Nụ cười bên môi Đường Cảnh An thoáng khựng lại.
Nói hắn không kinh ngạc là giả.
Dù sao, những vị tiểu thư tay không dính nước như Lâm Uyển và Phương Du Ảnh, gặp mấy loại chuyện như bắt cóc này, không phải gào thét kêu cứu thì cũng là khóc lóc thảm thiết, sao có thể tỏ ra bình tĩnh mỉa mai hắn?
"Cô không sợ ư?" Đường Cảnh An híp mắt, cố tìm ra một tia sợ hãi trên mặt Lâm Uyển, đáng tiếc không thể tìm thấy cái gì.
"Sợ chứ." Lâm Uyển khó khăn ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đường Cảnh An: "Thế nên...
nể tình hai nhà Lâm - Đường chúng ta hợp tác làm ăn bao năm, Đường thiếu độ nhân độ lượng, tha cho tôi lần này được không?"
"Đường thiếu, ngài đừng bị cô ta mê hoặc!"
Lời của Lâm Uyển vừa dứt, cuối cùng Cố Đoàn Đoàn cũng không thể ngồi yên. Cô ta từ sau lưng Đường Cảnh An lao ra, hai mắt tràn ngập hận ý, nhìn thẳng về phía Lâm Uyển: "Lâm Uyển, con đ.iếm này, mày dám quyến rũ
Đường thiếu, mày th.èm trai đến điên rồi phải không?!"
Lâm Uyển mỉa mai cười: "Cố Đoàn Đoàn, cô đang nói cô à?"
"Mày!"
Cố Đoàn Đoàn định xông lên đánh người, thì bị một tiếng quát của Đường Cảnh An ngăn lại: "Cút!"
Đường Cảnh An nhấc chân đạp Cố Đoàn Đoàn, khiến cô ta ngã theo tư thế c.hó ăn phân, Lâm Uyển phải nhịn lăm mới không bật cười thành tiếng.
Mà trùng hợp thế nào, Cố Đoàn Đoàn ngã xuống làm tóc bay tán loạn, để lộ gò má bị rạch hai nhát dao.
Cố Đoàn Đoàn bị hủy dung?
Lâm Uyển bị thông tin này dọa sợ, cô trừng lớn hai mắt, có chút không tin vào mắt mình.
Phải biết, một trong số những vũ khí mạnh nhất của Cố Đoàn Đoàn, chính là túi da có thể miêu tả bằng hai từ
"hoàn mỹ" của cô ta.
Mất đi thứ này, dường như Cố Đoàn Đoàn... chẳng còn gì cả.
Không gia thế, không học thức.
Không tài, không sắc.
Mà Lâm Uyển cũng ẩn ẩn cảm thấy, hào quang nhân vật chính của Cố Đoàn Đoàn đã đến ngày tàn lụi.
Cô ta, giờ đây không khác gì một kẻ tầm thường, người Lâm Uyển từng coi là kẻ địch hùng mạnh, thì ra nhỏ bé như một con kiến, chỉ cần dùng một câu cũng có thể ép chết cô ta.
"Đường thiếu, ngài... ngài đừng giận, tôi sai rồi."
Cố Đoàn Đoàn chật vật bò dậy từ trên mặt đất, vô thức dùng tay che đi vết thương ở bên má phải. Đường Cảnh An nhìn thấy vết thương đó, ghét bỏ nhíu mày.
Nếu không phải cơ thể Cố Đoàn Đoàn cũng coi như có lồi có lõm, hơn nữa ở trong tù không thể kén chọn, hắn lười động vào mặt hàng thấp kém này.
"Cút đi, đừng ở đây làm bẩn mắt người khác."
Đường Cảnh An cay nghiệt nói, sau đó thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Lâm Uyển và Phương Du Ảnh: "Hai vị tiểu thư không bị dọa sợ chứ? Là Đường mỗ quản không nghiêm, để hai vị chê cười rồi."
Phương Du Ảnh cạn lời, lựa chọn cụp mắt không đáp.
Lâm Uyến cười khan hai tiếng, tự hỏi tên nam phụ nào cũng biến thái, điên cuồng như thế này à?
"Vậy, anh bắt chúng tôi đến đây làm gì?"
Lâm Uyển hỏi thẳng, cô đã chán ngấy cách nói chuyện quanh co lòng vòng của Đường Cảnh An.
Đường Cảnh An đặt ngón trỏ lên môi, nháy mắt: "Hai vị tiểu thư cứ bình tĩnh, trò hay còn chưa bắt đầu."
Nói xong, hắn vỗ tay, từ trên cao thả xuống hai cái lồng sắt được chùm vải kín, Lâm Uyển và Phương Du Ảnh mơ hồ nghe được tiếng rít gào thuộc về loài chó.
Nháy mắt, sắc mặt của hai người tối sầm đi.
"Hai vị thích món quà này chứ?" Đường Cảnh An cười ác ý, đáy mắt lập lòe ánh đỏ, như một con thú khát máu điên cuồng: "Đây chính là "phần thưởng" dành cho việc nghĩa của hai vị. Đáng tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này, nếu hai vị không làm đến mức ấy, có lẽ Đường mỗ còn có lòng thưởng thức một hai."
Thưởng thức cái đầu mày ấy!
Lâm Uyển chửi rủa trong lòng, ngoài mặt lạnh tanh không biểu hiện gì.
Cô đảo mắt, suy nghĩ liên tục không ngừng, muốn tìm ra cách tự cứu bản thân.
Đúng lúc này, xuyên qua đám người, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng khép nép ở phía sau, trên tay cầm tập tài liệu, ánh mắt thương hại nhìn cô và Phương Du Ảnh.
Ừm?
Người này có chút quen mắt.
Nếu cô nhớ không nhầm, đó là thư ký của Đường Cảnh An - Văn Thành.