"Bảy giờ tối hội sở Yên Châu."
Kỷ Ninh nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, kèm theo là tấm ảnh người đại diện với khuôn mặt bị đánh sưng tấy, thê thảm quỳ trên mặt đất, ánh mắt lóe lên tia tuyệt vọng.
Cô ngước mắt nhìn tên người gửi đến, chỉ có duy nhất một chữ "Đường."
"Xì!" Kỷ Ninh khinh bỉ nhắn lại: "Tùy các người muốn làm sao thì làm, biết rõ là bẫy mà còn cố đi, đó không phải hành vi của người ngốc sao?"
Hơn nữa đều nói gieo gió gặt bão, nếu người đại diện không đẩy cô vào miệng sói, sao cô ta sẽ gặp phải kết cục này?
Đầu bên kia, Đường Cảnh An nhìn thấy tin nhắn, biểu cảm lập tức trở lên vặn vẹo.
Hắn dơ chân đạp người đại diện: "Phế vật vô dụng!"
Người đại diện bị đạp ngã, cơ thể vốn đã bị Đường Cảnh An hành hạ cả một đêm nay như cây liễu trước gió, không khống chế được run rẩy.
Đường Cảnh An lại chẳng buồn nhìn lấy, phất tay ra hiệu cho vệ sĩ mang người đi, còn việc mang đi đâu... haha.
Cái này phải xem ý trời.
Vệ sĩ ánh mắt sáng rực, tiến lên nắm lấy cổ tay người đại diện, lôi cô ta đi một cách thô lỗ.
Đợi đến khi tiếng van xin hoàn toàn biến mất, Đường Cảnh An mới tiếp tục mở miệng:
"Phái thêm người tìm kiếm Kỷ Ninh, hạn trong hôm nay, tôi muốn thấy cô ta ngoan ngoãn nằm trên giường tôi."
"Vâng!" Trợ lý Văn cung kính cúi đầu, nhanh chóng liên hệ với công ty vệ sĩ, dùng số tiền lớn thuê thêm người tìm kiếm.
Chưa đầy ba tiếng sau, nơi ở của Kỷ Ninh và vị trí hiện tại của cô ấy đã bị người đào ra.
Nhưng khi đám vệ sĩ nối đuôi nhau đuổi đến, người đã không cánh mà bay.
"Sao lại là các cô?"
Kỷ Ninh hiếm hoi không bị người đại diện quản thúc, cũng không có công việc cần làm ngay, đang vui vẻ dạo phố thì bồng thấy bất an.
Từ nhỏ trực giác của Kỷ Ninh đã rất chuẩn, giúp cô không ít lần thoát khỏi nguy hiểm. Thế nên khi cảm thấy bất an, Kỷ Ninh không chút do dự rời khỏi trung tâm mua sắm, trốn vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Quả nhiên, chưa đầy năm phút sau, bỗng có hàng chục tên vệ sĩ xông vào, giả làm cảnh sát khống chế nhân viên giữ xe.
Kỷ Ninh híp mắt, đôi mắt ánh lên tia giảo hoạt.
Đường Cảnh An này, thế mà vẫn chưa chếc tâm.
Vì người đẹp, hắn đủ liều.
Nhưng điều khiến Kỷ Ninh càng ngạc nhiên hơn đang chờ ở phía sau.
Đúng lúc cô ấy cẩn thận vòng qua ba chiếc xe, muốn rời đi từ cửa sau.
Thì có một bàn tay thon thả vỗ vào vai cô ấy: "Ê!"
Kỷ Ninh giật bắn mình, quay đầu nhìn lại.
Đập vào mắt là Phương Du Ảnh xách túi lớn túi nhỏ, mặc quần áo công sở có phần sắc bén, đi ở bên cạnh là Lâm Uyển, cô vẫn giữ phong cách đơn giản như mọi khi, quần bò áo thun không mấy nổi bật.
Cả hai nghi ngờ nhìn Kỷ Ninh, Phương Du Ảnh buột miệng hỏi: "Cô vừa đi ăn trộm về à?"
Biểu cảm của Lâm Uyển lập tức trở lên nghiêm túc: "Trung tâm mua sắm khắp nơi đều là camera đấy!"
Kỷ Ninh: "..." Đây là trọng điểm hả?
"Tôi bị theo dõi." Kỷ Ninh thăng thắn trả lời.
"A?" Phương Du Ảnh giật mình, cô mới nói chuyện của Kỷ Ninh cho ông ngoại tối qua thôi, chắc ông ngoại chưa kịp hành động đâu nhỉ?
"Giúp tôi..." Kỷ Ninh uể oải nói, cô không chắc đám người kia có bao vây ở bên ngoài, dùng kế ôm cây đợi thỏ bắt gọn cô hay không.
Nhưng cô nghĩ, tám chín phần mười là có.
Dù sao, Đường Cảnh An chưa từng chịu sự sỉ nhục tương tự bao giờ.
Ăn quả đáng ở chỗ cô, hắn chắc chắn muốn trả thù cô gấp mười.