tương đối khá.
Lâm Uyến vu vơ suy nghĩ, lúc tỉnh hồn lại đã thấy Văn Thành âm thầm lui ra ngoài.
Cô biết, kế hoạch thành công rồi.
Cô nhìn về phía Phương Du Ảnh, thấy cô ấy bị Đường Cảnh An mất kiên nhẫn sai người bịt miệng, ném vào trong góc.
Càng hận Đường Cảnh An thêm vài phần.
Thời gian chậm chạp trôi qua, thân ảnh của mấy tên vệ sĩ cuối cùng cũng xuất hiện.
Quần áo bọn họ bị cào rách mấy miếng, sắc mặt lạnh xuống.
"Đường thiếu, kiểm tra xong, tình trạng... rất tốt."
Một trong số tên vệ sĩ mấp máy môi, ánh mắt như có như không nhìn về phía Lâm Uyển.
Có lẽ hắn ta đang tưởng tượng đến dáng vẻ lúc chết của cô trông như nào.
Lâm Uyển hít sâu một hơi, tính toán nghĩ cách kéo dài thời gian.
Nhưng tên ranh ma Đường Cảnh An không ăn chiêu này.
Hắn trầm giọng ra lệnh: "Ném vào!"