8.
Ta không hiểu, sao huynh ấy lại biến thành như vậy?
Lúc ở thảo nguyên, huynh ấy nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với mọi người, chưa bao giờ làm hại người vô tội, cho dù là nô lệ thấp kém.
Ta còn nhớ, huynh ấy cho ngựa ăn vào buổi sáng, chạy trên đồng cỏ cùng chim ưng và chó săn của mình, huynh ấy rõ ràng từng là một thiếu niên mềm lòng cởi mở.
Là ta, đã biến huynh ấy thành một quái vật.
Ta muốn nói cho huynh ấy tất cả, tất cả liên quan đến Mệnh thư.
Ta chẳng quan tâm được gì nữa.
“A Hoài, lúc đó ta không phải muốn gi.ết huynh…”
Một cơn đau đớn truyền tới, ta nhổ ra một ngụm máu tươi lớn.
Quả nhiên, Mệnh thư không cho phép ta nói ra sự thật.
Ô Lặc Hoài vứt kiếm, chạy về phía ta, đón lấy cơ thể tê liệt của ta.
Ta ngã trong lòng huynh ấy, từng ngụm từng ngụm máu lớn, ướt đẫm ngực của huynh ấy.
“Ta…có thể…dự…kiến…”
Mỗi một từ nói ra, cơn đau nhức liền nhân đôi, tầm mắt của ta là một mảnh mơ hồ, đã không thể nói nên lời nữa.
Ta chỉ có thể nghe được giọng huynh ấy, đầy sự sợ hãi: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Thái y! Gọi thái y!”
Ta nắm chặt tay áo huynh ấy: “Đừng…gi.ết…”
Ta dùng âm thanh cực kỳ yếu ớt khẩn cầu huynh ấy, cả người huynh ấy cứng lại, cuối cùng mở miệng: “Được, ta không gi.ết hắn.”
Ta thở hắt ra, mất đi ý thức.
Đợi đến khi ta tỉnh lại, nghe thấy được một giọng nữ, tỳ nữ hầu hạ từ nhỏ của Ô Lặc Hoài, Cách Mã.”
“Tiểu Khả Hãn, ngài không ngủ không nghỉ chăm nàng ta ba ngày ba đêm rồi, thái y nói nàng ta đã không sao rồi, ngài nghỉ ngơi đi ạ.”
Có vẻ muội ấy rất lo lắng.
“Ta không sao, Cách Mã, ngươi đi xem thuốc nấu xong chưa?”
Ta nhắm mắt, giả vờ ngủ say, không biết đối diện với huynh ấy như thế nào.
“Đừng giả vờ nữa.”
Nhưng vẫn bị huynh ấy nhìn thấu.
“Tỉnh rồi thì dậy uống thuốc.”
Ta ngồi dậy, muốn bưng chén thuốc, nhưng huynh ấy lại dùng thìa đút ta.
“Nếu cô muốn bảo toàn tính mạng của hắn, thì khỏe trở lại.”
“A Hoài, xin lỗi.”
Ta huynh ấy ngừng một chút, trong mắt dường như có sương mù, lộ ra ý cười chua xót.
“Tại sao xin lỗi ta? Vì trong lòng cô có hắn?”
Ta đang muốn phủ định, huynh ấy liền nói: “Ta đã giáng hắn thành nô lệ, đời này kiếp này, cô sẽ không gặp được hắn nữa.”
“Tỷ tỷ!”
Giọng nói Tô Lạc Lạc đột nhiên xuất hiện.
Nó chạy vào, nhào tới bên giường ta.
“Tỷ tỷ không sao chứ?” Nước mắt lưng tròng, giả vờ như tỷ muội tình thâm.
Nó nhận chén thuốc trong tay Ô Lặc Hoài: “Tiểu Khả Hãn, để muội đút thuốc cho tỷ tỷ nhé.”
Ta để Ô Lặc Hoài rời đi trước, có vài việc, ta sớm phải nên nói với Tô Lạc Lạc rồi.
“Huynh ấy đi rồi, ngươi không phải cần giả vờ nữa.”
