Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký
Một chưởng của Bách Lí Dật cứ thế đánh về phía ta, lực đạo mạnh mẽ sát phạt, mang theo sát khí cùng hận ý mãnh liệt.
Nhưng không ngờ, một bàn tay trắng nõn khác bỗng kịp thời đánh tới, ngăn trở một chưởng ác liệt kia của tra công, khiến hắn ta lùi ra sau vài bước.
Mặc Triêu Ngân cản xong chưởng này, thân mình cũng hơi chao đảo nghiêng về phía sau, sắc mặt tái nhợt.
Ta lộp bộp trong lòng, võ công của tiểu thụ không thể so với tra công, ngăn được một chưởng này xong có bị nội thương hay không?
Ta tiến lên đỡ lấy cánh tay của Mặc Triêu Ngân, thấp giọng: "Không sao chứ?"
"Không sao!" Mặc Triêu Ngân nhếch môi, cười cười tỏ ý hắn không có việc gì.
Bách Lí Dật trái lại trở nên ngơ ngẩn, ánh mắt thất vọng cùng không thể tin nổi mạnh mẽ bắn về phía tiểu thụ.
Ta thấy tình cảnh này có chút máu chó. Đây không phải là cái cảnh nam chính vì nữ phụ mà tổn thương nữ chính trong ngược văn quen thuộc sao?
Chậc, ta quả nhiên vẫn là một nữ phụ tiêu biểu!
Mặc Triêu Ngân đứng vững trở lại, phức tạp nhìn Bách Lí Dật, cuối cùng phất tay lên tiếng với đám gia nhân: "Bách Lí Dật mạo phạm bề trên, ngang nhiên dùng vũ lực trước mặt bản điện. Người đâu, bắt lấy hắn!"
Ngày lập tức, mười mấy tên gia nô to lớn cường tráng tiến lên đem Bách Lí Dật bắt lại, ép hắn ta quỳ xuống.
Bách Lí Dật vẫn còn trong trạng thái hồn phách lên mây, bị người áp chế cũng không vùng vẫy phản kháng.
Lúc này, Trình Tổng đốc mới lồm cồm bò dậy, quỳ xuống trước mặt Mặc Triêu Ngân, dập đầu khóc lóc thảm thiết: "Điện hạ! Điện hạ xin hãy làm chủ cho nữ nhi của hạ quan!"
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, mày kiếm cau chặt: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trình Tổng đốc dập dập cái đầu không còn một cọng tóc, bi thương thống thiết: "Điện hạ minh giám, chuyện của tam Hoàng tử phi nương nương lần trước đều là do một mình Bách Lí Tướng quân vu oan giá họa, chuyện gián điệp Đông Minh cũng cũng cùng hắn có liên can, hạ quan lúc đầu không biết, sau này lại bất ngờ được một hạ nhân trong phủ ngày trước nghe lén qua đoạn đối thoại không minh bạch của Bách Lí Tướng quân và thuộc hạ dưới trướng hắn ta bẩm báo lại, mới bàng hoàng nhận ra. Điện hạ, hạ quan thực chất chưa bao giờ có ý nghĩ mạo phạm tam Hoàng tử phi nương nương, cũng chưa bao giờ có ý đồ bao che gián điệp, luôn luôn giữ trọng trách quản lí đại thành Tây Khương mà cúc cung tận tụy. Hạ quan định sau buổi yến tiệc gặp Bách Lí Tướng quân đối chất rõ ràng, không bẩm báo lên điện hạ trước là hạ quan thất trách, nhưng hạ quan không muốn hãm hại người vô tội. Nhưng không ngờ, không ngờ hắn...bây giờ lại mượn rượu làm càn, hạ nhục nữ nhi của hạ quan! Điện hạ, cầu xin điện hạ làm chủ cho hạ quan! Làm chủ cho nữ nhi của hạ quan!"
Ta trong lòng cũng sáng tỏ, mấy ngày trước ta có gọi gia quyến của Trình Tri phủ đến nói chuyện hàn huyên, mục đích thông qua các vị di nương tiểu thư chuyển lời tới ông ta, kíƈɦ ŧɦíƈɦ ông ta nhớ lại là ai đã đưa đến cho bản thân một đống phiền phức này.
Là ai đã xúi giục ông ta buộc tội ta?
Là ai đã lôi kéo ông ta hắt nước bẩn lên đầu ta tới cùng, để rồi Mặc Triêu Ngân dựng nên chuyện mật thám, gán cho ông ta tội danh thủ thành không nghiêm, khiến cho mũ ô sa trên đầu ông ta khó giữ?
