Nữ Phụ Ác Độc Đột Nhiên Tỉnh Ngộ

Chương 7




7.

Trong lồng ngực tim đập càng ngày càng nhanh, ta nắm chặt khăn tay.

“Tiểu thư Vân Lụa, có muốn thử một lần không?”

“Cái gì?”

Huynh ấy đột nhiên bắt lấy tay áo ta, kéo ta đi như bay.

Mấy người hầu kinh ngạc, la lên: “Thái tử!”

Ta quay đầu, mấy người ngốc nghếch đó đã bị bỏ lại ở phía sau.

Cơn gió mùa hè thổi tung tay áo của bọn ta, hoa dương liễu lũ lượt rơi xuống.

Ta chớp mắt, huynh ấy ở phía ánh mặt trời quay đầu nhìn ta, cười một tiếng.

Trái tim bị đè nén nặng trĩu bao năm nay, đột nhiên trở nên thư thái, giống như chú chim được vỗ cánh bay lên.

Ngay lập tức, thế mà ta cũng bật cười.

Huynh ấy đưa ta ra ngoài cửa thành, huýt gió một cái, một con ngựa chạy như bay tới.

Huynh ấy dắt ngựa, cúi đầu nhìn ta: “Tiểu thư Vân Lụa, đi tìm hắn đi. Đi nói với hắn điều trong lòng của cô.”

“Nhưng mà ta sợ…”

“Không cần sợ. Vân Sinh sẽ ở phía sau đợi cô, nếu cô bị tổn thương, ta sẽ chữa trị cho cô. Nếu cô bị bỏ rơi, ta sẽ đón lấy cô.”

Ta trầm tư một hồi, sau đó lên ngựa, chạy được hai bước, quay đầu nhìn huynh ấy.

Huynh ấy mỉm cười, nhẹ nhàng vẫy tay với ta, ra hiệu ta mau đi.

Ta cười, thúc ngựa chạy nhanh.

Gió gào thét bên tai, dù rằng lúc này thật khó đoán trước được tương lai như cũ, nhưng trong tim ta lại cuộn trào mãnh liệt.

Ta chưa từng có kích động mãnh liệt như vậy, ta muốn quăng Mệnh thư lại, ta muốn nói với Ô Lặc Hoài tất cả, ta muốn rời khỏi với huynh ấy, ta thật sự muốn sống vì bản thân một lần.

Ta không ngừng tăng nhanh, hy vọng nhanh thêm chút nữa, nhanh thêm chút, ta sắp gặp được huynh ấy rồi.

Rất nhanh, trên đường chân trời đã xuất hiện đội quân của Ô Lặc Hoài.

Ta vui mừng khôn xiết, muốn hét lên tên của huynh ấy.

Nhưng ta vừa mới mở miệng, còn chưa kịp hét lên, một ngụm máu tươi đã phun ra rồi.

Ngựa đột nhiên hí lên một tiếng chói tai, tung vó lên, hất ta xuống đất.

Ta nằm trên đất, sức lực toàn thân dường như bị rút cạn, không thể cử động dù chỉ một chút.

Một đám mây đen lớn di chuyển đến, che đi ánh sáng mặt trời, một đường phân cách được hình thành trên bầu trời, một nửa là mây đen bao phủ, nửa còn lại là ánh dương chói chang.

Ta nhìn đội quân của Ô Lặc Hoài như một ảo ảnh hão huyền biến mất trong ánh sáng mặt trời.

Đường phân cách đó rõ ràng chính là…

Vận mệnh.

Đó là bàn tay chấp bút vô hình, không cho phép ta thoát khỏi số phận của mình, đùa bỡn ta như một con kiến.

Trước khi mất đi ý thức, ta mơ hồ nhìn thấy một người chạy về phía ta.

Là Vân Sinh.

Lần phản kháng này khiến nguyên khí của ta tổn thương nghiêm trọng, nằm trên giường nguyên cả xuân hè.