Ta lạnh lùng nói.
“Ngươi không phải Tô Lạc Lạc, ngươi rốt cuộc, là ai?”
Nó cười, giống như một con rắn độc: “Ngươi không phải đã đoán ra rồi sao?”
Tay của ta run rẩy, mẫu thân ch.ết thảm, những giày vò mà ta đã chịu, đều do người trước mắt ban cho.
“Ngươi là, người chấp bút.”
Nó cười lớn.
“Tô Vân Lụa, đa tạ ngươi năm đó đã thay ta chịu đựng những điều đó ở Bắc Địch, vừa bị đánh vừa phải đỡ tên, chậc chậc, những khổ cực đó ta chẳng chịu được đâu.”
“Vì vậy ngươi khiến ta bắt chước hành động lời nói của ngươi, nhiều năm sau, ngươi đến bên Ô Lặc Hoài, liền có thể hưởng thụ thành quả.”
“Đúng rồi đó.” Nó đỡ mặt, vẻ mặt ngây thơ, “Năm đó ngươi có làm biết bao nhiêu vì huynh ấy, nhưng người huynh ấy yêu thật chẳng phải là ngươi, mà là ta.”
Ta cười: “Thú vị. Vậy ngươi rời đi theo Ô Lặc Hoài lâu như vậy, huynh ấy có chuyển tình cảm của huynh ấy đối với ta sang người ngươi không?”
Nụ cười của nó cứng đờ.
“Hình như không có nhỉ.” Ta cười lạnh, “Trong lòng ngươi chắc là không dễ chịu nhỉ? Rõ ràng ta bắt chước ngươi, nhưng ngươi lại giống như một kẻ giả mạo.”
Từ thái độ Ô Lặc Hoài đối với ta, ta cảm giác được, tình cảm của huynh ấy, không vì bên cạnh có thêm một Tô Lạc Lạc mà dao động.
Bọn họ rời đi mấy tháng này, ta nhìn thấy từ trên Mệnh thư, Tô Lạc Lạc dùng hết mưu mẹo của bản thân đối với Ô Lặc Hoài, cố gắng nhào vào lòng huynh ấy so với ta lúc trước ở Bắc Địch chỉ có hơn chứ không kém, nhưng Ô Lặc Hoài chưa từng đáp lại.
Sở dĩ Tô Lạc Lạc có thể ở bên cạnh huynh ấy, là vì nó lấy lòng Khả Hãn, nhận nó làm nghĩa nữ.
Đây chính là hào quang của người chấp bút, muốn có cái gì liền có cái đó.
Ngoài tình cảm chân thành.
“Vậy thì đã sao?” Vẻ mặt nó khinh thường, “Ngươi chẳng qua là kẻ dưới ngòi bút của ta, ngay cả ta bắt ngươi ch.ết, ngươi liền phải ch.ết.”
“Ngươi sẽ không đâu, nếu như ta có thể ch.ết, thì ngươi sớm đã trừ khử ta rồi.”
Ta biết, không biết vì sao, nó nhất định phải để ta hoàn thành kết cục bị Ô Lặc Hoài “một tiễn xuyên tâm.”
“Xem ra ngươi cũng thông minh.”
Ta đè giọng: “Ta còn biết, ngươi biết ta có ý đồ gi.ết ngươi, dù gì sự cám dỗ gi.ết ch.ết người chấp bút quá lớn rồi.”
Nó cắn môi: “Đúng vậy, ngươi muốn gi.ết ta, gi.ết thế nào đây? Là dùng thuốc độc, dao găm, hay là bóp ch.ết ta đây?”
Ta kề sát nó: “Được thôi, chúng ta cược đi, xem xem ta có thể gi.ết ngươi không.”
Ta lấy dây lụa ra, quấn quanh cổ nó, dùng lực siết mạnh, nó không vùng vẫy, chỉ nhìn ta mà cười.
Cho đến khi sắc mặt nó dần dần đỏ lên, nó mới bắt đầu kêu cứu.
Ta nghe thấy tiếng bước chân, biết Ô Lặc Hoài đến rồi.
