Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký
"Cạch!"
Mọi người đang lúc say mê trong ca vũ mỹ vị thì bỗng, phía dưới vang lên tiếng chén rượu bị đặt mạnh xuống bàn, tiếp theo đó là một giọng nói hữu lực khàn khàn vang vọng:
"Tại hạ cảm thấy trong người không được thoải mái, cũng không muốn làm giảm nhã hứng của mọi người, xin mạn phép cáo từ trước!"
Phía dưới, Bách Lí Dật cau mày, vẻ mặt chếnh choáng say, hướng Mặc Triêu Ngân trên này chắp tay, sau đó mới hướng mọi người dự yến làm điều tương tự.
Mặc Triêu Ngân không thể hiện cảm xúc, thật lâu sau mới phất tay: "Được rồi, ngươi lui xuống đi!"
Trình Tổng đốc ánh mắt lóe lóe, nắm cỏ râu cắm dưới cằm khẽ rung rung, khuôn mặt đầy thịt tỏ ra hào sảng:
"Đúng vậy, đúng vậy, mời Bách Lí Tướng quân lui tới trà phòng để nghỉ ngơi."
Cho dù lần trước tra công vu oan giá họa ta gϊếŧ người đã bị Mặc Triêu Ngân thẳng tay trừng phạt, nhưng dù gì cũng thuộc đoàn sứ quân được sự khâm điểm của Hoàng đế, tam Hoàng tử cũng chưa có ý muốn làm gì thêm đối với hắn, vì vậy mọi người cũng không quá không nể mặt hắn.
Chợt, phía dưới có tiếng sứ quan đùa cợt: "Bách Lí Tướng quân thân là võ tướng, tửu lượng không ngờ cũng thật kém, đúng là bất ngờ! Đúng là bất ngờ! Không biết năng lực phụng sự điều binh có khá hơn không? Ngay hôm trước còn phán đoán sai lầm, giá họa cho Hoàng thất đấy!"
Cuối cùng thì cũng đưa chuyện này ra nói rồi.
Sắc mặt tra công trở nên âm u lạnh lẽo hẳn. Mặc Triêu Ngân càng trở nên trầm mặc.
Lời này hẳn đã có hơi đụng chạm tới binh sĩ dưới trướng tra công, tức thì có một võ tướng lên tiếng phản bác: "Dù kém cũng là hơn một đám quần là áo lượt các người!"
Và, sau hai lời không mấy thiện ý này, khách mời dự yến bỗng chốc chia thành hai phe, một bên là theo sứ quân kia công kích đám binh sĩ, bên còn lại là các võ tướng chửi rủa đám quan văn. Trình Tổng đốc cũng chen chân vào góp vui, về phe quan văn nhiệt liệt tranh cãi.
"Đám võ tướng thô tục các ngươi không biết, các bậc Thánh Hiền đã từng nói bla bla..."
"Một đống quan văn giả tạo mặt trắng như xác chết, người gầy hơn que củi bla bla..."
"ABCXYZ bla bla!!!"
"XOXXOX bla bla!!!"
"..."
Ta nhìn một màn này thầm nghĩ, Bách Lí Dật tuy cặn bã nhưng cũng có được nhiều thuộc hạ trung thành như vậy, mặc dù quân sĩ Bách Lí gia sau khi Trấn Viễn Tướng quân tử trận đã bị triều đình thu hồi chỉ còn lại ba trăm, nhưng đều là quân tinh nhuệ hiếm thấy. Nếu như Mặc Triêu Ngân cũng có một đội quân ưu tú như vậy, ngày tháng về sau sẽ không còn đỉnh đầu treo một con dao nữa.
Ta nhớ, trong kịch tình Mặc Triêu Ngân cũng có một đội ám vệ riêng, tuy nhiên đội ám vệ này đều bị chi phối bởi Quốc sư ngoại tổ phụ của hắn. Vì vậy, sau này Vân Quốc Sư bị gϊếŧ chết, đội ám vệ này cũng bị Bách Lí Dật giăng lưới bắt gọn, tên thụ vì thế trở thành trắng tay.
Muốn tranh giành, điều đầu tiên là phải có thực lực cường đại.
