Giúp hay không?
Lâm Uyển và Phương Du Ảnh liếc mắt nhìn nhau, có chút khó xử.
Thế gia ít nhiều đều có liên quan đến nhau, ở trong tối làm chút gì còn được, nhưng xé rách mặt ngoài sáng, đó là chuyện không thể nào.
Bao nhiêu cuộc hợp tác làm ăn, bao nhiêu lợi ích bày ra trước mắt, tất cả những thứ đó đều là tiền đấy!
Nhưng bảo bọn họ trơ mắt nhìn Kỷ Ninh bị người của Đường Cảnh An đưa đi, bọn họ không làm được.
"Lên xe." Do dự chưa đến một giây, Lâm Uyển chỉ vào xe của mình, ra hiệu cho Kỷ Ninh.
Hai người bọn họ một trái một phải, che chắn tầm mắt của đám vệ sĩ, thành công đưa Kỷ Ninh lên xe.
Nhưng đúng lúc muốn rời khỏi đây thì lại xảy ra vấn đề.
"Xin lỗi, vui lòng xuống xe, trung tâm hiện tại đang gặp cướp, vì bảo đảm an toàn, chúng tôi cần lục xoát."
"Sau khi xác nhận các vị không phải tên cướp đó, chúng tôi sẽ lập tức thả người đi."
Vẫn giọng điệu đó, vẫn lý do đó.
Nhưng lần này có vẻ cứng rắn hơn nhiều.
Phương Du Ảnh phiền chán gẩy ngón tay: "Đại tiểu thư như chúng tôi còn cần đi ăn cướp?"
Vệ sĩ chặn đường chột dạ đáp: "Dạo gần đây mấy tên cướp rất giỏi giả dạng..."
Lâm Uyển không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn: "Tôi có chuyện gấp cần làm, chậm trễ chuyện của tôi, các anh đền bù nổi không?"
"Tôi..." Vệ sĩ còn muốn nói tiếp, nhưng bị ánh mắt của Lâm Uyển dọa sợ, nuốt lời định nói lại.
"Tốt, các cô đi đi."
Trơ mắt nhìn chiếc xe phóng đi, vệ sĩ xoa đầu, thở dài ngao ngán.
Công việc này thật khó làm mà.
Đúng lúc này, đồng nghiệp của hắn chạy đến, vỗ vai hắn, ánh mắt dán vào biển số xe vừa phóng đi: "Vừa rồi...
vừa rồi..."
"Làm sao?" Vệ sĩ kì quái hỏi.
"Chủ nhân của chiếc xe vừa rồi, là hai cô gái tuổi thoạt nhìn rất trẻ?"
Vệ sĩ nghe xong, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu biết?"
Tên vệ sĩ vừa chạy đến mặt nhăn lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần trước, khi đang đuổi bắt người tên Kỷ Ninh, tôi vô tình gặp bọn họ!"
"Lần này bọn họ cũng xuất hiện."
"Cậu nói xem... đây chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?"
Vệ sĩ kia ngỡ ngàng hồi lâu, giật bắn mình hét lên: "Không được! Mau ngăn chiếc xe kia lại!"
Nhưng đã muộn.
Xe của Lâm Uyển lao như bay trên đường cao tốc, bỏ lại bụi mù phía sau.
Nữ thần may mắn vẫn đứng về phía cô, để cô an toàn rút khỏi.
Thấp thỏm lo âu cả một buổi chiều, rốt cuộc cảnh sát cũng đã hành động.
Bằng chứng Đường Cảnh An ép buộc nữ diễn viên, người mẫu bán thân đã thu thập đủ.
Nhanh như vậy, là do Tôn lão gia lo lắng cho an toàn của cháu gái, chủ động đánh tiếng với bên cảnh sát, nhưng yêu cầu họ giữ bí mật chuyện này.
Lúc cảnh sát đến bắt Đường Cảnh An, hắn đang nghe thư ký Văn báo cáo, biểu cảm trên mặt dần lạnh xuống.
Đúng lúc hắn định ra lệnh cho trợ lý Văn đi điều tra, thì cảnh sát xông vào.
Xui xẻo thế nào, trong phòng lúc ấy còn có một cô người mẫu bị Đường Cảnh An bắt đến.
Thấy cảnh sát, cô ta như nhìn thấy sợi rơm cứu mạng, một năm một mười tố cáo hành vi của Đường Cảnh An.
Đường Cảnh An cũng coi như bị bắt tại trận.
Mà đám nhà báo, phóng viên Lâm Uyển thuê đến được dịp phát huy tác dụng. Khi cảnh sát dẫn Đường Cảnh An ra ngoài, tiếng nhá máy vang lên liên tục.
Chuyện lần này quá mức đột xuất, cũng hoàn toàn vượt khỏi quyền kiểm soát của nhà họ Đường.
Cho dù bọn họ dùng bao nhiêu tiền thuê thủy quân, cũng không thể dìm chuyện này xuống được.
Hơn nữa...
"Nhà họ Đường nghĩ chỉ có mình họ biết thuê thủy quân?"
Phương Du Ảnh "từ ái" mỉm cười, bắt đầu mua thủy quân trên mạng.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này đều làm trong âm thầm, ngoài Lâm Uyển và Phương Du Ảnh ra, không ai biết cả