Vân Sinh không quản ngày đêm chăm sóc cho ta.

Chưa từng có người nào chăm sóc ta như vậy, ta không nhịn được hỏi lại về kiếp trước của huynh ấy.

Bọn ta nhất định có nguyên nhân gì đó của tiền kiếp.

Nhưng huynh ấy chỉ cho ta uống thuốc xong, rồi đưa ta một viên kẹo hoa quế.

Huynh ấy nói huynh ấy là một người không quan trọng, không cần để ý.

Có lúc ta cảm thấy, Vân Sinh dường như không thuộc về thế giới này, quyền lực giàu có danh tiếng, cái gì huynh ấy cũng không để tâm.

Khi ta sắp khỏe trở lại, mưa gió kéo đến.

Đại quân Ô Lặc Hoài áp sát.

“Ba tháng sau, Ô Lặc Hoài công chiếm kinh đô triều Chu.”

Trên Mệnh thư biểu thị.

Nhưng mà, lúc trước trên Mệnh thư nói, Ô Lặc Hoài chinh chiến mười năm, tiêu diệt mấy nước láng giềng, cuối cùng mới đánh chiếm triều Chu.

Tại sao triều Chu lại trở thành nước đầu tiên huynh ấy xuất binh?

Triều Chu sớm đã bên ngoài mạ vàng, bên trong tồi tàn đổ nát rồi, dưới sự dũng mãnh của Bắc Địch đã thua trận dồn dập.

Rất nhanh, đại quân của Ô Lặc Hoài thế mạnh áp đảo, vây hãm dưới thành.

Sự hoảng sợ lan tràn khắp mỗi góc của Hoàng thành.

Sau đó có một tin tức đáng sợ hơn truyền tới.

Ô Lặc Hoài hạ lệnh treo thưởng cho đầu của Thái tử triều Chu, hứa hẹn 1 vạn lượng hoàng kim.

Điều này so với Mệnh thư viết lúc trước không giống nhau.

Viết rằng Ô Lặc Hoài sẽ để Triệu Phỉ trở thành hoàng đế bù nhìn của mình dài đến mười năm, tại sao bây giờ huynh ấy nhanh chóng muốn lấy mạng của Vân Sinh?

Ta cảm giác, huynh ấy thay đổi rồi.

Phụ hãn của huynh ấy bạo ngược khát chiến tranh, khi đó mọi người thường nói tiểu Khả Hãn nhân từ, là minh quân của tương lai.

Mệnh thư cũng ghi lại khi huynh ấy thống nhất tứ hải, đã dùng sự quan tâm mềm mỏng, làm cho các nước khác quy thuận Bắc Địch.

Nhưng huynh ấy của bây giờ, hành binh bố trận đều đầy sự hung bạo, đàn áp sát phạt một cách dị đoan, đánh cho bên địch không còn sức lực để thở.

Đội kỵ binh của huynh ấy đi qua mỗi một tấc đất đều sẽ không tha cho một sinh mệnh nào cả.

Ta không thể để Vân Sinh chết.

Ta cũng không thể biến thành nô lệ của Ô Lặc Hoài được.

“Vân Sinh, huynh có muốn bỏ trốn cùng ta không?”

Trên mặt Vân Sinh có ý cười và sự đau thương nhàn nhạt: “Tiểu thư Vân Lụa ở đâu, Vân Sinh liền ở đó.”

Lúc đại quân của Ô Lặc Hoài đánh chiếm cổng thành, bọn ta đã chạy vào sau núi.

Ta định trốn trong rừng sâu núi thẳm, ở trong chùa lão hòa thượng một thời gian, sau đó cải trang xuất thành.

Đêm đen gió lớn, những bóng cây đung đưa như những bóng ma, ta kéo theo huynh ấy liều mạng bỏ chạy.

Rừng cây yên tĩnh quỷ dị, chỉ nghe thấy tiếng thở của ta khi chạy.

Bụi gai cứa qua da ta, ta cũng không dám dừng lại.