Cái này không vội, cũng không thể vội, ta về sau sẽ tìm thời điểm thích hợp để bàn bạc với tiểu thụ thật kĩ càng. Hắn phải có quân đội của mình, do chính hắn đào tạo, chi phối, quan trọng nhất là chỉ trung thành tuyệt đối với một mình hắn.
Nhưng, ta lại nghĩ đến một chuyện, Mặc Triêu Ngân sau này có đối nghịch với ta không? Tuy lần này là hiểu nhầm hắn tính kế ta, nhưng về sau thì thế nào? Bách Lí Dật hận ta, còn hắn có còn tình cảm với Bách Lí Dật không?
Dù thế nào, ta cũng phải chừa lại một đường lui cho mình.
Bách Lí Dật từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào. Khẽ giương khóe môi, ta lên tiếng: "Vị đại nhân vừa rồi không nói thì bản cung cũng đã quên mất. Bách Lí Tướng quân, có phải ngươi nợ bản cung một lời xin lỗi?"
Nhất thời, cả căn phòng rộng lớn trở nên im bặt.
Mặc Triêu Ngân cũng quay ngoắt lại nhìn ta, ánh mắt kinh ngạc, nhưng rồi hắn cũng rũ mắt xuống.
Phía dưới, Bách Lí Dật sắc mặt thâm trầm, khẽ mím chặt môi mỏng, im lặng không lên tiếng.
"Sao vậy? Bản cung vốn tưởng đây chỉ là hiểu lầm, bây giờ thấy thái độ của Tướng quân như vậy, thì ra là từ đầu đã muốn giá họa cho bản cung?" Ta cười giễu cợt một tiếng, lạnh lùng nhìn Bách Lí Dật.
Ở góc độ này, ta vẫn thấy được bàn tay đang siết chặt của tra công, nhưng rồi hắn ta cũng dần buông lỏng, chậm rãi bước ra khỏi chỗ ngồi, đi đến rồi đứng trước mặt ta và Mặc Triêu Ngân.
Hắn ta chưa cúi đầu, mà nhìn chằm chằm Mặc Triêu Ngân. Ta cũng đưa ánh mắt của mình về phía tên thụ.
Mặc Triêu Ngân ngồi yên tĩnh nãy giờ khẽ giương mi mắt, thấy tra công đang nhìn mình thì hơi cau mày một chút như có điều suy nghĩ, cuối cùng mím môi nói một câu:
"Làm sai thì nên xin lỗi."
Lời này của hắn thật khiến ta bất ngờ, cũng làm ta chấn động. Cứ nghĩ hắn giữ im lặng đã là quá tốt rồi, bây giờ lại thành ra như vậy, ta nhất thời không tiếp thu nổi. Bây giờ, ta mới hoàn toàn chắc chắn, chuyện hắn tính kế ta chỉ là hiểu nhầm.
Có lẽ, ta nên tin tưởng tiểu thụ nhiều hơn chăng?
Bách Lí Dật cúi đầu khiến ta không nhìn rõ được cảm xúc của hắn ta, nhưng rõ ràng là không một chút dễ chịu. Cuối cùng, hắn ta cười một tiếng, sau đó chắp tay, khom người, từng chữ từng chữ một nói rõ ràng:
"Là ti chức phán đoán sai lầm, hiểu nhầm tam Hoàng tử phi nương nương, mong nương nương thứ tội!"
Khi hắn ta đến gần, ta đã cảm thấy ghê tởm cả người, cho dù bây giờ hắn ta có khom người trước ta đi nữa, phẫn hận trong ta cũng không hề suy giảm.
Mặc Triêu Ngân thật lâu không thấy ta nói gì, hắn thở dài, hơi nắm lấy ống tay áo ta đè lại, giọng nói trầm thấp truyền xuống phía dưới: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Bách Lí Dật cắn môi, "vâng" một tiếng, nắm tay siết chặt, sau đó xoay người bước ra khỏi đại sảnh.
Sau khi tra công rời đi, cả căn phòng rộng lớn cũng yên tĩnh trở lại, các sứ quân tướng sĩ an phận uống rượu xem ca vũ, tuy nhiên vài lời bàn tán vẫn nổi lên xầm xì rất nhỏ.
"Ăn nho không?" Mặc Triêu Ngân kéo kéo tay áo ta, bàn tay đưa ra một quả nho căng mọng, cái đầu lại ngoảnh sang hướng khác.