Tất cả nguồn cơn đều là do Bách Lí Dật mà có.
Ta lúc đó triệu kiến gia quyến của Trình Tổng đốc, người làm gia chủ như ông ta chắc chắn sẽ hỏi tới cuộc đối thoại này, cũng lờ mờ nhận ra những lời ta "lơ đãng" nói đến, cuối cùng đưa ra lựa chọn - phủi sạch quan hệ, hắt chậu nước bẩn này lên đầu Bách Lí Dật.
Ông ta dù sao cũng là tòng tam phẩm chủ quản một thành trì, cùng chức quan tứ phẩm của tra công cao hơn một bậc, hôm nay dùng nữ nhi hãm hại thanh danh của Bách Lí Dật nói không chừng sẽ hại luôn cả chức quan của hắn ta. Bách Lí Dật ngã xuống, quân sĩ phẩm theo tước vị cũng sẽ bị thu hồi khá nhiều, cơ hội trả thù ông ta là bằng không.
Như vậy, ta có thể mượn tay Tổng đốc đại nhân làm cho tra công nếm trải ít mùi vị thống khổ bị người hãm hại là như thế nào, tư vị bản thân oan uổng bị người hắt nước bẩn là như thế nào!
Mặt khác, nếu như Trình Tổng đốc muốn hắt chậu nước bẩn này lên người tra công, chuyện hắn ta hãm hại ta vô chứng cứ lần trước sẽ tự dưng sẽ trở thành có chứng cứ, mặc kệ là thật hay giả.
Ta tự nhận bản thân không phải là người tốt, đối với kẻ đã hại mình, ta tuyệt đối không có một chút gọi là quang minh chính đại, loại chuyện mượn dao gϊếŧ người này vẫn là chiêu thức hãm hại tốt nhất.
Nhưng mà, kế hoạch của Tổng đốc hôm nay có một lỗ hổng lớn, đó là gián điệp Đông Minh vốn dĩ không tồn tại. Nhưng vậy thì sao? Mặc Triêu Ngân cũng không thể lên tiếng vạch trần, bởi vì cái gọi là gián điệp trà trộn này - đều là do hắn tự mình bịa chuyện dựng nên.
"Hôn quan, ngươi muốn chết?" Đột nhiên, Bách Lí Dật đang bị chế trụ bồng gằn lên một tiếng, ánh mắt như phun lửa, rắn rết nhìn chằm chằm Tổng đốc đại nhân.
Trình Tổng đốc lập tức biến thành con bạch tuộc đầu trọc yếu đuối bám dính lấy thân mình Mặc Triêu Ngân, khóc lóc thảm thiết: "Điện hạ, cứu hạ quan!"
Ta cảm thấy khung cảnh này có chút không ổn, Trình Tổng đốc đối với tiểu thụ như vậy thật giống với tiểu tình nhân đối với người yêu của mình cầu sự che chở.
Mẹ kiếp, hắn còn chưa có thẳng đâu! Ngươi mà làm hắn cong hơn thì liệu hồn!
Ta chưa kịp tiến lên tách con bạch tuộc to béo này ra, thì Mặc Triêu Ngân đã lách người tránh thoát khỏi Trình Tổng đốc, ánh mắt của hắn ngày càng phức tạp hơn, sâu xa nhìn ông ta, nhất định đã nhận ra điều gì không phải.
Cuối cùng, hắn thái độ lạnh nhạt lên tiếng: "Nhân chứng vật chứng?"
"Mặc Triêu Ngân!" Bách Lí Dật đột nhiên rống giận, cặp mắt hung tợn đỏ ngầu như máu. "Ngươi không tin ta?"
"Nhân chứng vật chứng?" Mặc Triêu Ngân bình đạm lặp lại.
Ta đứng yên im lặng một bên, Bách Lí Dật, tư vị thế nào? Rất dễ chịu phải không?
Mặc Triêu Ngân biết ngươi bị oan thì thế nào? Ngươi có biết ngân bài mật lệnh kia là do hắn ném vào hay không? Huống hồ, tên tra công này không quản thân dưới của mình cho tốt, rắc giống bừa bãi, hậu quả chính là như vậy.