Ta không thể rơi vào tay của Ô Lặc Hoài được, Mệnh thư sẽ không để ta mở miệng nói sự thật cho huynh ấy, những gì lưu lại cho ta chỉ có sự nhục nhã và giày vò vô tận.

Đột nhiên, chân ta bị bong gân.

Vân Sinh dìu ta, hỏi ta có sao không.

Ta lắc đầu, nhưng lại ch.ết lặng.

Ta nhìn thấy ở phía xa có một đôi mắt đỏ máu, đang nhìn chằm chằm bọn ta, còn nghe thấy tiếng gầm của thú dữ.

Ngay lập tức, Vân Sinh đẩy ta ra, một con sói nhào về phía huynh ấy.

Ta tê liệt ngã trên đất.

Ở đây sao lại có thể có sói của thảo nguyên?

Là Ô Lặc Hoài.

Huynh ấy, đang ở gần đây.

Ta run rẩy, nhìn thấy con sói đang cắn xé Vân Sinh, mùi máu tanh xộc vào lỗ mũi.

Tim ta hoảng loạn, rút dao găm ra, nhào qua đó, cương quyết đâm vào hướng bụng con sói.

Nó ngay lập tức quay qua ta, ngay khi nó sắp cắn vào cổ họng ta, Vân Sinh đã siết chặt cổ nó.

Mặt huynh ấy đầy máu, dốc hết toàn lực để vây hãm nó, nói một cách khó khăn: “Mau đi!”

Ta nhìn huynh ấy thật sâu, đứng dậy tiếp tục chạy.

Vụt một tiếng, một mũi tên bay tới, cắm vào cái cây phía trước ta, găm sâu mấy tấc.

Nhờ vào ánh trăng, ta nhìn rõ trên đó là vật tổ(*) chim ưng biểu tượng của Hoàng tộc Bắc Địch, ta dường như muốn tê liệt trên đất.

(*)Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.

Ta lại đổi hướng chạy khác, không bao lâu, một mũi tên khác lại cắm xuống con đường phía trước ta.

Ta không ngừng thay đổi hướng chạy, nhưng không chạy được bao lâu, mũi tên đều sẽ xuất hiện.

Dường như đang nói với ta rằng ta không còn đường nào để chạy, ta là một con thú bị mắc kẹt trong cái bẫy.

Ta hoảng loạn, liều mạng chạy, lần này cuối cùng không còn mũi tên nào chặn ta nữa.

Ta dường như nhìn thấy được hy vọng, càng không dám ngừng lại.

Không biết qua bao lâu, ta không còn một chút sức lực nào nữa, dường như chân cũng không còn cảm giác nữa.

Tiếng kêu của côn trùng xung quanh làm ta yên tâm, chắc là ta đã thoát khỏi Ô Lặc Hoài rồi.

Đột nhiên, ta bị trượt chân, lăn xuống dốc.

Ta bị ngã mạnh, nằm bò trên đất.

Ta cắn răng, cơn đau đớn ập tới nhưng không dám phát ra tiếng vì đau.

Ta ngọ nguậy, vốn muốn từ từ bò dậy.

Nhưng ngay lập tức, trước mắt ta, có một đôi giày bốt.

Cả người ta kinh ngạc, từ từ di chuyển tầm mắt lên trên.

Sau đó, tim ta càng ngày càng chùng xuống, cuối cùng cũng nhìn rõ được mặt của người đó.

Ô Lặc Hoài.

Mặt huynh ấy vô cảm, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, trên mặt còn dính không biết là máu của ai.

Huynh ấy rút tên ra, giương cung ngắm chuẩn vào ta.

Ta nhớ đến kết cục của mình: “Bị Ô Lặc Hoài một tiễn xuyên tâm.”

Ta nhắm mắt lại.

Nhưng cơn đau nhói không xuất hiện, mũi tên đó chỉ vụt nhanh qua ta.