Đây chính là mục đích của nó, để Ô Lặc Hoài nhìn thấy ta muốn giết nó.
Còn ta cũng muốn cược một phen, xem Ô Lặc Hoài phản ứng như thế nào.
“Hoài ca ca…cứu…cứu…muội…”
Tô Lạc Lạc bắt đầu vùng vẫy yếu ớt, hướng về phía Ô Lặc Hoài đứng cách đó không xa cầu cứu.
Ta nhìn thẳng vào mắt huynh ấy, nhưng vẫn không dừng động tác ở tay.
Ta cứ như vậy giữa ban ngày ban mặt, mưu sát thứ muội của mình.
Ta sẽ không đóng giả làm Tô Lạc Lạc nữa, ta sẽ bày ra bộ mặt độc ác của bản thân trước mặt Ô Lặc Hoài.
Ta muốn để huynh ấy biết, một Tô Vân Lụa thật sự, trái tim rắn rết như thế nào.
Ô Lặc Hoài cứ đứng ở đó, không đi qua, cũng không nói gì, thần sắc khó lường.
Thời gian trôi qua, mặt Tô Lạc Lạc lộ ra vẻ hoảng sợ, nó bắt đầu dùng lực vùng vẫy.
“Đủ rồi.”
Huynh ấy cuối cùng cũng mở miệng, một ngụm máu dâng lên, Tô Lạc Lạc nhân cơ hội đó đẩy ta ra.
Thật ra bây giờ ta rất yếu, nếu nó muốn thoát ra, rất dễ, nhưng nó chỉ đang đợi Ô Lặc Hoài cứu nó.
Mặt nó lộ ra vẻ vui sướng, chạy về phía huynh ấy, nhào vào lòng: “Hoài ca ca, cứu muội! Muội chẳng qua là nói huynh đối xử với muội rất tốt, thế mà tỷ tỷ lại muốn gi.ết ta.”
Ô Lặc Hoài nhìn cũng chẳng nhìn, đẩy nó ra, nhìn ta.
Ta cười khổ: “Phải, ta muốn gi.ết nó, có phải huynh muốn báo thù thay nó không?”
Huynh ấy trầm mặc một lúc lâu: “Bây giờ cô ấy là nghĩa nữ của phụ hãn ta, nếu cô gi.ết cô ấy một cách lộ liễu, chỉ sẽ rước họa vào thân thôi.”
“Ô Lặc Hoài!” Ta ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt và hận thù, “Ta chính là muốn gi.ết nó! Những bất hạnh mà ta phải chịu, đều do nó! Ta muốn nó ch.ết, ta hận không thể khiến nó thịt nát xương ta, vạn kiếp bất phục!”
Ta điên cuồng, Ô Lặc Hoài nhìn ta một cách bình tĩnh.
Nỗi thất vọng trỗi dậy, rốt cuộc huynh ấy, sẽ không đứng về phía ta.
Tô Lạc Lạc đứng sau huynh ấy, lộ ra nụ cười hả hê trên nỗi đau của người khác.
“Ý ta nói, muội cần gì phải siết ch.ết cô ấy, đổi một cách gi.ết âm thầm khác, không tốt hơn sao?”
Huynh ấy nói nhàn nhạt.
Ta và Tô Lạc Lạc đều sững sờ.
“Huống chi muội cần gì phải đích thân động thủ, nói với ta một tiếng, không phải là được rồi sao?”
Huynh ấy quay qua Tô Lạc Lạc, nó kinh ngạc muốn bỏ chạy nhưng cửa đã khóa rồi.
Nó dùng lực đập cửa kêu cứu, nhưng không ai đáp lời, xem ra Ô Lặc Hoài đã sai thị vệ đi trước rồi.
Ô Lặc Hoài đi về phía nó, giọng nói nó run rẩy: “Huynh không thể gi.ết ta, ta là người chấp bút, ta là người yêu định mệnh của huynh!”
Ô Lặc Hoài hiển nhiên không hiểu nó đang nói gì.