Nhưng, ta không hiểu, Tổng đốc muốn hãm hại tra công chỉ cần chuyện của ta và gián điệp trà trộn là đủ rồi, tại sao còn có chuyện của Trình tiểu thư. Hay là, Trình tiểu thư đã có ý định hạ dược từ trước, Tổng đốc chỉ đúng lúc bắt gặp không còn cách nào khác mới thuận nước đẩy thuyền? Không trách tra công tửu lượng ngàn chén không say vừa rồi lại xuất hiện bộ dạng chếnh choáng như vậy.
Trình Tổng đốc thấy tiểu thụ lên tiếng, gấp gáp cúi đầu: "Khẩn xin Điện hạ tới Hình phòng." Ông ta liếc nhìn Trình Tố Uyển đang run rẩy trên giường, vẻ mặt thoáng qua một chút hận không thể rèn sắt thành thép. "Nơi này thực sự không tiện."
Trình Tố Uyển nhìn thấy ánh mắt của ông ta, khuôn mặt bỗng chốc trắng bệch, cuối cùng, nàng ta cắn môi, nước mắt tràn ra càng nhiều, y phục đã được nha hoàn mặc lại có điểm xộc xệch. Nàng rời khỏi lòng đại di nương, dập đầu: "Điện hạ, xin điện hạ làm chủ cho dân nữ! Trong sạch bị người ta vấy bẩn, dân nữ cũng không có mặt mũi để sống trên đời nữa!"
Nói xong, nàng ta nhanh như chớp đứng dậy, hướng đến cái cột gần đó đâm đầu vào, may mắn là có gia đinh gần đó giữ lại, khiến cho Trình tiểu thư định tự sát kia không thực hiện được ý đồ của mình. Nàng ta liên tục giãy dụa, nước mắt tràn ra như Hoàng Hà vỡ đê, đại di nương cùng nha hoàn bên cạnh cũng lục tục quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt.
Mặc Triêu Ngân nhìn một màn này, từ đầu đến cuối không nói lời nào, thái độ lãnh đạm nhưng ánh mắt khó che giấu một tia khinh bỉ.
Hẳn là đang khinh bỉ diễn xuất của mấy người này.
Bách Lí Dật gân xanh nổi đầy trên trán, hắn gầm lên một tiếng: "Tiện nhân! Một đám tiện nhân!"
Sau đó, như là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cả người hắn ta căng lên, đột ngột như một con mãnh thú bị thương vùng vẫy. Tra công gồng hết sức mình, thoáng một cái đã quật ngã tất cả gia nô đang chế trụ hắn ta.
Bách Lí Dật điên cuồng khát máu như thế ta chưa từng thấy bao giờ. Đột nhiên, hắn ta nhìn về phía ta, toàn thân âm u tỏa ra sát khí ngút trời, gằn giọng: "Đều tại con tiện nhân này!"
Gầm xong câu kia, như một luồng gió, Bách Lí Dật lướt qua đám người vươn ma trảo về phía ta.
Nhưng lần này cũng giống lần trước, Mặc Triêu Ngân nhanh như chớp xuất hiện chắn trước người ta. Tiểu thụ cắn răng một cái, nội lực từ người hắn tỏa ra kinh người, đánh úp về phía Bách Lí Dật. Tên tra công vì dược tính chưa tan, lại đang hung hãn điên cuồng, không kịp phòng bị đã bị đẩy ngược về phía sau, cả người rơi xuống đống mảnh vỡ chén sứ mà hắn ta đập nát lúc trước.
Chà, cái này giống với kịch tình này, nhưng mà người bị quăng vào đống sứ vỡ đã đổi vai cho nhau.
Bách Lí Dật nặng nề đổ ập xuống đống sứ vỡ, mảnh sứ góc cạnh xuyên qua trung y mỏng manh cắt vào da thịt hắn, thoáng cái đã thấy máu tươi loang lổ, mà bản thân hắn ta vì trúng nội lực nên nôn ra một búng máu tươi. Các gia đinh thấy hắn ta rơi xuống thế hạ phong, không nói hai lời lập tức đi lên chế trụ, mạnh mẽ ép cả người tra công xuống đất, khiến cho những mảnh vỡ càng ghim sâu vào da thịt hắn ta, máu tươi tuôn ra ngày càng nhiều, mùi máu tanh nồng phảng phất trong không khí.
Bách Lí Dật đau đến sắc mặt tái nhợt, hắn cắn chặt môi đến rỉ máu, liên tục thở dốc.
Ta đứng một bên lạnh lùng nhìn tra công, khóe miệng tà ác giương lên. Sao nào, chuyện này tuy không phải do chính tay ta làm, nhưng cũng cùng ta không tránh khỏi liên can.