Ta nghe thấy một tiếng rú lên, quay đầu nhìn thấy con sói đó nằm trên đất.

Nó vùng vẫy nhe răng trợn mắt, còn muốn bò về phía ta, như thể nó muốn trả thù một đao vừa nãy.

Ta vừa phải đối mặt với tử thần, ngồi đờ trên mặt đất, rùng mình.

Ô Lặc Hoài ngồi xổm xuống, nhìn gần ta, ta ngửi thấy mùi máu tanh trên người huynh ấy.

Đôi mắt u tối, không còn nhìn thấy ánh sáng lúc ở thảo nguyên nữa, chỉ còn lại sự thù hận điên cuồng và cái lạnh thấu xương.

Huynh ấy cười.

“Đã lâu không gặp, Tô Vân Lụa.”

Huynh ấy trở nên rất lạ lẫm, ta lùi về sau.

Huynh ấy lướt nhìn, phát hiện ta đang lùi lại, mặt trở nên lạnh lùng.

Huynh ấy bắt lấy cổ tay ta, giống như cái kìm sắt, lực mạnh đến mức gần như muốn bẻ gãy tay ta.

Ta càng dùng sức để vùng vẫy, huynh ấy lại càng phấn khích.

Ta bị huynh ấy xách lên, vác lên vai, rồi ném lên ngựa.

Cho dù ta kêu đau, huynh ấy cũng không hạ thủ lưu tình chút nào.

Huynh ấy chưa bao giờ đối xử với ta như vậy.

Ta bị ném vào một căn phòng giống như lồng giam.

Ta ngã ngồi trên sàn, váy của ta đầy vết máu, trên mặt không rõ là nước mắt hay mồ hôi.

Huynh ấy từng bước từng bước đến gần ta, ta dịch ra sau từng chút, rất nhanh đã bị ép vào góc tường.

Huynh ấy ngồi xổm xuống, ta dường như bị bao phủ bởi bóng đen của huynh ấy.

Huynh ấy bóp cằm ta, bắt ta phải ngẩng đầu, đối diện với huynh ấy.

“Thái tử phi, vì để gặp cô, cô có biết ta đã gi.ết bao nhiêu người không?”

Ta nhìn thấy vai trái của huynh ấy có một vết thương, đang rướm máu, nhưng huynh ấy dường như không cảm thấy đau, trên mặt đầy sự sảng khoái và tàn ác vì được phục thù.

“Huynh, huynh bị thương rồi, cần phải băng bó…”

Vẻ mặt của huynh ấy hơi khựng lại, lại nhăn mày, hình như đang ra sức để kiềm chế.

Huynh ấy tránh xa ta, đứng dậy, quay lưng với ta: “Đủ rồi! Hư tình giả ý, ta sẽ không bị cô lừa nữa.”

Ta vịn vào tường đứng dậy một cách khó khăn: “Ta không phải…”

Huynh ấy cười giễu cợt, quay lại, vẻ mặt trào phúng: “Vậy là cái gì? Cô là đang thương hại đứa con của nô lệ?”

“Không phải thương hại, là quan tâm.”

“Cô quan tâm ta?” Huynh ấy đi tới gần ta, ta trốn ra sau, “Vì vậy ngày đó bắn tên vào ngực ta?”

Chân ta vừa bị thương vừa bị trẹo, cả người đứng không vững, giữa eo lại có thêm một cánh tay đỡ lấy ta.

Ta cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của huynh ấy ở eo ta, nóng đến kinh người.

Huynh ấy siết chặt tay, kéo ta lại gần huynh ấy, gần đến mức dường như da thịt liền nhau.

Ánh mắt của huynh ấy di chuyển xuống, quan sát ta, ta cảm giác được hơi thở nguy hiểm.

“Nếu thái tử phi thật sự quan tâm ta, so với dùng lời nói, chi bằng … dùng hành động đi.”

Ta còn chưa kịp phản ứng, liền bị huynh ấy ôm ngang, ném lên giường.

