Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 560




Hắn ta đang ngày một trưởng thành.

Còn nữa, thời điểm Thẩm Nguyệt phát hiện ra Tô Vũ nghiêm trang nói những lời này với Hạ Du, không khỏi chọc trúng huyệt cười của nàng.

Kết quả nụ cười này đã dẫn đến việc Tô Vũ và Hạ Du cùng nhìn qua.

Ánh lửa trong mắt Tô Vũ nhảy nhót, nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt đang dang rộng hai chân, hắn nói: “Nàng có thể ngồi hẳn hoi được không?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta cũng muốn, nhưng chân ta đau”.

Hạ Du hỏi: “Thẩm Nguyệt, vừa rồi cô cười cái gì? Cô cũng thấy ta rất xấu sao?”

Thẩm Nguyệt nghiêm nghị: “Không có không có, tuyệt đối không có. Ngươi rất ngọc thụ lâm phong”.

Hạ Du trợn mắt khinh thường nhìn Tô Vũ, hắn ta nổi giận nói: “Vậy ta so với hắn thì thế nào?”

Thẩm Nguyệt ho khan, dối lòng nói: “Ngươi đẹp”.

Hạ Du: “Cô lừa ta!”


Thẩm Nguyệt: “Vậy hắn đẹp?”

Hạ Du: “Cô xem, cô vẫn cảm thấy ta xấu”.

“…”

Sao nàng cảm thấy Hạ Du này ầm ĩ khó tính vậy, còn khó dỗ hơn cả phụ nữ.

Thẩm Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Đầu tiên đối thủ này ngươi không chọn cho tốt. Đàn ông Đại Sở có nhiều như vậy, ngươi nghĩ không thông hay sao khi so sánh với Tô Vũ chứ, vậy thì phần thắng của ngươi quả thật không lớn”.

Phải biết rằng ở toàn bộ Đại Sở, e rằng không tìm ra mấy người đẹp ngang Tô Vũ.

Hạ Du kiên quyết không thừa nhận mình trông xấu xí, nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, so với Tô Vũ hắn quả thật có chênh lệch nhất định.

Hạ Du lại buồn bực hừ một tiếng, hắn ta nói: “Đừng nói ta, ta cũng không thấy cô nghĩ thông đâu”.

“Ta nghĩ không thông thế nào?”, Thẩm Nguyệt hỏi.


Hạ Du liếc Tô Vũ, không biết giữ mồm miệng nói: “Chỉ nhìn trúng bề ngoài đẹp thì có ích gì, ta thật không hiểu sao cô lại thích loại người yêu nam hay nữ cũng không rõ ràng này”.

Mặt Thẩm Nguyệt tê cứng: “Này, Hạ Du, tốt nhất ngươi nên ăn nói thận trọng”.

Thần sắc Tô Vũ khẽ động, hắn nhướng mi nói: “Nàng đã nói với hắn nàng thích ta?”

Thẩm Nguyệt mặt đầy nghiêm túc nói: “Chưa từng nói! Chàng đừng nghe hắn nói bậy bạ!”

Hạ Du cười nhạt hai tiếng, nhìn sang Tô Vũ, có chút hả giận nói: “Hắc, ta không nói cho ngươi biết đâu”.

Tô Vũ híp mắt một cái, từ chối cho ý kiến.

Hắn chia lương khô nướng xong cho Thẩm Nguyệt ăn, không để lại cho Hạ Du.

Lúc Hạ Du muốn cầm, hắn bình thản nói: “Tự nướng”.

“Hừm, tự nướng thì tự nướng”.

Lúc Thẩm Nguyệt gặm lương khô, Tô Vũ cũng thản nhiên ăn hai miếng.

Hắn lại hỏi: “Chân còn đau không?”

Thẩm Nguyệt gật đầu.

“Có thể là bị mài rách da, lát nữa cần đắp chút thuốc”, nói xong Tô Vũ liền lấy ra thuốc mỡ đã chuẩn bị từ trước đưa cho Thẩm Nguyệt.