Bách Lí Dật, gieo nhân nào thì chính là gặt quả nấy!
Ngươi cưỡng đoạt Mặc Triêu Ngân, thú tính ném hắn vào đống mảnh vỡ sắc nhọn, ép tay hắn xuống đến máu chảy đầm đìa, không những thế còn buông lời nhục nhã hắn. Bây giờ chính là hắn đem ngươi ném ngược trở lại, bọn họ ép cả người ngươi xuống cho mảnh vỡ cắt nát da thịt ngươi. Ngươi thân là sứ quân triều đình lại đi nhục nhã trinh tiết nữ nhi nhà lành, vu hãm Hoàng thất, có quan hệ mập mờ với gián điệp nước khác, ta muốn xem cả thiên hạ này sẽ nhục nhã ngươi như thế nào!
Mặc Triêu Ngân thấy tình cảnh trở thành như vậy, hắn hơi mím môi, im lặng một lúc lâu. Sau cùng, hắn cũng không tiến lên một bước nào, chỉ rũ mắt phân phó: "Tới Hình phòng!"
"Vâng!" Trình Tổng đốc cùng đám hạ nhân khép nép khom người, đồng loạt vâng dạ.
Mặc Triêu Ngân ngoảnh sang nhìn ta, thật lâu sau mới lên tiếng: "Nàng về trước nghỉ ngơi sớm đi."
Ta không nói thêm lời nào, trong lòng hiểu được hắn đã đoán ra một chút gì đó rồi, vì vậy ta chỉ theo lễ nghi khom người: "Vâng, điện hạ!"
Sau đó dẫn theo một đoàn người rời đi.
Về đến sân viện, Diệp Trúc đã hớt hải chạy ra đón, nàng sắc mặt lo lắng kéo tay ta: "Nương nương, nô tì nghe nói trong phủ đã xảy ra chuyện."
"Ừ!" Ta gật đầu với nàng. "Bất quá chuyện này không liên quan tới chúng ta."
Diệp Trúc là một cô nương thông minh lanh lợi, nàng hiểu ý ta, cũng không nói thêm lời nào, một đường theo ta vào trong phòng, sau đó mới phân phó cung nhân chuẩn bị thứ nọ thứ kia.
Đêm khuya, Diệp Trúc và một loạt các cung nhân khác đã cáo lui từ lâu, lúc này ngoài cửa mới lấp lóe ánh đèn, ta biết Mặc Triêu Ngân đã trở về.
Hắn đẩy nhẹ cửa phòng, cung nhân cầm đèn theo hầu hắn đến trước ngưỡng cửa thì cung kính cáo lui. Ta ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn tiểu thụ vẻ mặt mệt mỏi, áo choàng tuyết trắng phủ đầy sương đêm.
"Chàng về rồi." Ta lên tiếng, sau đó đứng dậy khỏi ghế, tiến tới bên cạnh Mặc Triêu Ngân, thay hắn gỡ xuống áo choàng ẩm lạnh.
Mặc Triêu Ngân "ừ" một tiếng, đứng im để ta gỡ áo xuống. Chờ ta treo áo lên giá gỗ, hắn mới mệt mỏi ngồi xuống giường.
"Cơ Anh, lại đây với ta một chút." Hắn nhỏ giọng.
Ta cũng theo đó lại gần hắn, Mặc Triêu Ngân thuận thế kéo tay ta, khiến ta ngồi xuống mạn giường, ngồi song song với hắn.
"Chuyện này, nàng không có gì muốn nói sao?" Hắn nhìn thẳng vào ta, sâu xa nói một câu.
"Là ta." Không bất ngờ khi hắn đoán ra được, ta cũng gật đầu thừa nhận. "Hôm đó gọi gia quyến Tổng đốc phủ đến, là ta nói vài lời với họ."
Cứ tưởng sau những lời này, Mặc Triêu Ngân sẽ tức giận, không ngờ hắn chỉ tỏ ra sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Ta đã nói trước với nàng, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Những chuyện như vậy...vẫn nên là lần cuối cùng."
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Chàng không trách ta?"
Tiểu thụ ngẩn ra một lúc, sau đó cười khổ một tiếng: "Trách nàng chi bằng trách ta vô dụng, không đủ năng lực bảo toàn cho nàng, khiến nàng cảm thấy uất ức."
Sao chứ? Ta sửng sốt, mở to mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Sao hắn lại nói như vậy?
Tại sao ta bỗng nhiên lại cảm thấy tự trách?