Ta muốn chạy, nhưng vừa ngồi dậy, liền bị huynh ấy đẩy trở lại.

“Ta là thái tử phi đương triều, huynh không thể làm vậy với ta!”

Ta hét lên.

Vẻ mặt huynh ấy thâm trầm, nghiêng người tới trước, một chân đè đôi chân đang đạp loạn của ta, một tay bắt lấy hai tay ta.

Sự khác biệt về sức lực rất lớn khiến ta không để cử động, huynh ấy vuốt ve mặt ta dễ như trở bàn tay, sau đó di chuyển lên trên, rút cây trâm trên đầu ta ra, cây trâm Như Ý tượng trưng cho thân phận thái tử phi.

Tóc ta rơi tán loạn, cuối cùng huynh ấy cũng thả ta ra, đứng dậy, ném cây trâm đi.

“Bây giờ không phải nữa rồi…”

Nhưng ngay lập tức, trái tim đang nhẹ nhõm một chút của ta lại trở nên lo lắng.

Huynh ấy bắt đầu cởi y phục, cởi từng lớp từng lớp.

Tầm nhìn của ta giống như bị bỏng, không dám nhìn thẳng huynh ấy.

Huynh ấy nắm lấy cằm của ta, ép ta nhìn huynh ấy.

Ta mới nhìn thấy, trên ngực huynh ấy chồng chất vết sẹo, mới có cũ có, đóng vảy có chảy máu có, nhìn thấy mà đau lòng.

Đặc biệt là vết sẹo trên tim huynh ấy, ta biết, là do ta lưu lại.

Huynh ấy thả ta ra, ném cho ta một bình thuốc.

“Bôi thuốc cho ta.”

Huynh ấy ngồi trước mặt ta, quay lưng lại với ta.

Ta chỉ có thể bôi thuốc cho huynh ấy, nhẹ nhàng lau đi vết thương máu thịt lẫn lộn của huynh ấy.

Thời khắc đó, ta đột nhiên có một loại ảo tưởng, dường như trước mắt là một con sói chồng chất vết sẹo đến tìm ta báo thù, nhưng nó rốt cuộc vẫn không dùng răng nanh và móng vuốt để cắt đứt sinh mệnh của ta.

“Khóc cái gì?”

Huynh ấy đột nhiên nói.

Ta mới phát hiện bản thân đang rơi lệ, nhỏ xuống người huynh ấy.

“Ta…ta chỉ đang buồn.”

“Buồn vì ai?”

“Vì bản thân ta…cũng vì huynh.”

“Tô Vân Lụa, rốt cuộc cô muốn chơi đùa ta bao nhiêu lần?”

Huynh ấy quay lại, nhìn ta: “Trên thảo nguyên người nói sẽ vĩnh viễn ở bên ta là cô, người bắn tên vào ngực ta cũng là cô, rốt cuộc cái gì mới là sự thật?”

“A Hoài, ta thật sự muốn ở bên huynh mà, ta, ta…”

“Ta đã tin tưởng cô, cho cô cơ hội, nhưng cô thì sao? Cô nói cô không gả cho con trai của nô lệ. Ta hết lần này đến lần khác mang trái tim chân thành cho cô, nhưng cô tại sao lại chà đạp giày xéo nó? Làm sao để ta biết, bây giờ cô có đang giả dối hay không?”

Ta đang muốn phủ định, huynh ấy đứng dậy, khoác y phục vào, hồi phục vẻ mặt lạnh lùng.

“Chứng minh cho ta, ta liền tin cô.”

Huynh ấy kéo tay ta, lôi ta đi.

Huynh ấy mang ta tới ngục, ở đó, ta nhìn thấy Vân Sinh hơi thở thoi thóp.

Huynh ấy bị treo lên giá, toàn thân dường như bị máu của mình làm ướt sũng.

Có rất nhiều vết thương, đều có thể nhìn thấy xương trắng, chắc huynh ấy phải đau đớn lắm.