“Ngươi ở bên cạnh ta mấy tháng nay, lời nói cử chỉ đều bắt chước Tô Vân Lụa, ta không quan tâm ngươi đang muốn làm gì, ta không muốn gặp lại ngươi nữa.”
“Ta bắt chước ả ta?!”
Biểu cảm của Tô Lạc Lạc có thể nói là đặc sắc.
“Là ả bắt chước ta!”
Ô Lặc Hoài nâng tay lên, chuẩn bị đánh ngất nó, trong mắt nó hiện lên vẻ độc ác, lẩm bẩm niệm gì đó.
Cơn đau đớn trước nay chưa từng có nổi lên, ta lại thổ huyết.
Trước khi hôn mê, ta nhìn thấy Ô Lặc Hoài chạy về phía ta.
Đợi đến khi ta tỉnh lại lần nữa, Ô Lặc Hoài và Tô Lạc Lạc không thấy đâu nữa.
Chỉ có Cách Mã đứng trước giường ta, nàng ta nhẹ nhàng nói: “Thái tử phi, dậy đi ạ, mặt trời lên cao rồi, nên xuất phát thôi.”
Xuất phát? Đi đâu?
Ta mơ hồ nhìn nàng ta.
“Ô, ngủ khờ rồi à? Đưa người đi đoàn tụ với thái tử đó.”
“Ô Lặc Hoài với Tô Lạc Lạc đâu?”
“Cô dám gọi thẳng tên húy của Tiểu Khả Hãn với quận chúa à! Đừng quên cô có thể giữ lại cái mạng này, đều nhờ vào quận chúa cầu tình!”
“Tô Lạc Lạc cầu tình cho ta?”
Ta quả thực không hiểu ý của nàng ta.
“Tất nhiên rồi, Tiểu Khả Hãn sủng ái quận chúa, mới đáp ứng giữ lại một mạng của cô.”
Có chỗ nào đó không đúng lắm.
Ta giở Mệnh thư ra, phát hiện những chuyện ta trải qua cùng Ô Lặc Hoài trên thảo nguyên năm đó, toàn bộ tên của ta…
Đều đổi thành Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc ôm thỏ con, Tô Lạc Lạc trở thành nô lệ của Ô Lặc Hoài, Tô Lạc Lạc và Ô Lặc Hoài mây mưa với nhau, Tô Lạc Lạc đỡ tên vì Ô Lặc Hoài…
Sao lại như vậy?
“Tô Lạc Lạc và Tiểu Khả Hãn, quen nhau từ khi nào?”
Cách Mã trả lời một cách thiếu kiên nhẫn: “Cô hỏi cái này làm gì? Cô cũng không phải không biết, sau khi quận chúa bị bắt đi Bắc Địch thì đã quen được Tiểu Khả Hãn.”
Làm sao có thể?
Làm sao lại trở thành Tô Lạc Lạc bị bắt đi Bắc Địch?!
Ta biết, nhất định Tô Lạc Lạc đã giở trò.
“Ta muốn gặp Tô Lạc Lạc.”
“Hừ, chỉ dựa vào cô mà cũng xứng?”
“Tỷ tỷ, tỷ muốn gặp ta?”
Ta nghe thấy giọng nói của Tô Lạc Lạc, nó để Cách Mã lui xuống trước.
“Tô Lạc Lạc, ngươi lại làm gì rồi?!”
“Ta á, ta chẳng qua là sửa Mệnh thư một chút mà thôi, vốn dĩ không muốn phiền phức như vậy, nhưng sự ảnh hưởng của ngươi với Ô Lặc Hoài quá sâu rồi.
Ta chỉ có thể đổi người năm đó ở bên cạnh huynh ấy thành ta thôi.
Vì vậy, bây giờ ngươi và Ô Lặc Hoài, không còn quan hệ gì. Đối với huynh ấy, ngươi chẳng qua là thái tử phi của phế thái tử, hai người căn bản, chẳng có quá khứ.”
“Không có quá khứ? Bọn ta cái gì cũng chưa từng xảy ra?”
Nó cười: “Đúng thế, vì vậy sau này, hai người chỉ là, người xa lạ.”
(Còn tiếp)