"Ba ngày nữa chúng ta sẽ hồi kinh." Mặc Triêu Ngân tươi cười hơi nhợt nhạt, uể oải nói.
Khẽ rũ mắt, ta "ừ" một tiếng, sau đó như nghĩ đến chuyện gì, ta nhìn chăm chú tiểu thụ, mấp máy môi: "Mọi chuyện thành công rồi, Triêu Ngân giỏi lắm! Chàng không hề vô dụng!"
Mặc Triêu Ngân hơi ngẩn ra, hắn mở to mắt nhìn ta, mãi một lúc sau vẻ mặt mệt mỏi tiều tụy mới có thêm một chút sinh khí. Sau cùng, hắn đáp lại ta bằng khuôn mặt tuấn tú non nớt phủ lên một tầng đỏ ửng.
Sau đó, hai chúng ta tự thấy bầu không khí có chút không hợp, nên chẳng một ai nói thêm điều gì nữa.
Chuyện của Bách Lí Dật, tới tận khi hồi kinh ta mới nghe được chút phong thanh. Nghe nói ngày hôm qua hắn ta bị kéo đến hình phòng, Trình Tổng đốc đã gọi gia nô là nhân chứng tới đối chất chuyện hắn ta cùng thuộc hạ mưu đồ cố tình dàn dựng chuyện ta mất tích, các binh lính mà Tổng đốc phái đi lục soát chỗ ở của hắn ta cũng phát hiện được một vài bức thư đáng ngờ. Chữ viết trong thư trùng khớp với kẻ bị bệnh đã chết kia, ý trong thư tựa tựa như vậy: tên bệnh dịch kia đã thoát li thân phận ám vệ từ lâu, nhờ ân huệ của tra công mà bí mật vào được đại thành Tây Khương sinh sống. Bây giờ kẻ kia mắc bệnh sắp chết, trước khi chết muốn vì tra công làm thêm chút việc, giúp tra công nắm bắt tình hình Tây Khương, thuận lợi cứu tế, giúp hắn ta thăng quan tiến chức, theo đó mới liên lạc qua lại. Vì thế, việc có ngoại nhân trà trộn vào thành không phải do Tổng đốc trị an không nghiêm, mà là do tra công một tay thu xếp, cái mũ ô sa trên đầu ông ta từ đó mới vất vả giữ lại được.
Tổng đốc Tây Khương không sắp xếp cho người nói Bách Lí Dật cấu kết mật thám Đông Minh, mà biến cốt truyện trở thành hắn ta giúp đỡ một ám vệ đã rửa tay gác kiếm, một chính là giúp ông ta thoát khỏi tội danh bao che mật thám nước khác, hai nữa là muốn tặng cho tra công một phần tri ân. Không biết nên cười ông ta quá mức tham lam hay ngây thơ ngu ngốc đây? Bách Lí Dật bị ông ta hại thành như vậy, chút ít ân tình nực cười này chắc chắn sẽ trở thành vô ích.
Ai cũng không ngờ được, chuyện mật thám Mặc Triêu Ngân thuận miệng nói ra, lại trở nên phức tạp đến thế.
Mặc Triêu Ngân sau đó cho người xác minh lại, nhân chứng vật chứng cực kỳ chuẩn xác, hắn bất đắc dĩ không biết làm thế nào, dù sao cũng là từ miệng hắn mà ra, vì vậy liền cho người áp giải tra công về kinh trước, đợi điều tra lại một lần nữa mới nghiêm minh xét xử.
Nhưng mà, tra công đa nghi như vậy, thư tín kia làm sao có thể thuận lợi giấu tại nơi ở của hắn ta?
Mãi về sau, ta mới biết, thì ra chính là Trình Tố Uyển trong lúc tới thăm hắn đã bí mật giấu vào. Nàng ta vì quyến rũ làm lơ là tra công mà tự hạ trên người mình thứ gọi là thôi tình dược, mà tra công kia ăn mặn thành tính, lại có mỹ nhân cùng thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lăn lộn đến trời đất đảo điên, quản cái gì là đề phòng cẩn mật nữa.
Chậc chậc, thì ra là Tổng đốc đại nhân đã có sắp đặt từ trước, nhưng cũng là Trình tiểu thư có ý tình nguyện, không thể trách cứ bất kì người nào khác.
Vậy nên, bài học rút ra là: dù thế nào cũng phải quản chặt chim nhỏ của mình, nhất là khi con chim kia thuộc giống loài hư đốn tham vọng!