Ta gật đầu, nhận lấy quả nho: "Chuyện vừa rồi đa tạ chàng đã không nói giúp hắn ta."
Cái lúc mà tra công nhìn chằm chằm tiểu thụ, có lẽ tiểu thụ cũng không dễ chịu gì.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, hơi cứng người lại, ánh mắt xuất hiện vài tia sáng hỗn loạn, cuối cùng chỉ "ừ" nhẹ một tiếng.
Chúng ta cứ như vậy, không nói thêm bất cứ lời nào nữa. Ta cũng không lạ gì, cứ nhắc đến Bách Lí Dật thì kết quả cuối cùng đều như vậy.
Thức ăn dần nhạt đi, cả ca vũ đàn nhạc cũng dần trở nên nhàm chán.
Cứ nghĩ sẽ như vậy mà ngồi đến khi yến tiệc kết thúc, không ngờ tầm hai khắc sau, một gia nô trong phủ hớt hải chạy vào ghé tai Trình Tổng đốc nói cái gì đó, chỉ thấy ông ta sắc mặt trở nên trắng bệch, không kịp hành lễ đã thất hồn lạc phách, hớt hải theo lời rời đi.
Chuyện này quả nhiên đã gây tò mò cho các vị quan khách.
Trình Tổng đốc đi rồi, Mặc Triêu Ngân cũng lấy lệ một lí do, sau đó kéo tay ta rời đi, các vị quan khách thấy thế đồng loạt đứng dậy hành lễ, theo đó người này nối tiếp người kia lục tục ra về.
Yến tiệc chính thức kết thúc.
Mặc Triêu Ngân im lặng kéo ta đi thật nhanh, cách xa đám cung nhân theo cùng mới thả chậm cước bộ, nặng nề thở dài một cái, hơi thở hoá thành sương trắng mỏng nhẹ dần tan biến trong không khí.
Hắn đi phía trước ta, không nói không rằng, yên tĩnh ngây ngốc thật lâu.
Ta thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi bước lên vài bước, lấy ngón tay chọc chọc lưng hắn.
"Còn giận hả?" Ta hạ giọng hỏi.
Mặc Triêu Ngân cứng người lại, cái đầu giống như có quán tính quay ngoắt sang hướng khác, hừ nhẹ một tiếng.
"Nam nhân thì không nên giận dỗi thường xuyên như vậy. Chàng thế này có khác gì mấy cô nương tâm hồn mỏng manh đâu chứ?" Ta cảm thấy thật bất lực!
Mặc Triêu Ngân nghe xong, lập tức quay ngoắt người lại, hai mắt trợn trừng lên với ta.
Ta thấy ngứa mắt, đưa tay lên véo hai má của hắn kéo ra hai bên, đanh giọng: "Trừng cái gì mà trừng! Ta làm sai, ta đã xin lỗi rồi còn gì? Này nhá, chàng thấy có lúc nào cãi nhau mà người xin lỗi trước không phải là ta hay không hả? Chàng lúc nào cũng không giải thích, đợi ta tự hiểu tự thẩm tự ăn năn, bản thân chàng thì cắn chăn nằm khóc, thiên đạo ở đâu vậy?"
Sắc mặt của tên tiểu thụ căng ra, làm cho khuôn mặt xinh đẹp bị ta véo trở nên rất buồn cười. Cuối cùng, hắn tránh thoát móng vuốt của ta, dẩu môi: "Ta không quan trọng đối với nàng. Còn nữa, ta không có cắn chăn nằm khóc."
Nghe hắn nói vậy, ta mờ mịt "hả" một tiếng.
"Hả cái gì mà hả? Ta không đi gặp nàng gần hai tháng, nàng vẫn sống tốt, còn không chịu đi tìm ta lấy một lần!" Tên thụ phiền nhiễu này bỗng đột ngột gào lên với ta.
Từ từ đã nào, ta xoa xoa mi tâm, đau khổ nói: "Không phải chàng bảo ta không cần tới tìm chàng sao?"
Ta vẫn còn nhớ như in nội dung bức thư kia kìa, mặc dù bây giờ nó đang yên nghỉ trong một bãi rác nào đó.
Ai ngờ, Mặc Triêu Ngân nghe xong hai mắt càng trợn to hơn, hắn nói giọng run rẩy: "Nàng...nàng! Ta nói nàng không cần tới là nàng không tới hả?"