Huynh ấy nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhẹ, nhìn thấy ta.

Huynh ấy khó khăn nở một nụ cười mỉm, giống như một viên ngọc trắng yếu đuối dễ vỡ đã bị đập nát.

Ta không dám động vào huynh ấy, cũng không dám đến gần.

“Đau lòng rồi?”

Ngữ khí của Ô Lặc Hoài không tốt lắm.

“Tại sao phải như vậy? Huynh ấy chẳng có uy hiếp gì với huynh, huynh ấy không làm hại ai được cả.”

Vân Sinh ngay cả con kiến cũng không dám dẫm ch.ết, là linh hồn ấm áp sạch sẽ nhất mà ta từng gặp, chỉ là bị ta làm liên lụy thôi.

Cuộc đời của huynh ấy, đáng lẽ phải nên sống cuộc sống bình yên, yên tĩnh, chứ không phải là đầy sự gi.ết chóc đẫm máu này.

Nụ cười của Ô Lặc Hoài cứng lại.

“Cô thật sự quan tâm hắn?”

Huynh ấy rút một mũi tên ra, nói chầm chậm: “Từ khi ta quyết định công chiếm thành, thì hắn không thể tiếp tục sống được nữa. Nhưng ta tại sao chưa gi.ết hắn?”

Huynh ấy đưa cung tên cho ta: “Gi.ết hắn, chứng minh sự thành tâm của cô.”

Ta kinh hãi nhìn huynh ấy.

Những tiếng hét thảm thiết truyền đến từ sâu trong nhà lao, ngọn lửa hừng hực cháy xung quanh, huynh ấy nhìn ta chằm chằm, giống như Tu La của địa ngục, áp bức đến mức khiến người ta không thở nổi.

Ta lùi về sau: “Không, không thể…”

Huynh ấy phẫn nộ, hung dữ kéo ta lại: “Cô không làm được?!”

“Huynh ấy vô tội.”

“Vô tội?”

Huynh ấy cười, đầy sự chua xót.

“Ngày đó cô không chút do dự hạ thủ gi.ết ta, bây giờ lại không nỡ tổn thương hắn?”

Huynh ấy thô bạo kéo ta vào lòng, quay ta lại hướng của Vân Sinh, bắt ép ta giương cung lên, nhắm vào Vân Sinh.

“Động thủ!”

Ta run rẩy, gắt gao cắn môi, không chịu thả tên.

“Không dám gi.ết hắn? Ta giúp cô.”

Ô Lặc Hoài rút kiếm ra, bước nhanh đến Vân Sinh, ta không kịp ngăn cản, kiếm của huynh ấy chém trúng chân trái của Vân Sinh.

Ta kinh ngạc kêu một tiếng, quay mặt đi.

Máu tươi bắn tóe, Vân Sinh đau đớn ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, mà vẫn cắn chặt răng không chịu phát ra tiếng hét đau đớn.

“Gi.ết hắn, hắn liền được giải thoát.”

Vẻ mặt Ô Lặc Hoài thờ ơ.

Mặt ta đầy nước mắt, nói nhỏ: “Vân Sinh, xin lỗi.”

Ta ngắm chuẩn vào Vân Sinh, huynh ấy dùng một chút sức lực cuối cùng mỉm cười với ta, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt.

Giống như đang nói, không sao đâu.

Tay ta run không ngừng, chậm chạp không thả ra.

“A Hoài, ta không làm được, thả huynh ấy đi, cầu xin huynh.”

Ô Lặc Hoài cười: “Cô cầu xin ta?”

Nụ cười của huynh ấy lạnh đi, đặt kiếm ngang cổ Vân Sinh: “Được, ta sẽ gi.ết hắn, nếu cô muốn cứu hắn, thì dùng mũi tên trong tay cô, gi.ết ta lần nữa.”

“Huynh điên rồi?!”

Huynh ấy đang ép ta chọn một người giữa huynh ấy và Vân Sinh.

(Còn tiếp)