"Không phải nên vậy sao?" Ta vô cùng đau đầu trả lời, nhưng mắt thấy tên thụ sắp bốc hỏa, đành vội vàng dịu giọng. "Được rồi, được rồi! Nếu có lần sau ta sẽ không ngại núi đao biển lửa đến tìm chàng, cho dù chàng không nói ta vẫn sẽ đến tìm chàng."
Vẻ mặt tên thụ hòa hoãn đôi chút, ta vì thế thở phào một hơi. Tiểu tổ tông này thật khiến ta có cảm tưởng bản thân là nam nhân, còn hắn mới là nữ nhân chân chính.
"Đối với nàng, ta có vị trí như thế nào?" Mặc Triêu Ngân trước mặt chợt cúi đầu, hai bên tai hồng lên, ỉu xìu nói.
Câu nói của hắn thật khiến ta phải suy nghĩ. Vị trí như thế nào sao? Đối tượng công lược sinh tử? Bằng hữu liên minh sinh tử? Một con cún Husky ngốc nghếch kiêu ngạo?
Cuối cùng, tổng hợp lại các điều trên, ta nghiêm túc nói với hắn: "Chàng là một con Husky gặm chặt lấy tính mạng của ta."
Tên thụ nghe xong có điểm mờ mịt: "Hả? Hơ ki là cái gì?"
Nhìn dáng vẻ mờ mịt ngô nghê của hắn, ta che miệng cười, ho khan hai tiếng: "Chính là nói, chàng có vị trí gắn liền với sinh mệnh của ta."
Nói xong điều này, ta quan sát vẻ mặt của tên thụ, thật bất ngờ là hắn lại ngẩn ra, vẻ mặt ngốc vô cùng. Cuối cùng, hai má hắn "phừng" một cái đỏ ửng, bản thân thì lắp bắp: "Như...như vậy...khụ, được rồi!"
Xem ra là đã bình thường trở lại, quá tốt rồi!
"Này, ngươi biết gì không? Bách Lí Tướng quân ấy, nhìn thì quân tử anh tuấn như vậy, không ngờ lại mượn rượu tɦác ɭoạи, đã...đã hủy hoại sự trong sạch của ngũ tiểu thư rồi!" Bỗng, từ phía hành lang bên kia vang lên một giọng nói của nữ nhân, âm thanh không lớn nhưng rất rõ ràng.
Ngũ tiểu thư? Không phải là Trình Tố Uyển đó sao?
Tiếp theo đó là một giọng nữ nhân khác đáp lại: "Thật sao?"
"Phải đó! Bây giờ cả phủ đã náo loạn hết cả, đại nhân cũng đã qua viện của ngũ tiểu thư rồi, chúng ta cũng nên đi qua đó xem sao."
"Phải phải, đi thôi!"
Hai giọng nói cứ thế xa dần, ta cười lạnh một cái, tri phủ đại nhân đã hành động rồi, nhưng lại lộ liễu như vậy. Nơi ta và tiểu thụ đang đi dạo đây rất ít người lui tới, sao lại trùng hợp nghe thấy chuyện này thế? Đây là cố tình nói cho chúng ta biết đi!
Ta ngoảnh lại nhìn tiểu thụ, chuyện này ta nghe thấy, lấy nội lực của hắn chắc hẳn còn nghe rõ hơn cả ta. Không ngờ, biểu cảm của hắn lại bình tĩnh như vậy, tựa như từ lâu đã hiểu thấu hết thảy.
Ta bỗng thấy run sợ, cố ép cho giọng nói bình thường trở lại, hỏi hắn: "Chàng...không cảm thấy gì sao?"
Mặc Triêu Ngân cúi đầu nhìn ta, thái độ không một chút thay đổi, ngữ khí tự nhiên nói: "Không có gì lạ cả. Vị tiểu thư kia lúc hắn ta bị thương thường hay lui đến, trông rất đáng ngờ. Có lần ta phái người bí mật thăm dò hành tung của nàng ta thì biết được hắn cùng nàng ta đã lên giường với nhau vài lần, thêm lần nữa thì cũng không có gì lạ."
"..." Vì vậy hôm nay mới không cầu tình cho hắn ta, phũ phàng buông một câu như vậy à?
Tiểu thụ thật nguy hiểm!
"Chàng không cảm thấy Trình Tổng đốc cố tình sắp đặt sao?" Ta đánh liều, dò xét hỏi.
"Lên giường đều là hai bên tự nguyện, dù người khác có sắp đặt thế nào thì kết quả cũng đều như vậy." Tiểu thụ ngẫm nghĩ rất nhanh liền đưa ra câu trả lời, sau đó nói thêm: "Ông ta đã cố tình muốn chúng ta đến, nhất định sẽ cố tình đến cùng, vậy thì đi thôi. Nhưng, sẽ có vài cảnh tượng không được sạch sẽ, nàng không nhất thiết phải đi cùng ta đâu!"
"Chàng ổn không?" Ta nhíu mày hỏi hắn, ta thật không quá yên tâm, dù gì cũng là người mình yêu lên giường với một người khác không phải mình, tư vị đó ta cũng đã nếm qua một lần rồi.
Tiểu thụ định mở miệng nói cái gì đó, cuối cùng chưa để hắn kịp nói ra thành lời, ta đã kéo cánh tay hắn bước đi. "Ta đi cùng chàng, ta cũng không phải dạng sạch sẽ gì cả!"
Cuối cùng, tên thụ quyết định giữ im lặng, một đường để ta tự ý kéo đi, suốt dọc đường cứ vậy bước từng bước thật dài.
Gió đầu xuân chậm rãi thổi tới, tuyết đầu mùa đã tan đi phân nửa, hai bóng người chúng ta một kéo một thuận theo, vạt áo bị gió thổi nhẹ bay về phía trước, phía sau là những bước chân mờ nhạt vỡ nát in trên nền đất phủ một tầng tuyết mỏng.
Ta và tiểu thụ cứ vậy một đường đi thẳng tới viện của Trình Tố Uyển, từ xa đã nghe thấy tiếng quát tháo ầm ĩ và tiếng đồ sứ đổ vỡ từng trận liên hồi.
Mặc Triêu Ngân từ bị ta kéo tay đột ngột gia tăng bước chân, đi lên chắn trước mặt ta, bàn tay với những ngón lạnh lẽo của hắn cầm lại tay ta. Mẹ nó, sao mà lạnh vậy?
Ta nghĩ hắn bị đau lòng nên cần tìm sự an ủi, vậy nên không có rút ra, còn dùng tay mình vỗ vỗ lên bàn tay đang nắm vài cái. Ai ngờ, khi ta ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt ai oán khóc dở cười dở của ai kia, chậc, ta làm sai cái gì à?
Đây chính là một trong những lí do ta không thích trẻ con, bởi vì chúng rất khó chiều.
Bước tới ngưỡng cửa, ta thấy một màn như sau:
Tổng đốc đại nhân chắc vừa bị đẩy ngã, mũ ô sa trên đầu cũng bị rơi xuống lộ ra cái đầu bóng lưỡng, vẻ mặt thất kinh, xung quanh ông ta cũng có rất nhiều gia nô thần sắc sợ hãi hốt hoảng, tất cả loạn thành một đoàn. Giữa phòng, Bách Lí Dật y phục xộc xệch, nửa thân trên để trần, ánh mắt đục ngầu đỏ hằn tơ máu, hành động điên cuồng chỉ một đám người xung quanh, tựa như một con thú bị thương đang gào rú. Mà trong góc phòng, Trình Tố Uyển khuôn mặt trắng bệch sợ hãi, mắt hạnh ngập nước, toàn thân trắng nõn được bao bọc trong chăn gấm, yếu đuối rúc đầu vào lòng Đại di nương khóc thút thít.
Mọi người thấy ta và tiểu thụ tới, một lúc lâu mới hoàn lại hồn phách, đồng loạt run rẩy hành lễ.
Bách Lí Dật thấy chúng ta đến có hơi ngẩn ra, cuối cùng khôi phục lại bộ dạng tàn bạo lúc đầu, ánh mắt tràn ngập hận ý cùng sát ý mạnh mẽ, hắn nghiến răng một cái, nhanh như chớp bổ nhào về phía ta, bàn tay to lớn hướng ta đánh tới một quyền.
____________
Hẹn các bạn tết âm gặp lại ♥